[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 53: Nhật ký của Hắc Liên Hoa.



"Không thích." cậu ta không chút do dự từ chối, để lại Dương Điển Ức đứng bơ vơ trước cổng ký túc xá trong sự oán hận và thù địch cực độ.


Hừ! Cứ giữ thái độ đó đi! Để xem ai là kẻ thua cuộc đầu tiên! Tao sẽ cho mày quỳ xuống van xin và thần phục dưới chân tao.


Dương Điển Ức đã dựng lên một viễn cảnh trong tâm trí, một kế hoạch hãm hại đối thủ của mình. Với tính cách lạnh nhạt xa cách như vậy, cậu ta đảm bảo sẽ không thể có nhiều bạn. Chỉ cần Dương Điển Ức kết bạn thành công, hắn sẽ dụ dỗ cậu bước xuống địa ngục. Thứ đáng sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, mà gieo rắc lời nói dối, truyền qua biết bao người, lời nói dối sẽ trở thành sự thật. Lúc cậu ta ở trong hố sâu tuyệt vọng, Dương Điển Ức là người duy nhất cứu vớt cậu ta, không những có một món nợ ân tình sâu năng, hắn còn được mọi người xung quanh mến mộ và cảm phục trước sự nhân hậu, tốt bụng.


Dương Điển Ức nhanh chân chạy theo, nhìn thấy cậu ta vừa cầm thẻ phòng 450, mà phòng của hắn lại là 107.


"Quản lý ơi! Em có chút chuyện muốn nhờ ạ!"


Nữ quản lý trẻ cuối đầu nhìn đứa trẻ thuần khiết, xinh đẹp như tinh linh, trong lòng không khỏi cảm thán. Xem ra hai học sinh mới chuyển trường đều là cậu bé xinh đẹp như vậy, mong rằng trong tương lai bọn họ sẽ có tiền đồ lớn. Cô ân cần hỏi "Có chuyện gì vậy em?"


"Em có bạn thân ở phòng 450, em có thể chuyển tới phòng đó được không? Ở thành phố này chỉ có mình cậu ấy là người em quen nhất." Dương Điển Ức vẻ mặt đầy mong đợi nhìn quản lý.


"Ồ, là cậu bé ban nãy? Được thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao ký túc xá này có rất nhiều phòng trống." quản lý thoải mái đồng ý, lệ phí đắt đỏ như vậy, con nhà giàu thì có thể chi trả nổi chứ gia đình thuộc tầng lớp trung lưu có bán nhà mới trả được.


"Em cảm ơn cô nhiều ạ!" Dương Điển Ức nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng đắc ý không thôi, đây chính là sức mạnh của sắc đẹp, không phải sao? Mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng hơn.


Muốn hãm hại đối phương, đương nhiên Dương Điển Ức phải tiếp cận người đó trước. Hắn sẽ mở rộng tấm lòng mình kết bạn với cậu ta, trở thành một người bạn thân không thể thiếu trong cuộc sống, và rồi, ai sẽ nghĩ được rằng người bạn thân đó lại đâm sau lưng mình chứ?


Dương Điển Ức nhờ quản gia mang hành lý lên phòng 450, hắn dựa vào mật khẩu mà quản lý giao cho mở cánh cửa.


Cạch!


Tên xinh đẹp giả nai đó có vẻ như đang lấy quần áo đi tắm, tốt lắm, đợi cậu ta vào phòng, hắn sẽ lén lục lọi đồ đạc của cậu để tìm được nhược điểm của người này. Tuy nhiên Dương Điển Ức cũng không kỳ vọng gì nhiều với bí mật của một tên nhóc 8 tuổi đồng trang lứa.


Có thể Dương Điển Ức trưởng thành trước tuổi và có rất nhiều bí mật, nhưng người này... chưa chắc đã có. Có khi cậu ta chỉ là một đứa trẻ khờ dại mới bước ra khỏi vòng tay ấm áp của ba mẹ, vẫn chưa biết thế giới bên ngoài khắc nghiệt tới cỡ nào. Nhưng nếu thật sự giống như vậy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, hắn sẽ lừa gạt nhanh chóng và triệt để hơn!


"A, xin chào! Chúng ta lại gặp nhau nhỉ? Không ngờ mình lại là bạn cùng phòng, bây giờ cậu có thể nói tên được không? Dù sao... ở chung mà không biết tên cũng hơi khó sinh hoạt." Dương Điển Ức tỏ vẻ hào sảng, dường như không hề khó chịu với thái độ lạnh nhạt trước đó của bạn cùng phòng.


Cậu ta nhìn chằm chằm Dương Điển Ức một hồi rồi lên tiếng "Tên tôi là Lâm Nhã."


Cái tên nghe nữ tính dễ sợ!


Dương Điển Ức hớn hở mỉm cười "Hân hạnh được làm quen, từ bây giờ hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn! Sở trường của tớ là ca hát, còn của cậu là?"


Lâm Nhã dường như hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không còn làm lơ câu hỏi của Dương Điển Ức "Tôi chỉ mới tập chơi violong, cũng không biết sẽ thế nào. Có chuyện gì chút nữa nói, bây giờ tôi phải đi tắm đã."


"Được." Dương Điển Ức giữ trọn nụ cười thân thiện cho tới khi Lâm Nhã đóng cửa, đôi mắt liếc sang đống giấy tờ trên bàn.


Biết được sở thích có lẽ dễ kết bạn hơn, mong là tên này không có sở thích quá ấu trĩ.


Chỉ vài phút, Dương Điển Ức biết được bạn cùng phòng thích ăn chocolate và đồ ngọt, còn mua rất nhiều sách về violong, ồ, Lâm Nhã có một quyển nhật ký, nhưng nó bị khóa nên hắn không xem được. Ngoài ra... hắn chẳng thể tìm được thứ gì khác. Dương Điển Ức vẫn chưa đụng vào laptop và điện thoại, ai biết được liệu nó có chế độ bảo mật hay không? Hắn không thể làm việc quá sơ hở.


Lâm gia... chết tiệt, trong nước có rất nhiều Lâm gia, đã vậy người này còn không thèm mang ảnh chụp gia đình lên, chắc hẳn quan hệ gia đình rất tồi tệ.


Vậy cũng tốt, hắn sẽ không sợ có ai đó điều tra và phát hiện rằng hắn đang động tay động chân vào con trai họ.


Sau khi cẩn thận sắp xếp mọi thứ y như cũ, Dương Điển Ức ngồi lên giường và chợp mắt một hồi.


Ngày tháng sắp tới, thật sự rất đáng mong đợi đây...


Đó là những gì mà hắn nghĩ.


Mà sự thật lại không như vậy.


Thời gian cứ trôi qua, Dương Điển Ức nhận ra Lâm Nhã không hề quan tâm tới lời đồn đại.


Dương Điển Ức đã gieo rắc những lời đồn nhạo báng Lâm Nhã, khiến mọi người nghĩ cậu ta là một kẻ kiêu căng, tự mãn không coi ai ra gì. Bạn học đều tin lời nói dối đó, vì ở trong lớp, Lâm Nhã không có ý định kết bạn, người nào hỏi tới, cậu ấy trả lời, người nào làm quen, cậu ấy từ chối. Ngay cả bạn cùng phòng như Dương Điển Ức cũng không thể bước qua nổi bức tường cô độc của Lâm Nhã.


Dựa vào sự tác động của Dương Điển Ức, Lâm Nhã dần bị mọi người cô lập và tẩy chay. Nhưng Dương Điển Ức vẫn cảm thấy bản thân thật thất bại, hắn muốn nhiều hơn thế.


Và rồi, hắn gieo rắc trò chơi bắt nạt lên ngôi trường. Rất đơn giản, bắt đầu từ những trò đùa trẻ con như đổ rác vào hộc bàn, giấu đồ đạc, chẳng người nào biết hung thủ là ai, mọi người đều lén lút cười Lâm Nhã một cách hả hê. Nhưng Dương Điển Ức đã thất vọng, Lâm Nhã không quan tâm, không phẫn nộ và gào thét tra hỏi hung thủ là ai. Đôi mắt nâu sâu thẳm đó khiến trái tim hắn như nhảy ra bên ngoài.


Sự kiện bắt nạt lên tới đỉnh điểm, Dương Điển Ức đã bí mật truyền tin cho một nữ sinh nổi tiếng trong trường, rằng hội trưởng rất yêu thích và quan tâm tới Lâm Nhã, và sự thật là hội trưởng chỉ lo lắng khi Lâm Nhã bị bắt nạt chứ không có ý định gì hơn. Sự ghen tuông của đàn bà rất đáng sợ, Lâm Nhã bị lôi vào nhà vệ sinh để đánh ghen. Nhưng sáng hôm sau, chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Nữ sinh đó sùng bái và mến mộ Lâm Nhã.


Dương Điển Ức không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mọi thứ ngày càng lệch ra khỏi quỹ đạo.


"Tôi biết cậu đứng đằng sau mọi chuyện, Dương Điển Ức." Lâm Nhã lạnh nhạt nhìn hắn, nhìn thấu tâm can dơ bẩn và hèn mọn của hắn.


"Hả? Cậu đang nói gì vậy? Làm sao tớ có thể làm ra những chuyện như vậy? Chúng ta là bạn mà!" Dương Điển Ức rưng rưng sắp khóc, trong lòng cực kỳ thấp thỏm bất an.


Lâm Nhã thở dài, sau đó mở laptop ra và cho Dương Điển Ức xem "Đừng coi thường ngôi trường này, camera ẩn được đặt khắp mọi nơi, chỉ cần tôi lên tiếng, cuộc sống học đường của cậu sẽ tiêu tùng."


Dương Điển Ức chỉ là một đứa trẻ nhà quê mới lên, làm sao biết được mọi chuyện cậu làm đều được camera giám sát.


Nếu như vậy, tại sao hắn không bị bắt ngay từ đầu?


"Camera chỉ được lấy ra khi có sự cố trộm cắp hay bạo lực học đường, hoặc gian lận trong thi cử, nói thật chỉ cần một chút thời gian là tôi có thể hack vào dễ dàng." Lâm Nhã bình thản nói tiếp "Tôi cũng cho nữ sinh kia xem thứ này, đừng lo, tôi đã che mặt và yêu cầu chị ấy giữ bí mật, cậu sẽ không gặp rắc rối."


Dương Điển Ức đờ người, vẻ mặt có chút dữ tợn và khó coi "Vì sao? Vì sao cậu lại không tố giác tôi? Cậu tính đe dọa tôi?"


"Không." Lâm Nhã đóng laptop và nói "Tôi đã quá quen với việc gặp xui xẻo, có khi cậu chán ghét tôi như vậy, tôi lại cảm thấy an tâm hơn. Vả lại... tôi đã làm nhiều thứ còn tồi tệ hơn cậu."


"Hả? An tâm hơn?" Dương Điển Ức méo mặt trước logic kỳ lạ của Lâm Nhã, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm khi bí mật không bị phát hiện "Vậy cậu muốn tôi bắt nạt cậu tiếp sao?"


"Ôi chao, đừng, tôi không bị M tới vậy, vẫn là chấm dứt tại đây." Lâm Nhã cười cười lắc đầu "Tôi chỉ muốn an tĩnh học violong, sẽ không giành hào quang và danh vọng gì đó của cậu, nên đừng làm phiền tôi nữa, được không?"


Lần đầu tiên trong đời, Dương Điển Ức không cảm thấy khó chịu khi bị thua cuộc, ngược lại cảm thấy rất... vui sướng?


"Không được! Cậu đã phát hiện ra bộ mặt thật của tớ, làm sao có thể tin tưởng được cậu có tiết lộ hay không?" Dương Điển Ức mỉm cười tinh quái "Tớ sẽ giám sát cậu, chúng ta là một đôi bạn giả mạo, thế nào?"


Lâm Nhã khá sửng sốt trước là đề nghị của Dương Điển Ức, cậu bất đắc dĩ trả lời "Tùy cậu."


Kỳ lạ quá, cậu ấy thật sự không ghét mình? Sau tất cả mọi chuyện?


Quá khứ của cậu ấy tồi tệ tới cỡ nào, khi hắn làm những chuyện tồi tệ này, cậu ấy vẫn sẵn sàng tha thứ?


Để xem, lời thoại kinh điển hắn nên nói lúc này nhỉ?


Đúng rồi!


Dương Điển Ức: "Em đã thu hút sự chú ý của tôi!"