[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 106: Lai Lịch





Sau vài phút thảo luận mọi người quyết định để bà Triệu và cháu gái, vợ chồng Khiết Lệ, Tuyết di, chú Chính Quốc cùng hai người Hoàng Vinh và Lâm Tiêu ở lại.

Ngoài nhóm Thanh Nguyệt ra còn gọi thêm hai trăm dị năng giả trong căn cứ nhưng ngày mai phải hỏi họ có đồng ý không đã vì lần đi này lành ít dữ nhiều.
Tối hôm đó vì Chu thiếu tướng ngủ lại nên căn phòng của Tử Hoàng bị bà chếm đống, bốn nhóc tỳ nhà Thanh Nguyệt lần đầu gặp bà nội nên cũng bỏ qua mami nhà mình để qua ngủ với bà.

Kết quả không phải nói nữa chính là Tử Hoàng và Thanh Nguyệt bị bắt ngủ chung với nhau, dù mối quan hệ hai người đã xác định nhưng tới nay vẫn còn chưa từng ngủ chung còn bọn nhỏ.

Nếu tính ra thì đây là chính lần đầu tiên cô tỉnh táo ngủ cùng một người đàn ông đó a, có chút hồi hộp a.
"Sao vậy? Hồi hộp?" - Tử Hoàng không biết đã học hỏi cái tính cà lơ phất phơ của Doãn Lãng lúc nào mà bây giờ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn a.


Có ai nghĩ đến người đàn ông cao lớn với cái nét mặt lạnh lùng đang làm nũng cọ đầu trên vai của cô có chút…không tin được.
"Hoàng.

Em cảm giác dù bên anh đã được một thời gian rồi.

Nhưng có lẽ em vẫn chưa hiểu anh" - Thanh Nguyệt có chút buồn bã nghiên đầu dựa lại anh.
"Em muốn biết gì?"
"Biết tất cả về anh"
"Được"
Tối hôm đó Thanh Nguyệt đưa anh vào bên trong không gian, thậm chí trà bánh cũng lôi ra để trên bàn chuẩn bị nghe anh kể chuyện.
"Em có cần phải làm đến như vậy không?" - Nhưng anh chỉ nhận được một cái gật đầu và ánh mắt mong chờ của cô - " Haizzz...."
Tử Hoàng bắt đầu kể chuyện từ lúc nhỏ cuộc sống của anh và Khiết Lệ vốn không phải như vậy.

Tuy Tạ gia là gia tộc hắc bang, con cháu lại đông đúc nhưng có một việc không ai có thể phản bác chính là những người Tạ cả đời chung thuỷ một vợ một chồng và cả đời không phản bội với bạn đời của mình.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Tử Hoàng bắt đầu lên đại học, ông bố trong một lần đến Trung Đông mở rộng thế lực nhưng mãi không thấy trở về.

Một năm sau ông quay lại Tạ gia dắt theo một người phụ nữ và một chàng trai chạp tuổi anh và nói đó là con riêng của ông.
Lúc đó tất cả trên dưới Tạ gia đều phản đối, Tạ gia trước nay đều đấu tranh nội bộ với cái ghế trưởng tộc thì làm sao dễ dàng chấp nhận một người phụ nữ và đứa trẻ lai lịch không rõ.
"Tại sao Tạ gia cả đời một vợ một chồng mà ba anh lại có con riêng bên ngoài?"
"Vì mẹ anh là người đến sau…"
Thì ra từ khi ba Tạ còn trẻ đã bên cạnh người phụ nữ đó rồi nhưng lúc đó ba Tạ vẫn còn trẻ, vẫn chưa nắm vững một phương thế lực của Tạ gia như sau này nên bà ta bỏ ông ấy.


Ba Tạ chán đời đi tru du khắp thế giới vô tình gặp được mẹ anh, hai người vô cùng hợp nhau về mọi thứ nên nhanh chóng phải lòng nhau nhưng mẹ Tử Hoàng lại thuộc quân gia nên cuộc hôn nhân này kịch liệt bị phản đối.
Mẹ anh vì bất chấp bên cạnh người mình yêu mà từ bỏ thân phận đến Tạ gia làm phu nhân sinh ra anh và Khiết Lệ.

Ngày còn nhỏ hai anh em có đủ sự yêu thương của cha và mẹ nên không một chút suy nghĩ nào về cái ghế trưởng tộc cho đến khi người phụ nữ đó xuất hiện.
Mẹ anh vì để thành toàn cho ba và người phụ nữ đó đã quyết định bỏ về nước còn hai anh em cũng bắt đầu cuộc sống tranh đoạt vị trí trưởng tộc.

Thời gian lúc Thanh Nguyệt mang thai là lúc Khiết Lệ trúng ám chiêu của tên con riêng hợp tác với người của bang khác nên anh phải đi cứu.

Sau cùng hai anh em vẫn chiến thắng, Tạ gia bị thanh trừ không còn ai, đứa con riêng đó đã trốn ra nước ngoài không rõ sống chết.
"Anh không thích nắm quyền mọi thứ sao?" - Thanh Nguyệt vốn tưởng một người như anh thích đứng trên quyền lực và nắm trong tay sinh mạng của người khác chứ, ngay khi mạt thế không phải anh cũng muốn tự kiến tạo thế lực của mình sao.
"Không...anh chỉ muốn bên cạnh gia đình nhỏ của mình, ngày ngày cùng vợ và con quay quần bên nhau.

Nhưng khi mẹ đi, gia tộc anh không có bất cứ ai bảo vệ tuỳ thời sẽ bị bọn họ hại chết.

Đến lúc đó anh mới phát hiện để bảo vệ gia đình mình, bảo vệ người em gái nhỏ thì anh phải máu lạnh vô tình, phải trở nên mạnh mẽ mà bất cứ kẻ nào không thể lay động được"
Tử Hoàng nhẹ nhàng đi qua ôm Thanh Nguyệt vào lòng làm cô đang ăn bánh nghe anh kể chuyện cũng bị giật mình.
"Cũng may khi anh đã cảm thấy thế giới này không còn ai quan trọng để bản thân bảo vệ nữa thì anh gặp được em.

Em còn cho anh một gia đình đúng nghĩa"
"Em cũng phải cảm ơn anh vì trên con đường máu lạnh tang thương này anh em biết em không phải cô đơn một mình" - Thanh Nguyệt cũng đưa tay qua đáp lại cái ôm của anh - "Vậy anh nghĩ mẹ vẫn còn để bụng đến chuyện trước đây không? Còn nữa, vì sao mẹ có thể trở thành thiếu tướng được? Con người đàn bà kia chắc gì là con ruột của ba anh?"
"Anh nghĩ bà vẫn còn" - Anh nhớ khuôn mặt và biểu cảm của bà, làm sao có thể buông bỏ rồi chứ - "Em muốn biết vì sao mẹ lại có thể lên cấp thiếu tướng nhanh như vậy đúng không?"
"Uhm"

"Vậy thì cái đó phải nhờ vào công lao của anh" - Tử Hoàng cười vô cùng sáng láng nhìn cô - "Cái tên con riêng kia đúng thật là không con riêng của ông ta, sau khi hai người chia tay mới gặp mẹ anh, tên đó còn nhỏ tuổi hơn anh thì làm sao có thể là con ông ta được chứ.

Vậy mà ông ta vô cùng cưng chiều con của người phụ nữ đó, và tin như thật là nó là con mình mà ngay cả bọn anh cũng bị tên đó lấn lướt.

Đến khi anh nắm giữ Tạ gia trong tay, đạp ông ta dưới chân cho ông ta thấy giấy xét nghiệm đứa nhỏ không phải con mình.

Ông ta như phát điên bắt chết người phụ nữ đó trước mặt con trai của bà, để trả thù tên kia lại cướp súng giết chết ông ta.

Bọn anh chính là người ngồi xem hết thảy rồi thả cho tên đó đến chỗ mẹ"
"Vậy còn chuyện mẹ lên làm Thiếu tướng thì sao?"
"Thì nhờ anh đưa thông tin bọn người Tạ gia đang giao dịch, buôn bán vũ khí cho mẹ, bà ta nhiều lần phá đám vụ làm ăn của bọn họ nên được thăng chức.

Trước khi mạt thế đến anh đặc biệt cho người mang hắn đến chỗ bà"
"Lợi hại" - Thanh Nguyệt không khỏi thán phục giơ ngón tay cái, không ngờ anh không chỉ giúp mẹ mình lên chức mà còn giúp phá đám làm loãn thế lực của mấy kẻ Tạ gia để dành vị trí tộc trưởng.
"Quá khen quá khen.

Giờ đến vấn đề chính" - Khuôn mặt mỉm cười gian xảo của Tử Hoàng làm cô không khỏi có chút giật mình.