Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 23: Anh em nhà họ Hoàng



Ỷ vào tốc độ của Tiêu Văn, hai người trở lại sơn động sớm hơn so với những người khác, Ôn Nhạc từ trong không gian lấy ra một ít lương thực cùng đồ hộp, lại lấy thêm chút nồi chén gáo bồn, cuối cùng là năm cái giường cùng chăn bông, lấy nhiều thêm sẽ bị hoài nghi. Trước chắp vá ở mấy ngày, mấy ngày sau mặc kệ là bọn Hoàng Đào hoàn toàn gia nhập đội ngũ hay bị đuổi ra ngoài, Ôn Nhạc đều vẫn sẽ tùy tiện lấy đồ vật từ không gian.

Đem đồ vật lấy ra chồng chất vào tận cùng bên trong sơn động, hai người liền thừa dịp trời còn chưa biến đổi, bắt đầu thu thập cỏ khô cùng nhánh cây.

Chờ đến khi bọn Ân Trình Dương tìm được sơn động, sắc trời đã bắt đầu đen, thấy không rõ vị trí đám mây, Ôn Nhạc đã sớm đem đèn pin cố định ở trên tường của sơn động. Sau khi bọn Ân Trình Dương tiến vào, tự giác đem đồ vật sắp xếp lại, theo sau là Hoàng Dao đang chăm sóc đứa nhỏ còn đang hôn mê, những người khác cũng không rãnh rỗi, cầm theo đèn pin loại nhỏ đi kiểm tra chung quanh sơn động, đem tất cả cành khô có thể sử dụng đều nhặt về.

"Con thỏ!" Ôn Nhạc thấp giọng kinh hô.

Những người khác theo ánh sáng nhìn thấy phía trước cách Ôn Nhạc không xa là một cái hầm ngầm, chui ra hai con thỏ lớn.

Tiêu Văn nhanh chóng tiến lên, đem hai con thỏ xui xẻo còn chưa kịp phản ứng xách lên.

"Nơi này cũng có!" Bên Mạc Cương cũng nhỏ giọng nói.

Ân Trình Dương không có dị năng tốc độ như Tiêu Văn, chỉ có thể hợp với những người khác, đem con thỏ không biết từ nào chui ra bắt lại.

"Chu Tuyền, cậu mang theo chú Mạc vào trong sơn động đi. Hẳn là thời tiết sắp thay đổi, cho nên động vật trong núi đều chạy ra." Tiêu Văn dùng dây thừng Ôn Nhạc đưa qua đem hai con thỏ trói chặt giao cho Chu Tuyền.

Chu Tuyền một tay xách theo con thỏ, một tay đỡ Mạc Cương, Mạc Cương trong tay cũng xách theo ba con con thỏ bị Ân Trình Dương giết chết, trở lại sơn động.

"Đều cẩn thận một chút, trong núi này không chỉ có mỗi con thỏ không đâu." Tiêu Văn nhắc nhở những người khác.



Mọi người đem cỏ khô và nhánh cây đã thu thập tốt gom lại, Ôn Nhạc cùng Hoàng Đào cũng đi vào trong sơn động, so sánh với những người khác, tốc độ săn bắt động vật của hai người này quá thấp.

Những người còn lại cũng không đi xa, đều cẩn thận đứng đúng vị trí, chờ động vật tự tìm tới cửa.

Củi đều được dọn xong, Ôn Nhạc lại theo Tiêu Văn ra ngoài sơn động đi săn.

Thẳng đến khi hai tay Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn đều tràn đầy động vật đến nỗi không thể bắt được nữa, trong núi cũng bắt đầu nổi lên cuồng phong bốn phía. Nắm thật chặt dây thừng trên tay, Tiêu Văn một tay nắm lấy Ôn Nhạc, một tay kéo dây thừng trói con mồi trở về.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều đã đi vào sơn động, cuồng phong bên ngoài đã lớn đến có thể đem người thổi lên trời cao. Hoàng Dao dựa theo yêu cầu của Tiêu Văn, ở cửa động dựng lên một mặt tường đất, chỉ để lại lỗ thông gió.

Mạc Cương cùng Hoàng Đào đốt lửa, so sánh với ngoài động gió lạnh thấu xương, trong động có vẻ ấm áp hòa hợp.

Hoàng Dao chiếu theo bếp lò nông thôn, dùng đất xây lên một cái bệ bếp giản dị.

Sau đó mọi người rối rắm.

Bởi vì vẫn luôn dựa vào không gian của Ôn Nhạc, cho nên ăn cơm uống nước gì đó đều là Ôn Nhạc từ trong không gian lấy ra, trên xe chỉ để một thùng nước khoáng đánh yểm trợ. Nếu bây giờ dựa vào thùng nước khoáng này sống qua đợt thời tiết biến đổi, bọn họ nấu cơm cũng không dám đổ nhiều nước.

"Trước cứ dùng thùng nước khoáng này đi, lát nữa tuyết rơi cũng không sợ không có nước." Tiêu Văn bàn tay vung lên, Ân Trình Dương đổ đầy nước vào nồi.

Nếu Tiêu Văn đã lên tiếng, những người khác cũng không có cố kỵ gì nữa.

Trước đó bọn họ đã giết ba con con thỏ, lúc này chỉ cần trực tiếp nấu lên là được. Canh thịt thỏ, gặm chút màn thầu nữa, bữa ăn này cũng tạm chấp nhận.

Trong bụng có đồ ăn cho nên cũng không cảm thấy lạnh, không ai muốn đi thu thập đồ vật, bọn họ đều kích động vây quanh con mồi được săn hồi nãy, nhờ có dị năng tốc độ của Tiêu Văn, một đám con mồi đều còn sống, được anh dùng dây thừng xâu chuỗi lại, còn những người khác chỉ có thể dựa vào bạo lực mà bắt lấy thi thể của những động vật xui xẻo.

Ôn Nhạc thoáng nhìn Hoàng Dao một mình thu thập chén đũa sau khi bọn họ ăn xong, ngượng ngùng cọ lại hỗ trợ.

Hoàng Dao buồn cười cầm lấy cái chén trong tay Ôn Nhạc, Ôn Nhạc nhìn như đang dọn dẹp, nhưng ánh mắt luôn cứ hướng tới chỗ đám động vật kia.

Cũng không thể trách cậu, trước mạt thế phía Ôn Nhạc vẫn luôn sống trong thành phố, lại là ông chủ có chút tài sản, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những động vật nhỏ hoang dại, còn đối với mạt thế từng trải qua vào đời trước, những động vật đó đều biến dị, hình thể tăng lên gấp đôi, làm gì có bộ dáng lông xù xù như hiện tại.

"Qua bên kia chơi đi, bên này để tôi thu thập là được." Hoàng Dao đẩy đẩy Ôn Nhạc sang bên kia.



Ôn Nhạc ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Lát nữa tôi lại xem cũng được, trước tiên cứ dọn dẹp ở đây đi." Tuy nói là bọn họ cứu người, nhưng Ôn Nhạc cũng không muốn để một cô gái đang có thương tích trong người dọn dẹp cho bọn họ.

Hoàng Dao lại lần nữa đem cái nồi trong tay Ôn Nhạc cầm lấy, "Một nhóc con như cậu thì dọn dẹp cái gì, nước cũng không thể tùy tiện lãng phí, cậu đi qua bên đó chơi đi!"

Nhóc con...

Ôn Nhạc muốn khóc, cậu tốt xấu gì cũng là một thanh niên trai tráng hai mươi tuổi... Khụ... Tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng thấy thế nào cũng không phải là nhóc con a!

Hoàng Dao không nhìn thấy nội tâm Ôn Nhạc đang rơi lệ, cô nhanh nhẹn dọn dẹp đồ vật, dùng lượng nước ít nhất đem nồi chén gáo bồn rửa sạch sẽ đặt ở ven tường.

Chờ đám động vật đều bị chơi đến hôn mê, Hoàng Đào tấm tắc bảo lạ. Hắn cũng coi như lớn lên ở nông thôn, khi còn nhỏ ngẫu nhiên cũng vụng trộm chạy loạn lên núi, cũng gặp qua không ít con thỏ hay sóc gì đó, nhưng làm gì giống như hôm nay, gà rừng lợn rừng, chồn đều nhiều đến như vậy.

"Đằng sau thôn Lý gia cũng có một ngọn núi thì phải, không có mấy thứ này sao?" Hàn Á dường như không có việc gì ngồi bên cạnh Hoàng Đào, Hoàng Đào nhìn Hoàng Dao ở bên kia đang bế đứa nhỏ ở trong chăn, cẩn thận xem thử nhiệt độ cơ thể.

"Hiện tại động vật đều giống như thành tinh, sao có thể xuất hiện nhiều như vậy được. Tôi có nghe thế hệ trước nói qua, thời điểm bọn họ tuổi trẻ, sau núi đừng nói lợn rừng, ngay cả sói đều có cả, chẳng qua những năm gần đây đều không thấy được, cũng không biết là tuyệt chủng hay đã ẩn nấp hết rồi."

"Các anh còn có thể nhìn thấy, chúng tôi ở trong thành phố nếu không phải bởi vì mạt thế, phỏng chừng đời này cũng không thể nhìn thấy mấy thứ này, cho dù có thấy, thì cũng là ở trên bàn cơm rồi." Hàn Á bĩu môi.

Hoàng Đào theo phương hướng y nhìn qua, lúc này Ôn Nhạc vẫn còn hứng thú dạt dào ngồi xổm nhìn đám động vật, trái sờ sờ phải chạm chạm.

Hoàng Đào cười khổ nói: "Các cậu đừng nghĩ sống ở nông thôn là quá tốt, mấy năm nay phát triển nông thôn, chúng tôi mới trải qua tốt hơn một chút, trước kia khi tôi còn nhỏ chính là ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, sao có thể so với trong thành phố. Cha mẹ Dao Dao chính là bởi vì sống quá khổ, thân thể không chịu nỗi mới sớm đi..."

Hàn Á sửng sốt, "Các anh không phải......"

Hoàng Đào cũng biết y đang hỏi cái gì, cũng không có gì không nói được, cho nên nói thẳng.

"Tôi không phải anh trai ruột của Dao Dao, khi còn nhỏ tôi là một tên ăn mày, cũng không nhớ rõ làm biến thành ăn mày nữa, sau đó lưu lạc đến thôn Lý gia, khi đó cuộc sống ở thôn cũng không quá tốt, người trong thôn thiện tâm, nhưng cũng không có bao nhiêu lương thực, may mắn tôi được cha mẹ Dao Dao nhận nuôi, tuy rằng mọi người đều ăn không đủ no, nhưng vẫn luôn quan tâm yêu thương nhau như gia đình. Sau này cuộc sống tốt lên, tôi liền đi học lái xe, sau lại lái taxi ở M thị, vốn định kiếm chút tiền để cho cha mẹ già cả an hưởng ngày lành, lại không nghĩ hai người họ sớm đi như vậy..."

"Đừng quá khổ sở, nói một câu không dễ nghe, hai người họ nếu còn sống, ở mạt thế càng đừng nghĩ đến việc sống những ngày lành." Hàn Á an ủi vỗ vỗ vai Hoàng Đào, sau đó lại chuyển đề tài: "Mạt thế đột nhiên bùng nổ, cũng mệt cho anh có thể từ M thị chạy trở về."

"Không nha, một năm trước sau khi cha Nham Nham mất, Dao Dao sống chết cũng không chịu cùng tôi đi thành phố, sợ liên lụy đến tôi, nhưng cô nhi quả phụ, người trong thôn cũng không thích hai mẹ con bọn họ, tôi liền trở về trồng trọt, trong nhà cũng nên có một người đàn ông chống đỡ."



Cuối cùng Ôn Nhạc cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nghe thấy Hoàng Đào nói, cũng đi lại đây.

"Người trong thôn cũng rất hiền lành a, không chỉ cho chúng tôi tá túc, lại còn cho chúng tôi hai con gà. Chỉ là có chút mê tín!"

Hoàng Đào thấy Ôn Nhạc đơn thuần chỉ là tò mò, thở dài, "Người trong thôn phần lớn cũng chưa biết nhiều về văn hóa, bọn họ đều được truyền lại tư tưởng phong kiến ăn sâu bén rễ. Trước đó lúc Nham Nham mới sinh ra không bao lâu, hai ông bà liền đi, trong thôn liền nói Nham Nham mệnh xấu. Về sau cha Nham Nham cũng vậy đột nhiên mất, những người đó thêm càng chứng thực mà nói Nham Nham là khắc tinh, nếu không phải tôi trở về, hai mẹ con bọn họ sợ là bị nước miếng của những trong thôn dìm chết." Hoàng Đào quay đầu nhìn Hoàng Dao vẫn luôn im lặng không lên tiếng, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Lúc hắn được nhận nuôi, Hoàng Dao chỉ vừa mới biết đi, nhiều năm như vậy, cha mẹ vẫn luôn xem hắn là con trai ruột mà nuôi nấng, Hoàng Dao cũng là hắn nhìn lớn lên, khi còn nhỏ Hoàng Dao đã ngây thơ thành thật, mấy năm nay đối với ánh mắt khác thường của những người trong thôn, cô đều thành thành thật thật yên lặng thừa nhận, người anh trai như hắn nhìn thấy cũng đau lòng a!

Ôn Nhạc không đành lòng, nhịn không được nói: "Người trong thôn đều như vậy, sau khi có dị năng các người tại sao còn thành thành thật thật chờ chết a?!" Dị năng giả bị một đám người không có năng lực gì khi dễ thành như vậy, này mẹ nó quả thực là chuyện hiếm thấy đó!

Cũng không trách Ôn Nhạc trong lòng hận sắt không thành thép. Sau khi mạt thế đến, chỉ cần là dị năng giả tồn tại thoát được, trừ bỏ dị năng giả khác bị theo dõi khi dễ, những người còn lại đều sống rất không tồi, ngay cả cậu ở đời trước, sau khi thức tỉnh dị năng tinh thần có vẻ râu ria, nhưng so sánh với thời điểm có bọn Tiêu Văn che chở sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Cuối cùng, nếu không phải bị mười mấy dị năng giả kia, bọn chúng đều là tiểu đội lính đánh thuê vây khốn khiến cho dị năng của cậu cơ hồ tiêu hao sạch sẽ, cũng sẽ không...

Nghĩ vậy, sắc mặt Ôn Nhạc trắng bệch, thân mình ngăn không được run run.

Cũng may không ai chú ý đến biểu tình của Ôn Nhạc, Hoàng Đào nghe thấy lời nói của Ôn Nhạc, đáy mắt có chút bi ai.

"Thời điểm vừa mới bắt đầu chúng tôi cũng muốn trốn, nhưng người trong thôn liều mạng vây lại, nếu muốn chạy đi, sợ là sẽ làm người trong thôn bị thương không nhẹ, đều sinh hoạt cùng nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể hạ thủ được đây!"

Hàn Á khinh thường động động khóe miệng, hai người này quá thật thành, người trong thôn đều muốn bọn họ chết đi, ngược lại bọn họ còn băn khoăn nhiều như vậy!

Bất quá thấy Hoàng Đào đều là bi ai, Hoàng Dao bên cạnh lại yên lặng rớt nước mắt, Hàn Á đem lời nói nghẹn ở trong bụng. Dù sao nên hỏi đều hỏi xong rồi, Hoàng Đào này nhìn qua có chút láu cá, nhưng cũng không phòng bị gì với bọn họ. Hàn Á hoàn thành nhiệm vụ, an ủi vỗ vỗ Hoàng Đào, đứng dậy đi đến bên cạnh Mạc Cương đang sắp xếp lại vật tư của bọn họ, cùng ông sửa sang lại.