Cố Tinh Hải ôm khư khư con búp bê siêu nhân đỏ trong tay, ngồi trên chiếc xích đu lắc lư chậm rãi.
Hôm nay mẹ y lại tới trễ, không biết lại bận việc gì.
Cố Tinh Hải rất buồn bã, sau khi ba y ngoại tình, mẹ y cũng dần bắt đầu tìm niềm vui bên ngoài. Cố Tinh Hải biết rõ rằng, một ngày nào đó gia đình nho nhỏ của y sẽ tan biến thành bọt biển. Y rất buồn bã, nhưng r chẳng thể thay đổi được suy nghĩ của người lớn.
"Anh hùng, cậu có thể giúp gia đình tớ lại hạnh phúc như xưa được không?" Cố Tinh Hải bế siêu nhân đồ chơi lên hỏi một cách ngớ ngẩn, sau đó y lại thở dài "Hẳn là không nhỉ? Cậu chỉ có thể chiến đấu với kẻ ác để mang lại hạnh phục cho mọi người, ba mẹ tớ đều là người tốt, chẳng qua bọn họ không còn yêu thương tớ nữa..."
Công viên hoang vắng không người qua lại, gió thổi mạnh làm rối tung mái tóc tơ của Cố Tinh Hải, không biết đã lần thứ mấy y phải chịu đựng cảm giác cô độc này.
"Anh hùng, cậu nói thử xem, nếu như làm người tốt, mọi người sẽ yêu mến tớ không? Tớ sẽ không còn cô đơn nữa."
Đột nhiên có một người lạ ngồi xích đu bên cạnh Cố Tinh Hải, y ngước nhìn quan sát người đó. Anh ta thật sự rất dễ nhìn... rất xinh đẹp? Cố Tinh Hải cảm thấy người bên cạnh mình đẹp đẽ chẳng khác nào thiên thần cả.
"Sao lại ngồi ở đây một mình vậy? Mẹ em chưa đón sao?"
"Dạ..." Cố Tinh Hải như nhớ tới điều gì đó, y vội vàng cuối đầu "Mẹ em nói không được nói chuyện với người lạ, anh... anh đừng nói chuyện với em."
Người đó bật cười và nói "Anh tên là Lâm Nhã. Em đã biết tên anh rồi, chúng ta đâu còn xa lạ nữa đúng không?"
"Lâm... Nhã..." Cố Tinh Hải lẩm bẩm lặp lại cái tên của thiên thần, sau đó cũng sốt sắng đáp lại "Em... em tên là Cố Tinh Hải."
"Ừm, em đang học lớp chồi ở trường đúng không? Bạn bè ở đó có thân thiện với em không?" Lâm Nhã mỉm cười tiếp nối cuộc trò chuyện.
"Thân thiện?" Cố Tinh Hải không khỏi nhớ tới những bạn học tinh nghịch và quậy phá trong trường, y gật đầu chắc nịch "Có ạ, mọi người rất thân thiện, họ cho em chơi đồ chơi, chơi bắt dí, lúc đi tè cũng đi chung."
Lâm Nhã bất đắc dĩ nhịn cười, Cố Tinh Hải cũng không cần kể chi tiết như vậy, bất quá cậu cảm thấy an tâm rồi.
"Tốt quá nhỉ? Mọi người cũng thích coi phim siêu nhân giống em? Nhìn em rất thích món đồ chơi này nhỉ?"
"Đương nhiên ạ, siêu nhân đỏ là người em thích nhất, sau này em cũng muốn được như anh ấy." đôi mắt Cố Tinh Hải lấp lánh niềm khao khát và mong đợi "Khi trở thành anh hùng, em sẽ được mọi người yêu mến, em sẽ không cô độc nữa."
"Tiểu Hải... mọi chuyện có thể không như em nghĩ đâu." Lâm Nhã thở dài, nếu Cố Tinh Hải tiếp tục giữ lối suy nghĩ này, mọi thứ lại trôi theo quỹ đạo của nó, đây là điều cậu không muốn nhìn thấy nhất.
"Thứ mà em xem trên tivi chỉ là phim ảnh, thế giới bên ngoài khác biệt rất nhiều, nếu em cứ lầm tưởng như vậy, cuộc sống học đường của em sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Em tốt với họ, chưa chắc họ sẽ tốt lại với em, họ sẽ lợi dụng lòng tốt của em để mưu cầu lợi ích của bản thân, con người vốn ích kỷ như vậy. Có thể bây giờ em không hiểu, nhưng khi lớn lên em sẽ hiểu những lời anh nói."
Cố Tinh Hải câu hiểu câu không, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
"Đây là email và số điện thoại của anh, nếu có chuyện gì khó khăn cứ gọi cho anh là được." Lâm Nhã chìa ra một tờ giấy note nhỏ đưa cho Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải đỏ bừng mặt, y gấp tờ giấy thật cẩn thận rồi cất vào ba lô hình chú voi nhỏ màu cam.
"Anh phải đi đây, sắp tới giờ học thêm của anh rồi." Lâm Nhã xoa đầu Cố Tinh Hải, nở nụ cười ôn nhu tựa gió xuân.
"Em... em sẽ được gặp lại anh chứ?"
"Đương nhiên rồi."
•
•
"Dương Điển Ức, đừng làm gia chủ và gia mẫu thất vọng, nếu không ngươi chỉ có thể trở về trại trẻ mồ côi hẻo lánh đó." vị quản gia lạnh mặt nhìn đứa bé nhỏ nhắn, mảnh khảnh như búp bê, đáy mắt không có một chút thương tiếc hay quan tâm nào, hắn ta, và tất cả những người khác đều chỉ coi cậu bé là một công cụ để kiếm tiền và gặt hái danh vọng.
"Vâng!" Dương Điển Ức sợ hãi cuối đầu, che dấu dưới đáy mắt sự nhạo báng và chán ghét tận xương tủy.
Hừ! Dương gia cũng chỉ là một bậc thang giúp hắn leo cao đến đỉnh vinh quang mà thôi!
Nếu không nhờ Dương gia nhận nuôi, có lẽ cả đời hắn cũng không bước nổi chân vào học viện Âm nhạc Arren.
Dương Điển Ức sẽ dùng mọi thủ đoạn để bước tới đỉnh cao thành công, không có bất kỳ thứ gì có thể làm chùn bước hắn. Tài năng thiên bẩm duy nhất của hắn chính là giọng hát ngọt ngào say đắm lòng người này, và một khi tới đây, hắn chỉ muốn dành được hạng nhất toàn trường, trong khi Dương gia chỉ mong đợi hắn lọt vào top 10. Đây không phải là khinh thường hắn sao?
Đã nói là dùng mọi thủ đoạn, đương nhiên những thủ đoạn dơ bẩn hắn cũng sẽ làm, như ngáng chân người khác chẳng hạn? Mượn tay giết người, tỏ vẻ thánh thiên, ôi chao, đã bao nhiêu trò mà hắn từng làm ở cô nhi viện, hắn đã nhuần nhuyễn tới mức thượng thừa. Ngay cả Dương Khởi Niệm là một quân nhân đáng gờm cũng không nhận ra mặt nạ của đứa trẻ 8 tuổi này.
"Cậu đang cản đường tôi, mau tránh ra."
Dương Điển Ức đang ngây ngất trong niềm tự mãn thì bị xen ngang, hắn khó chịu quay đầu và ngây ngẩn trước hình dáng của người kia.
Không thể chấp nhận được! Cậu ta là ai? Vì sao lại đáng yêu hơn hắn? Hắn không thể chấp nhận được!
Lâm Nhã nhíu mày trước vẻ mặt há hốc của Dương Điển Ức, cậu đẩy nhẹ hắn sang một bên và bước tới ký túc xá.
"Khoan đã! Cậu tên là gì?" Dương Điển Ức đỏ mặt lên tiếng, vẻ mặt thẹn thùng như gặp được mối tình đầu, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi vì bị thua cuộc về sắc đẹp, hắn nên hủy dung tên kẻ này không? Ừm, chắc chắn phải hủy!
Lâm Nhã hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của kẻ xa lạ, bất quá cậu cũng không phải Cố Tinh Hải mà dễ dàng xưng tên với người lạ "Tại sao tôi phải nói?"
"Tớ... tớ rất thích gương mặt của cậu, chúng ta kết bạn được không?" Dương Điển Ức ngại ngùng đáp, thâm tâm chỉ muốn băm vằm Lâm Nhã thành trăm mảnh. Ghê nhỉ? Còn tỏ vẻ lạnh lùng, cậu ta muốn tạo khí chất thu hút ánh mắt của người khác sao? Phải diệt! Diệt tận gốc!