"Ồ, vậy sao?" đôi mắt của Lâm Nhã trở nên lạnh lẽo.
Nếu đã là Mạn Sanh, cậu không thể dùng sự thân thiện của bản thân được.
Dù cậu khá bất ngờ trước quá khứ khó khăn của Mạn Sanh, nhưng cậu không thể quên những thứ mà hắn đã gây ra.
Cậu không nhân từ tới mức tha thứ cho kẻ đã hủy hoại cuộc đời mình.
"Tôi... tôi làm chuyện gì khiến cậu không vui sao? Cậu ghét tôi vì tôi là con trai của ông ta?" vẻ mặt của Mạn Sanh trở nên khó coi trước sự xa cách của Lâm Nhã.
"Không, không hẳn." Lâm Nhã khép mi "Tao ghét mày vì mày là 'Mạn Sanh'."
Mạn Sanh không tin, đôi mắt nhập nhòe chất vấn "Tôi không tin. Không phải trước đó cậu đã chìa tay giúp tôi đứng dậy sao?"
"Đó là vì tao nghĩ rằng mày là con gái, đừng hiểu lầm." Lâm Nhã nhíu mày hơi khó chịu, tại sao hắn ta lại làm ra vẻ cậu mới chính là người có lỗi?
Lâm Nhã hừ lạnh một cái rồi bỏ đi, trước khi phối hợp với cảnh sát để điều tra, cậu không muốn gương mặt của mình nổi tiếng trên tivi đâu.
Nhìn bóng người dần khuất dạng, nỗi chua xót và buồn bã lan tràn trong trái tim của Mạn Sanh.
Vì hắn là Mạn Sanh? Vì hắn là con trai? Vì thế mà Lâm Nhã mới chán ghét hắn?
Đã vậy... hắn sẽ thay đổi mọi thứ.
•
•
Bản tin về vụ án nhanh chóng được chiếu lên tivi, gây ra một làn sóng phẫn nộ và bất an cho mọi người dân.
"Vào 1 giờ sáng hôm nay, một nạn nhân 8 tuổi bị một tên tội phạm ấu dâm bắt cóc, nạn nhân đã may mắn phản kháng thành công giết chết tội phạm và gọi cho cảnh sát. Tại hiện trường vụ án xuất hiện rất nhiều bằng chứng khác về những đứa trẻ bị mất tích trước đó, hiện nay cảnh sát đang mở rộng điều tra và xác thực thân phận của những đứa trẻ xấu số."
Triêu Kiều Oanh nhìn thấy bản tin càng thêm khiếp đảm, con trai út của bà vẫn chưa trở về nhà từ tối qua. Dù gần đây Lâm Nhã hay về trễ, nhưng thằng bé chưa từng qua đêm lâu tới như vậy.
Chuông cửa reo lên, bà nhìn thấy con mình cùng với một cảnh sát khác, nỗi bất an trong lòng cũng treo xuống.
"Bà là mẹ của đứa trẻ? Tôi cần bà phối hợp điều tra về chuyện tối ngày hôm qua, tuy con bà đã phạm tội giết người nhưng bà đừng lo lắng, đây là hành vi tự vệ chính đáng. Có điều sau sự kiện này con bà sẽ gặp ám ảnh tâm lý, hãy chăm sóc cho đứa trẻ này nhiều hơn." vị cảnh sát trẻ tuổi dùng ánh mắt thương cảm nhìn đứa bé, chỉ mới 8 tuổi đã phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy, thật sự rất đáng thương!
Lâm Nhã vừa nghe được lời này, trong lòng không khỏi bĩu môi, phanh thây tên Mạn Sanh cậu còn làm được, chỉ bấy nhiêu chuyện cỏn con này thì ám ảnh kiểu gì?
"Tôi... tôi biết rồi." hai mắt Triêu Kiều Oanh đỏ ngầu lên như sắp khóc, vì sao mọi thứ tồi tệ luôn giáng xuống đầu con trai tôi thế này?
Lâm Nhã liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Hàm, trái tim không hiểu sao lại nhảy dựng lên.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt chua xót đó! Tôi không cần tình thương tởm lợm của anh!
Đáng ghét! Cậu không muốn gặp bọn họ!
Vì sao lại gặp Mạn Sanh chứ? Những ánh mắt vô tội mà bọn họ nhìn cậu... như thể cậu chính là tội nhân ác độc nhất!
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng chặt lại, ngăn cản tất cả những âm thanh đáng ghét bên tai.
Lời van xin, lời an ủi, lời xin lỗi, tất cả đều không có ý nghĩa!
Cậu không làm gì sai cả, việc cậu không trả thù đã là sự nhân từ xa xỉ nhất mà cậu dành cho bọn họ.
Bọn họ không biết gì, chưa làm gì, không có nghĩa là bọn họ không có tội.
Những đau khổ mà cậu trải qua, chẳng lẽ chỉ là một sự ảo tượng?
Haha, phải chăng khi nói ra sự thật, bọn họ sẽ nghĩ rằng thần kinh của cậu có vấn đề?
Cậu cảm thấy thật mệt mỏi...
Tại sao cậu là người duy nhất gánh chịu ký ức khủng khiếp này?
Vũ Nam, nói cho tôi biết đi.
Tôi phải làm gì đây?
Chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã cảm thấy ngột ngạt đến mức này, tựa như không ai có thể thấu hiểu tôi, kể cả... Cố Tinh Hải.
Nhắc tới y, có lẽ bây giờ Cố Tinh Hải chỉ mới 4 tuổi thôi nhỉ?
Nghĩ tới việc bản thân gọi thám tử điều tra tung tích của Cố Tinh Hải, Lâm Nhã cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Tìm được rồi thì sao chứ? Bọn họ bây giờ chỉ là người xa lạ.
Tin nhắn của thám tử tư gửi đến, có vẻ như anh ta đã tìm thấy tung tích của Cố Tinh Hải.
Lâm Nhã khép mi, tâm trí nhớ đến những lúc Cố Tinh Hải kể về quá khứ của mình.
Cố Tinh Hải tin tưởng vào chính nghĩa và công lý. Cố Tinh Hải hâm mộ những siêu anh hùng trong phim hoạt hình phát sóng trên tivi, y muốn trở thành một vầng quang sáng chói của chính nghĩa, một con người ngay thẳng và mạnh mẽ. Và rồi, y đã dính vào rắc rối của người khác, và trở thành một người bị bắt nạt.
Dù y cứu vớt người khác, nhưng không có ai cứu vớt y. Cuộc sống học đường của Cố Tinh Hải trở thành địa ngục.
Để ngăn chặn điều đó, Lâm Nhã phải thay đổi suy nghĩ của y.
Còn chuyện tình cảm, Lâm Nhã chắc chắn sẽ không bao giờ đả động tới.
Có lẽ Cố Tinh Hải sẽ hạnh phúc hơn nếu một nửa của y không phải cậu.
Lời tỏ tình lúc mạt thế của Cố Tinh Hải có lẽ cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Cố Tinh Hải đã hiểu lầm giữa tình thân và tình yêu. Vì không có ai ở bên cạnh giúp đỡ, Cố Tinh Hải mới bướng bỉnh bám lấy người đã cứu vớt cậu vào thời điểm sống còn.
Kết quả là, Cố Tinh Hải phải chịu đựng đau khổ và tuyệt vọng ở tỉnh Thanh Thăng, tâm trí trở nên điên loạn và cố chấp.
Thở dài một hơi, Lâm Nhã tiếp tục xem địa chỉ nhà và trường mẫu giáo của Cố Tinh Hải. Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để trò chuyện với y.