Giọng Tần Nguyệt đều đều không nghe ra vui giận hỏi nam sinh kia.
"À, em gái à..."
Thẩm Thiên Thành muốn vản hồi lại chút đỉnh, nhẹ giọng gọi một câu nhưng nam sinh chết tiệt kia mồm miệng như cá chạch nói chen vào.
"Là Triệu Cảnh Dật cho người bỏ dao lam vào giày của cậu, anh Phó biết được đã lôi cậu ta ra đánh một trận!"
"Là, cậu, ta!"
Tần Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, nam sinh kia còn đang cầu tình thì cảm thấy hơi sai sai.
Sao nữ sinh thoạt nhìn ôn hoà mềm mại này đột nhiên trở nên hơi hơi đáng sợ nhỉ?
Thẩm Thiên Thành nhìn sắc mặt ngày càng tối đen của Tần Nguyệt thì anh biết mọi chuyện đã chẳng còn gì nữa rồi.
Cuối cùng dưới sự lạnh lẽo của Tần Nguyệt Thẩm Thiên Thành phải mang theo cô đi đến ngõ nhỏ gần trường học không xa.
Từ đầu ngỏ đã nghe được tiếng kêu gào của Triệu Cảnh Dật.
"Phó thiếu tha em đi!"
Nhưng đáp lại anh ta chỉ có mỗi một nấm đấm nện xuống cái sau mạnh hơn cái trước.
Tần Nguyệt chậm rãi đến gần, bóng lưng cao lớn mà hung hãn của thiếu niên cũng dần hiện rõ trước mắt cô.
Quai hàm anh bạnh ra, cặp mắt sắc bén mà tàn nhẫn kinh người, theo từng quyền anh vung ra các cơ bắp trên người dần căng cứng hiện rõ từng mảng.
Triệu Cảnh Dật bị ép vào một góc bị Phó Dịch Bắc đánh đến mặt mày bầm dập, anh ta van nài không thành liền nổi giận rống lên.
"Anh hà cớ gì vì một đứa con hoang mà đánh em chứ! Không phải anh ghét nhất là bọn con hoang đó sao? Là chúng phá hoại gia đình người khác thì cần gì em phải khách khí chứ!"
Đồng tử Phó Dịch Bắc hơi co lại, anh không tiếp tục dùng tay mà trực tiếp nhấc chân đạp thẳng vào bụng Triệu Cảnh Dật.
"Dù em ấy là con hoang, thì cũng không đến lượt một kẻ bại hoại như mày lên mặt dạy dỗ!"
Anh thừa nhận anh căm ghét kẻ thứ ba cùng con của họ phá hoại gia đình anh, nhưng Tần Nguyệt thì khác...
Vì chỉ anh mới biết mẹ cô căn bản không muốn phá hoại La gia, anh cũng biết cô có bao nhiêu không nguyện ý ở lại đại viện, cô khóc là trốn ra rừng cây nhỏ mà khóc, ăn cơm cũng là trốn trong phòng mà ăn.
Anh thấy rõ cô có ý tránh xa đám người ở đại viện chán ghét cô kia, cô thu mình về một góc không muốn động chạm đến ai.
Vậy mà tên Triệu Cảnh Dật này đã làm gì? Cho người bỏ dao lam vào giày cô! Nếu con dao kia cắt trúng vào các chỗ yếu hại dưới lòng bàn chân thì cô phải làm sao?
Anh nhớ mẹ cô từng hoang mang rối loạn nói rằng cô có nhóm máu hiếm, nhưng anh căn bản cũng không biết cô có nhóm máu gì, nếu mất máu quá nhiều mà không kịp thời tìm được nhóm máu tương thích thì cô phải làm sao?
Càng nghĩ lại càng nhớ tới câu nói không bằng cầm thú của Triệu Cảnh Dật, Phó Dịch Bắc cơ hồ là tức đến hai mặt đỏ ngầu.
Anh giơ nấm đấm lên muốn nện cho tên này thêm vài cú, thì sau lưng lại vang lên giọng nói mềm mại mà lành lạnh quen thuộc.
"Phó Dịch Bắc."
Phó Dịch Bắc thoáng cứng đờ chậm chạp xoay người lại, anh không biết Tần Nguyệt đến từ lúc nào cô đang dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn anh.
Phó Dịch Bắc thầm chửi Thẩm Thiên Thành vô tích sự bên cạnh cô, có chút chuyện mà làm không xong!
Anh chỉ thấy bên cái chân bị thương còn đang được băng bó của cô phải dùng đến cây nạng anh mua mà chống đi.
Cô tập tễnh đi đến, cũng phủi luôn cái tay của Thẩm Thiên Thành đang đỡ mình, đến trước mặt anh thì cô dừng lại.
"Anh, anh không đón tôi tan trường là vì chuyện này sao?"
Cô ngập ngừng hỏi, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại cũng dần thong thoáng hơn.
Phó Dịch Bắc có chút lúng túng với bộ dáng hổ báo của mình hiện tại, anh đem hai tay giấu ra sau lưng ho khan một tiếng đáp:
"Ừ."
Tần Nguyệt cụp mắt nhìn tay anh một chút, cô thấp giọng hỏi:
"Nếu tôi gây chuyện, anh bảo kê cho tôi được không?"
"Gì cơ?"
Phó Dịch Bắc khó hiểu nhìn cô chằm chằm, Tần Nguyệt cũng ngước mắt nhìn thẳng vào anh thấp giọng hỏi lần nữa.
"Được không?"
Đôi con ngươi cô trong suốt mà tĩnh lặng vô cùng, Phó Dịch Bắc càng nhìn lâu lại như bị cuốn sâu vào đó, yết hầu anh chuyển động chỉ nghe anh khàn giọng đáp:
"Được."
Tần Nguyệt hơi hơi cong môi, trong ánh mắt tìm tòi của đám người xung quanh cô bước đến trước mặt Triệu Cảnh Dật vẫn đang nằm dài dưới đất.
Chống lại ánh mắt như muốn nuốt sống mình của anh ta, Tần Nguyệt cười cười lạnh lùng nhìn.
"Có một chuyện tôi cần phải nói rõ cho anh hiểu."
Triệu Cảnh Dật đăm đăm nhìn cô, hỏi:
"Cái gì?"
Chỉ thấy Tần Nguyệt càng cười tươi hơn giọng nói vẫn cứ lành lạnh như trước, có điều cây nạng trong tay cô đã hơi dịch chuyển, cô nói:
"Tôi không phải con hoang, tôi là được mẹ sinh ra nhưng không cần đến một người ba mà thôi. Cho nên... Không cần thứ rác rưởi như anh lên mặt dạy đời tôi!"
"Á!"
Không kịp đợi mọi người kịp phản ứng, ngay cả Phó Dịch Bắc ở gần cô nhất cũng không ngăn cản kịp thời.
Tần Nguyệt đanh mặt, hai tay cầm lấy cây nạng bằng inox mặc kệ chân đau trực tiếp nện liên tiếp lên cẳng chân Triệu Cảnh Dật khiến anh ta phải kêu cha gọi mẹ.
Mắt thấy Tần Nguyệt càng đánh càng ác liệt Phó Dịch Bắc vội chế trụ cô lại giữ chặt trong lòng mình.
"Tần Nguyệt!"
Nào biết anh vừa rống, cô đã vươn đôi mắt ướt nhoè lệ của mình lên nhìn anh.
"Anh đã nói, bảo kê cho tôi mà."
Phó Dịch Bắc nghẹn họng, muốn mắng cô mấy câu cuối cùng lại biến thành bất đắc dĩ nói:
"Ừ ừ, bảo kê thì bảo kê, em giận thành như thế làm gì!"
Nhưng chết cái là anh vừa dứt lời thì nước mắt cô lại như hạt châu đứt dây mà rơi xuống không ngừng.
"Này, em đừng có khóc!"
Phó Dịch Bắc lúng túng, một tay đỡ cô một tay chùi chùi lên áo cho sạch sau đó mới ngập ngừng lau nước mắt cho cô.
Tần Nguyệt cắn môi để mặc cho anh lau loạn trên mặt mình, nước mắt cô vẫn không ngừng được mà rơi xuống như mưa.
Nhưng điều khiến lòng Phó Dịch Bắc cồn cào như kiến cắn kia, chính là cô khóc mà không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Tựa như nghẹn uất mà lại kiên cường không muốn thể hiện ra.
Tim Phó Dịch Bắc nhất thời mềm nhũn, anh không nghĩ ngợi mà ôm lấy cô vào lòng.
"Không khóc, ngoan."
Tần Nguyệt tựa như giọt nước tràn ly vùi mặt vào ngực anh nức nở một tiếng nhỏ xíu.
Cô ghét Triệu Cảnh Dật, cô ghét đại viện cũng ghét luôn cuộc sống hiện tại của mình. Vì sao bọn họ lại có thể tự cao tự đại mà xem cô như giun dế chứ?