Một đêm này, tuy rằng gặp phải bão tuyết vây khốn, hoàn cảnh bên trong sơn động đơn sơ, nhưng mọi người đều khó có được mà ngủ một giấc ngon lành, không cần lo lắng tang thi, không cần suy nghĩ lộ trình đi đường.
Tất cả thành viên đều trong trạng thái thả lỏng, mười giờ sáng hôm sau vẫn chưa thấy người tỉnh dậy.
Ôn Nhạc mê mê hoặc hoặc mà nhào vào nguồn nhiệt ấm áp kế bên, bởi vì chỉ lấy ra năm cái giường đệm, cho nên hai người một giường, bên cạnh Ôn Nhạc không ai dám lại gần, dù sao ánh mắt giết người của Tiêu lão đại cũng còn ở đó.
Loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện, Ôn Nhạc cũng có chút thanh tỉnh, ngáp một cái, dụi dụi mắt, mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tiêu Văn.
"Không ngủ nữa sao?" Nhìn Ôn Nhạc vừa mới tỉnh lại có chút mờ mịt, Tiêu Văn ghé sát vào hôn hôn khóe miệng cậu.
Một khuôn mặt ngủ đến hồng hào, được Tiêu Văn hôn nhẹ một cái liền đỏ bừng cả lên.
Ôn Nhạc ngượng ngùng nhìn khắp nơi, thấy không ai chú ý tới mới thở phào nhẹ nhõm.
"A?"
Nghe tiếng động, cái đầu vừa mới quay lại của Ôn Nhạc vội vàng nhìn về phía Hoàng Dao lần nữa, vừa lúc đối diện với một đôi mắt nhút nhát sợ sệt.
Tiêu Văn bắt lấy Ôn Nhạc vốn định chạy ra bên ngoài, nhìn chằm chằm cậu mặc xong quần áo mới chịu thả người.
"Tỉnh rồi sao?" Ôn Nhạc tiến đến bên cạnh Chu Tuyền, nhìn Chu Tuyền kiểm tra cho đứa nhỏ mới vừa tỉnh lại.
"Không tệ, trừ bỏ cơ thể còn có chút suy yếu, còn lại đều khá tốt." Chu Tuyền cười, vỗ vỗ Hoàng Đào đang đứng một bên khẩn trương.
Lúc này Hoàng Đào cùng Hoàng Dao mới chân chính thả lỏng.
"Nhóc tên là gì?" Ôn Nhạc kéo kéo tay đứa nhỏ.
Lý Nham giương mắt nhìn Ôn Nhạc, tuy rằng nhóc vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng anh trai trước mặt này cho nhóc cảm giác mềm mại hơn những người khác rất nhiều, nhóc rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Em tên là Lý Nham."
"Vẫn là con nít mới có thể câu thông với con nít, trước đó Tiểu Nham Nham còn không thèm nói một lời với chúng tôi." Chu Tuyền trêu ghẹo nói.
Ôn Nhạc quay đầu nhe răng với Chu Tuyền, không phản ứng lời trêu ghẹo của y.
"Nham Nham à, gọi một tiếng chú đi nào." Ôn Nhạc dụ dỗ.
Lý Nham nhỏ giọng nói một câu, người chung quanh chưa nghe rõ, Ôn Nhạc lại lắc lắc tay nhỏ của bé, tiế tục dụ dỗ.
"Chào anh ạ..." Lúc này Lý Nham mới lớn giọng hơn một chút, những người khác cũng nghe được rõ ràng.
Ôn Nhạc không để ý tới những người khác đang cười trộm, méo miệng nhìn về phía Hoàng Dao đang đứng một bên cũng đang cười rộ lên, "Tuổi của hai chúng ta chắc là không chênh lệch lắm, sao tôi trở thành đồng lứa với đứa nhóc này rồi?"
"Ha ha ha ha......" Nhìn biểu tình ai oán của Ôn Nhạc, mọi người từ cười trộm biến thành cười to, trong lúc nhất thời, bên trong sơn động tiếng cười quanh quẩn.
"Được rồi, đứa nhỏ gọi em như vậy là do em trẻ tuổi, không phải sao? Đừng buồn bực nữa." Lúc này Tiêu Văn cũng đi tới.
Có lẽ là do khí tràng quanh thân Tiêu Văn rất mạnh, đứa nhỏ đơn thuần, tuy rằng xuất hiện nhiều người khiến nhóc sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Chào chú ạ!"
Câu nói này làm Tiêu Văn đứng hình, nhìn ánh mắt ai oán của Ôn Nhạc biến thành khoe khoang, anh buồn bực rồi a.
Chung quanh trong nháy mắt trầm mặc, sau đó tuôn ra tiếng cười lớn hơn nữa.
Anh Ôn Nhạc... Chú Tiêu Văn... Ha ha!
"Được rồi, đừng đùa giỡn nữa, lại đây ăn cơm đi!" Mạc Cương đảo đảo cháo thịt thỏ mới vừa nấu chín, lại lấy ra hai túi cải bẹ.
Tất cả mọi người ngồi vây quanh lại, ngay cả Lý Nham mới vừa tỉnh lại cũng được Hoàng Đào ôm lấy, trên người nhóc còn bị một cái áo khoác lớn bao lấy.
Mạc Cương làm riêng cho Lý Nham một chén cháo không thịt, bỏ vào hai muỗng đường. Hôn mê sau một khoảng thời gian không ăn uống, dạ dày đứa nhỏ rất yếu, không thể ăn lung tung được.
Hoàng Dao vội vàng nói cảm ơn, cô làm mẹ còn chưa nghĩ tới điều này, mà ông đã nghĩ đến, còn làm riêng cho con của cô nữa.
Mạc Cương cười xua xua tay, ông lớn tuổi rồi, rất thích mấy đứa nhỏ, cũng không muốn tụi nhỏ phải chịu khổ. Trước đó ông vẫn luôn coi Ôn Nhạc là đứa nhỏ cần chăm sóc, hiện tại lại nhiều thêm một đứa nhỏ mà thôi.
Lý Nham cũng ngoan ngoãn nói cảm ơn với Mạc Cương.
"Cảm ơn chú ạ."
Mọi người: "..."
Bối phận kiểu này có chút......
Hoàng Đào dở khóc dở cười sửa lại xưng hô cho cháu ngoại nhà mình, ăn xong một bữa cơm, Lý Nham cũng sửa được xưng hô. Nhóc gọi Mạc Cương là ông, những người khác đều kêu bằng chú. Bất quá đứa nhỏ cũng có điểm cố chút, luôn miệng gọi Ôn Nhạc là anh.
Thôi được rồi, muốn gọi anh thì là anh, ít nhất cũng chứng minh cậu còn trẻ a!
Ôn Nhạc bình tĩnh nghĩ, đến nỗi vị được gọi là chú Tiêu đứng ở một bên, vẻ mặt buồn bực cũng bị cậu xem nhẹ.
"Chúng ta có cần ra ngoài xem xét tình hình hay không?" Sau khi cười đùa xong, Hàn Á có chút không yên tâm nhìn ra bên ngoài, nhưng tường đất của Hoàng Dao chắn kín mít, chỉ chừa lại một cái lỗ thông gió cũng không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Tiêu Văn nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nhìn xem, anh cũng không rõ ràng lắm bão tuyết bên ngoài lớn bao nhiêu, chỉ sợ bị chôn ở trong động còn không biết.
"Cô có thể mở một cái động không? Sau đó lại lấp lại?" Tiêu Văn hỏi Hoàng Dao.
Hoàng Dao gật gật đầu.
Tiêu Văn thấy cô gật đầu, anh cũng không vội vã kêu cô đi làm, mà là cùng Hàn Á tính toán vị trí, lấy cục đá vẽ một cái hình vuông cách mặt đất khoảng 1m7.
Hoàng Dao dựa theo đó mà dùng dị năng làm tường đất biến mất.
Một cái cửa động nửa mét vuông xuất hiện, một trận gió kèm bông tuyết tiến vào sơn động. Độ ấm bên trong sơn động nhanh chóng hạ xuống. Trừ bỏ Lý Nham được chăn bao lại, những người khác đều rùng mình một cái.
Tiêu Văn đi đến trước cửa động, đón gió tuyết nhìn ra bên ngoài, những người khác cũng theo đó đi lên nhìn.
Mọi người vừa thấy tình cảnh bên ngoài xong, không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Bên ngoài đã không còn nhìn thấy những thứ khác, trừ bỏ một màu trắng che trời lấp đất.
Hoàng Dao dự theo chỉ thị của Tiêu Văn, đem cửa động tường đất mở rộng xuống dưới, thẳng đến khi đáy cửa tới vị trí đùi của mọi người mới dừng lại.
Muốn đi ra ngoài thì cần phải leo qua, nếu như hạ cửa động thấp xuống nữa thì tuyết sẽ đổ vào bên trong.
Chỉ mới một đêm, mà tuyết đã đọng gần một mét.
"Đến dọn tuyết." Hàn Á trầm giọng nói.
Không dọn không được, nếu như không dọn, nhìn đến lượng tuyết này, không quá ba ngày, bọn họ liền bị chôn ở bên trong động.
Ân Trình Dương nhìn về phía Ôn Nhạc, hắn không có nhiều tâm tư như những người khác, nếu như muốn dọn tuyết, cũng không thể tay không mà dọn đi?! Vật tư trong sơn động cũng không thể đem tới đây để quét tuyết, chỉ có thể để Ôn thiếu lấy công cụ ra, không cần cái gì khác, chỉ cần cây chổi là được.
Ôn Nhạc thở dài.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Tiêu Văn nằm trong chăn nói với cậu, anh cùng bọn Hàn Á đã thương lượng, cảm thấy Hoàng Đào cùng Hoàng Dao cũng thành thực, không phải là loại người được cứu liền muốn người khác bảo hộ cho mình, tuy rằng mới một ngày, nhưng dọc theo đường đi, hai người cũng nỗ lực làm việc mà bọn họ có thể làm. Đối với ân cứu mạng, bọn họ cảm ơn hay lấy lòng nịnh nọt, Tiêu văn và Hàn Á không phân rõ ràng lắm, cho nên bước đầu tiên để bọn họ ở lại đội ngũ. Tiêu Văn cũng không kiêng dè hai người họ lắm, không gian của Ôn Nhạc cũng có thể lấy ra dùng. Coi như là khảo nghiệm cuối cùng với hai anh em bọn họ đi.
Tuy rằng ban đầu bọn họ chỉ nghĩ tìm một chỗ an toàn để bảy người đặt chân, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, người sống sót sẽ đi thành đoàn, nếu đối phó người thường còn ổn, nếu có đoàn dị năng giả tìm bọn họ hây phiền toái, hỏa lực của bọn họ cũng không đủ nhìn.
Vẫn là nên để mắt tìm thêm người vào đội ngũ, chậm rãi mở rộng nhân số, đối với bọn họ cũng có chỗ tốt. Những người không có năng lực có thể phụ trách xây dựng căn cứ an toàn, trong phạm vi an toàn bọn họ có thể vươn tay giúp đỡ một phen, nhưng nếu bản thân còn khó giữ an toàn, vậy thì chỉ có thể nói xin lỗi. Bọn họ cũng chỉ là những người sống sót, không phải đội cứu viện của chính phủ, càng không phải thánh mẫu, không có nghĩa vụ cứu người quên mình.
Ôn Nhạc không phản đối quyết định của bọn Tiêu Văn, dù cho cậu đã trọng sinh một lần, nhưng trâu có lên thành phố thì vẫn là trâu, bản thân có bao nhiêu cân lượng trong lòng cậu vẫn rõ ràng. Tuy rằng cậu không ngu ngốc, nhưng so với sếp Hàn – chuyên tính kế người khác thì cậu kém xa. Có Hàn Á và Tiêu Văn ở đây, Ôn Nhạc cũng không cần làm những chuyện tính kế người khác mà cậu không am hiểu.
Nhìn đến ánh mắt mong chờ của Ân Trình Dương, Ôn Nhạc nhếch miệng, liếc mắt nhìn gương mặt đang trầm xuống của Hàn Á, lại nhìn Hoàng Đào cùng Hoàng Dao đang không rõ nguyên do. Cậu nhớ rõ tối hôm qua Tiêu Văn tuy rằng nói có thể dùng không gian, nhưng cũng không cần thiết lập tức nói cho bọn Hoàng Đào về sự tồn tại của không gian, chờ đến thời điểm chân chính cần dùng đến không gian lại nói cũng không muộn. Nhưng là Ân Trình Dương...
Thôi được rồi, có lẽ bây giờ dùng cũng được...
Ôn Nhạc dùng tinh thần lực ở trong không gian tìm tòi vật tư, lấy ra hai cây xẻng quân sự giao cho Ân Trình Dương, lại đem những dụng cụ ở trong sơn động có thể sử dụng được lấy ra. Lấy xong, Ôn Nhạc duỗi tay vỗ lên bả vai Tiêu Văn, Tiêu Văn hiểu ý cõng Ôn Nhạc lên, chớp mắt liền biến mất ở cửa động.
Chuyện còn lại cứ để cho Hàn Á giải thích đi, chỉ mong Hàn Á giải thích xong thì cơn giận của hắn cũng sẽ không rơi lên đầu Ân Trình Dương. Ôn Nhạc ghé vào vai Tiêu Văn yên lặng nghĩ.
Một cái chớp mắt, hai người đã đứng trên đỉnh núi sơn động. Bởi vì tốc độ cực nhanh, cho nên trên mặt tuyết chỉ lưu lại dấu chân nhợt nhạt.
Ôn Nhạc thấp hơn Tiêu Văn không ít, tuyết chỉ cao đến đùi Tiêu Văn, nhưng trực tiếp che đến hông cậu. Tiêu Văn nhận lấy cái xẻng trong tay Ôn Nhạc, nhanh chóng dọn ra một chỗ bên cạnh mình, sau đó đặt tay dưới nách Ôn Nhạc, nhấc cậu lên cao, giống như nhổ củ cải mà đem cậu đặt ở bên cạnh.
Ôn Nhạc yên lặng rơi lệ, may mắn không bị những người khác nhìn thấy, nếu không cậu trực tiếp chôn mặt vào trong tuyết là được rồi, mất mặt quá a!
Tiêu Văn dùng hết sức để áp lại ý cười vào bụng. Da cậu quá mỏng, nếu anh cười ra, chỉ sợ là không dễ dỗ đứa nhỏ này.