[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 105: Nhờ Cứu Người





Sau một màn chào hỏi ngượng ngùng mọi người cũng biết mẹ ruột của Tử Hoàng tên là Chu Gia Vân, là đại tiểu thư Chu gia - quân gia thế phiệt có tiếng trong nước.

Lý do bà trở thành phu nhân lão đại hắc bang tạm thời không được đề cập đến nên bọn cô cũng không biết nhiều.
"Mẹ muốn tìm chúng con giúp là có chuyện gì?" - Thanh Nguyệt sau một hồi nói chuyện cũng đã bớt cảm giác rụt rè, xưng hộ mẹ con vô cùng thân mật, cô cảm thấy bà thật sự không khó gần như bề ngoài.
"Haizz.

Như các con cũng đã biết vì mạt thế đến đột ngột nhưng nhà nước cũng không phải là không có chuẩn bị.

Trước đó trên mạng một thời gian có người từng gửi thư nặc danh báo cáo về một loại dịch bệnh sắp xuất hiện sẽ lang tràn.


Nhà nước vốn không tin nhưng ông ngoại tụi con Chu lão tướng quân lại tin vào điều đó nên giúp mọi người thoát một kiếp.
Thời gian một năm qua ở thành phố T cũng đã cố gắng thành lập căn cứ nhưng có quá nhiều thế lực tham gia muốn được nắm quyền hành tối cao nên tới thời điểm hiện tại bọn họ vẫn đấu tranh ngầm, căn cứ không có một chút nào an toàn như ở nơi của tụi con.
Tuy trong ngoài loạn lạc nhưng về phần thiết bị khoa học ở căn cứ vẫn rất tốt.

Ở đó có một số nhà khoa học đã sử dụng huyết tương của tang thi làm kháng thể mà mãi vẫn không thành công.

Cách đây 2 tháng trên đài rada căn cứ bắt được sóng tính hiệu của một viện khoa học ở thành phố Q, theo thông tin truyền đạt thì những nhà khoa học ở đó đã từng tiếp xúc với viện nghiên cứu chế tạo bệnh độc tang thi.
Vì vậy mẹ cùng đội ngũ được phân công đến đó cứu viện các nhà khoa học.

Nhưng vì đám nhà bác học điên đó không biết trước đó có làm gì không mà những người đi dân đến căn cứ đều báo tình trạng bạo loạn ở thành phố vô cùng đáng sợ, tới thời điểm hiện tại những người còn sống từ thành phố Q đến căn cứ của mẹ vô cùng thưa thớt.
Lúc đầu mẹ muốn mượn một ít dị năng giả của căn cứ, nhưng nếu gặp tụi con ở đây thì tụi con có muốn tham gia không?"
Chu thiếu tướng nói một hơi hết tình hình hiện tại và muốn nhờ sự giúp sức của bọn Thanh Nguyệt, mọi người nghe xong thì chó chút suy tư, nếu như cứu được nhóm khoa học đó và chế tạo thuốc giải mạt thế sẽ kết thúc.

Nhưng ở nơi đó vô cùng loại với tình hình chưa ổn định của căn cứ nếu rút một lượng lớn dị năng giả đi khả năng lung lay căn cứ sẽ càng cao, chưa nói đến việc tang thi triều hay những nhóm căn cứ khác muốn thôn tín.
"Mẹ để tụi con một ngày suy nghĩ, mẹ biết căn cứ này mới ổn định không lâu, nếu những thành phần cốt yếu đều không ở căn cứ sẽ không ổn được?"
"Cảm ơn mẹ, tụi con sẽ suy nghĩ cần thận.


Tối nay mẹ cứ ở tạm đây đi, ở đây vẫn còn nhiều phòng lắm"
"Được.

Vậy cậu trở về đi"
"Vâng"
Dù anh ta cũng muốn ở lại lắm nhưng lời thiếu tướng đã nói anh cũng không thể làm trái, chỉ có thể vâng lời mà rời đi.

Đám người này cũng không biết giữ anh lại nữa chứ, nhìn căn nhà lớn lại hoành tráng như vậy sợ gì mà thiếu một phòng.
Đám người Thanh Nguyệt thừa dư sức biết được cái suy nghĩ trong đầu anh ta càng không thèm giữ lại.

Ai biểu ban đầu còn tỏ thái độ lớn lối, kiểu người như hắn được một ly lại muốn tiến thêm một thước.
"Mami, vậy là mẹ lại đi xa nữa sao? Có thể cho tụi con theo được không? Bọn con không muốn xa ba mẹ đâu"
"Huhuu"
"Huhuhu"
"Oa…oa…oa"
Lão đại Thiên Cảnh vừa thấy tên đáng ghét kia rời đi liền kéo góc áo Thanh Nguyệt xin được đi theo.

Lần trước mami chỉ đi ra ngoài ngoại ô mà đã hoen một tháng, lần này phải đến thành phố khác không biết còn mất bao lâu nữa, bọn nhóc thật sự rất sợ cảnh giác ba mẹ đi sẽ không trở lại nữa.
Ba nhóc tỳ kia vừa nghe anh hai nói đã bắt đầu rụt rùi khóc lóc để mami mủi lòng cho mấy bé đi theo mà Tiểu Thuần Hy nhà ta vừa được bú nó đang được bế lên nghe mấy anh chị khóc cũng bắt đầu khóc theo.


Khỏi phải nói Tiểu Duyệt nhà ta là chị lớn trong nhóm cũng không thể bị thụt lùi phía sau nên liền góp sức chung với bọn nhóc.
Nhất thời phòng khách một đám nhóc khóc lóc làm loạn đủ cả, nghe mà nhức cả đầu.
"Được được, mẹ cho đi theo.

Nhưng chỉ lần này thôi, mấy đứa cũng phải biết ở thành phố Q không giống ở đây, tang thi ở đó không được giải quyết rất có thể có rất nhiều tang thi cấp cao" - Thanh Nguyệt một mặt đồng ý một mặt lên tiếng khuyên ngăn lũ nhỏ đi theo sẽ gạp nguy hiểm.
"Mami đừng lo, tụi con đều có năng lực bảo vệ mình, con sẽ không làm gánh nặng cho mọi người" - Lão đại Thiên Cảnh một lần nữa mở miệng, bé là anh lớn trong nhà luôn là người làm gương cho các em, bé rất sợ bản thân không giúp ích đuoejc cho ba mẹ.
"Haizzz.

Thôi thì tới đó mấy đứa phải luôn theo sát mẹ, có biết không?" - Thanh Nguyệt yêu thương sờ đầu con trai lớn, đã mấy lần rồi cô muốn bọn nhóc được khoẻ mạnh lớn lên không lo nghĩ về thế giới bên ngoài, nhưng xem ra là không được rồi.
"Mẹ nuôi yên tâm, con sẽ ở nhà thật ngoan, con sẽ bảo vệ ngôi nhà này chờ mọi người về" - Tiểu Duyệt vì ba mẹ đều mất nên hợp tình hợp lý trở thành con nuôi của cả đám thanh niên trong ngôi nhà này, tuy bé mất đi một ba một mẹ nhưng bé đã nhận được lại tình yêu thương của tận bốn ba bốn mẹ.
"Cảm ơn Tiểu Duyệt nha"
"Dạ vâng, con sẽ cố gắng"
Kết quả là không cần thời gian suy nghĩ một ngày nhóm Thanh Nguyệt lại phải một lần nữa lựa chọn những người tham gia đội ngũ kì này còn Chu thiếu tướng thì ra ngoài sofa cùng Khiết Lệ và bà Triệu ngồi chăm đám nhóc trong nhà.