Giang Tinh Hoài không ngừng lại, cậu nhào cả người về phía trước, tóm lấy ống quần Vương Đàm Hải.
Tất cả mọi thứ phát sinh quá nhanh, trong chớp mắt trì trệ.
Giây phút này, mọi người biết đã có chuyện xảy ra, nhốn nháo rời khỏi chỗ xô nhau chạy về đuôi cabin.
Khang Thành bị đám đông ngược dòng cản trở, tức giận hô lên. Phó Diễn cũng gấp rút lao về hướng Giang Tinh Hoài đang ngoan cố ngã rạp xuống đất hòng giữ chân Vương Đàm Hải.
Một giây sau ——
"A!!" Tiền Nhiễm Nhiễm sợ hãi thét lên.
Trái tim Giang Tinh Hoài nảy mạnh, hốt hoảng bò dậy, nhìn thấy cảnh tượng khiến máu nóng trên não cậu khô cạn.
Vương Đàm Hải cắn vào chiếc cổ thon dài của Tiền Nhiễm Nhiễm, máu tươi trong nháy mắt phun ra ngoài.
Phó Diễn nắm chặt bình rượu, tay không ngừng run, hắn cắn răng, viền mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vết thương chướng mắt, vẻ mặt càng ngày càng xấu.
Mãi đến khi Giang Tinh Hoài đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
Tâm tình đè nén của Phó Diễn triệt để bị đâm thủng trong giây phút này, đưa tay ôm chặt cậu vào lòng.
Giang Tinh Hoài chôn ở ngực hắn khóc rất lớn tiếng, cậu không muốn trở thành quái vật, không muốn rời khỏi Phó Diễn, không muốn nghĩ mình sẽ không còn được gặp Phó Diễn nữa.
Cậu cảm thấy đau đớn trong lòng, thậm chí còn nghĩ mình muốn cắn Phó Diễn.
Cậu thực rất sợ ở một mình.
"Đừng sợ, đừng sợ..." Âm thanh Phó Diễn khàn khàn, hắn tận lực khắc chế chính mình, nhẹ nhàng hôn lên Khương Tinh Hoài tóc, nói: "Anh cùng em..."
Giang Tinh Hoài choáng váng, liên với tiếng ngẹn ngào, buông lỏng cánh tay ôm Phó Diễn.
Cậu bắt đầu cảm thấy tại sao mình có thể ích kỷ như vậy.
"Khoan! Tiền Nhiễm Nhiễm!" Trịnh Nhất cả kinh kêu lên.
Giang Tinh Hoài giật mình, lau nước mắt, cậu muốn đến gặp Tiền Nhiễm Nhiễm, nhưng cậu không dám.
"Có chuyện gì?" Sắc mặt Khang Thành tái nhợt, quỳ trên mặt đất, dùng sức ấn chặt vết thương của em.
“Máu không ngừng chảy… chúng ta không đủ điều kiện giải phẫu…” Trịnh Nhất tuyệt vọng ôm lấy cô gái nhỏ đã bất tỉnh.
"Không thở được sao? Lôi Bỉnh Đào! Mang thêm một túi dưỡng khí!" Khang Thành hô to, giọng run run.
"Rõ!” Lôi Bỉnh Đào vội vàng chạy đi.
"Vô dụng!" Trịnh Nhất không khống chế được hô to, "Không cầm được máu! Cô bé đã hôn mê bất tỉnh! Có thể sẽ chết!"
Khang Thành sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn cô gái nhỏ cao chưa đến bắp đùi mình.
Những nhịp thở trên lồng ngực của cô bé mỏng manh đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Khang Thành im lặng đứng, đá vào tường.
“A!” Hắn đau lòng quỳ xuống, ôm đầu kêu gào.
Có bao nhiêu người ở Trung Quốc có kháng thể? Xác suất này thấp đến mức có lẽ Tiền Nhiễm Nhiễm là hi vọng cuối cùng với tất cả bọn họ.
Cả cabin chìm vào im lặng chết chóc, nhịp tim của em ngày một yếu ớt.
Trịnh Nhất cẩn thận chỉnh váy cho Tiền Nhiễm Nhiễm, lau vết máu trên mặt em, ôm em ngồi xuống ghế.
Khang Thành thở hổn hển, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Ổn định đám đông, dọn dẹp cabin và làm tốt công việc cất cánh. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn phải bảo vệ người dân trên máy bay.
Không còn thời gian, hắn đi đến cạnh Giang Tinh Hoài và Phó Diễn cách xa mọi người
“Anh Phó.” Khang Thành vừa nói.
“Tôi đi với em ấy.” Phó Diễn nói: “Chúng tôi đến khoang khác.”
Khang Thành trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu.
Hắn lấy từ túi dụng cụ một chiếc thắt lưng dây an toàn đưa cho Phó Diễn: "Đợi đến khi tới căn cứ tổng bộ, có lẽ... sẽ có biện pháp."
Phó Diễn im lặng nhận lấy.
“Tôi giấu cho cậu một túi thịt bò khô.” Khang Thành cười, lại móc ra một gói khô bò nhỏ, suy tư một hồi, nói: "Cậu rất giống em trai tôi."
“Anh.” Giang Tinh Hoài cười khẽ.
"Tôi không bảo vệ được em ấy, cũng không bảo vệ được cậu..." Hốc mắt Khang Thành dần dần đỏ lên, cúi người, ôm cậu một cái: "Tôi rất nhớ em ấy."
Giang Tinh Hoài vỗ lưng hắn, nhanh chóng đứng dậy và rời đi cùng Phó Diễn.
Phó Diễn đóng cửa, ngăn cản tầm mắt của đám đông nhìn trộm về phía họ.
Giang Tinh Hoài tìm một chỗ ngồi xuống, thắt dây an toàn.
“Đưa tay cho anh nào.” Phó Diễn ngồi cạnh cậu, trong tay cầm theo băng gạc và cồn iot.
"Em chưa bao giờ ngồi hạng phổ thông luôn đấy." Giang Tinh Hoài vươn tay ra, giả vờ thoải mái nhún vai, "Không đông như em tưởng. Lần sau em sẽ —"
Giang Tinh chợt khựng lại.
Không còn lần sau cho cậu nữa...
“Lần sau ngồi với anh.” Phó Nhan quấn băng gạc, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu.
"...Ừm.” Mũi Giang Tinh Hoài chua xót.
Tiếng động cơ vang lên, máy bay cuối cùng cũng cất cánh.
Đầu của Giang Tinh Hoài bắt đầu cảm thấy choáng váng, đôi mắt cậu dần trở nên mờ đi.
Cậu biết có thể mình sắp biến thành một con quái vật.
Cho đến khi có tiếng ùng ục trong bụng phá tan tâm trạng.
Phó Diễn nuông chiều cậu, đứng dậy đến tủ đồ ăn lấy một lon nước ngọt.
Giang Tinh Hoài tu một hơi hết nửa lon.
“Căng da bụng, ước gì có máy chơi game ở đây.” Giang Tinh Hoài nhắm mắt thở dài.
Phó Diễn nhìn khuôn mặt hồng hào sau khi ăn xong của Giang Tinh Hoài, đôi mắt càng lúc càng trầm xuống. Một lúc sau, hắn chậm rãi vén cổ tay Giang Tinh Hoài lên nhìn.
Sau đó không biết rút từ đâu ra một chiếc máy game cho cậu.
Nửa tiếng sau.
"Mé! Cái máy này bị kẹt rồi!"
"Người đàn ông cơ bắp này sao không chịu chết!"
"Sao vượt được màn này đây? Trời mé! Thằng cha lực lưỡng lại nhào đến!"
"À há! Thắng!"
Giang Tinh Hoài cúi đầu uống nốt coca, dẩu mồm yêu cầu "Chú, cháu còn muốn —"
Phó Diễn bôi thuốc lên vết thương, cẩn thận băng lại, hắn lấy lại máy chơi game và lon coca, nói: "Anh kiếm được vài đề toán, xíu nữa em làm. Anh sẽ kiểm tra trước bữa tối."
Giang Tinh Hoài sững người, nhưng vẫn giả vờ yếu đuối.