Phó Dịch Bắc đã đồng ý bảo kê Tần Nguyệt thì nhất định sẽ không để cô chịu bất cứ sự thiệt thòi nào nữa.
Chuyện lần này là do Triệu Cảnh Dật sai một đàn em đi tán tỉnh Lê Hân Đồng sau đó nửa dụ nửa ép bắt cô ta phối hợp hãm hại Tần Nguyệt.
Ở ngõ nhỏ, thấy Tần Nguyệt khóc đủ rồi thì Phó Dịch Bắc mang theo cô và cả Triệu Cảnh Dật vẫn còn ôm chân kêu cha gọi mẹ đến thẳng bệnh viện.
Tất nhiên, tên Triệu Cảnh Dật kia Phó Dịch Bắc ngay cả nhìn cũng không thèm liền ném cho Thẩm Thiên Thành.
Triệu Cảnh Dật bị Phó Dịch Bắc đánh mặt mày bầm dập lại thêm Tần Nguyệt đánh đến nứt xương cẳng chân phải, anh ta hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Lúc ba mẹ Triệu hốt hoảng chạy đến Triệu Cảnh Dật còn chưa kịp kêu rên thì Thẩm Thiên Thành đã nhanh hơn chắn giữa ba người cười giả lả nói:
"Ây cô chú, Cảnh Dật không hiểu chuyện đánh nhau với người ta hai người đừng rầy tội em ấy ạ. Con đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ là các vết thương ngoài da, còn về chân thì tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao. Hai người đừng có lo ha!"
Ba mẹ Triệu bị Thẩm Thiên Thành nói một tràng mà có chút phản ứng không kịp, cuối cùng hai người chỉ mắng Triệu Cảnh Dật vài câu rồi lại quay sang nói cười tấm tít với Thẩm Thiên Thành.
Triệu Cảnh Dật có khổ mà không dám kể, bị Thẩm Thiên Thành trừng mắt cảnh cáo anh ta chỉ biết gục đầu chán nản ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bên này, Phó Dịch Bắc mang Tần Nguyệt đi xử lý một chút vết thương ở chân. Do cô cử động mạnh làm vết khâu rướm máu, đã đau nay còn đau hơn.
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Tần Nguyệt hít hít mũi buồn thiu nhìn cái chân của mình. Phó Dịch Bắc từ bên ngoài trở lại mang theo một chai nước khoáng, anh vặn nắp đưa đến bên môi cô.
"Uống chút nước đi, em khóc nhiều như thế coi chừng mất nước đó."
Cái triết lý vớ vẩn gì thế không biết?
Tần Nguyệt nhìn anh một chút rồi đưa tay nhận lấy chai nước uống vài hớp, Phó Dịch Bắc nhận lại chai nước vặn nắp lại để sang một bên, anh thấp giọng hỏi:
"Đau lắm không?"
Tần Nguyệt gật đầu, giọng nói vì nghẹt mũi mà trở nên òm òm.
"Đau."
Nào biết con gái nhà người ta đã yếu ớt thế rồi Phó Dịch Bắc nghe xong lại chêm vào một câu rất ngứa đòn.
"Thế thì đáng đời em, người gì mà hung dữ thế không biết!"
Cảm xúc Tần Nguyệt hôm nay phải nói là đã chạm đáy tổn thương, cô bẹt bẹt cái miệng nhỏ mếu máo mắng anh:
"Anh đúng là tên đáng ghét, chẳng bao giờ thốt ra được một câu cho đàng hoàng!"
"Này, đừng có khóc nữa chứ!"
Phó Dịch Bắc hoảng, anh thật sự sợ nước mắt của cô người gì mà một lần khóc đã ướt luôn một mảng áo trước ngực anh.
Anh đưa tay bóp bóp má cô, hạ giọng điệu xuống một chút nói:
"Sau này sẽ không trêu em nữa, đừng có khóc. Làm ơn đi bà cô của tôi ơi!"
Tần Nguyệt ngoáy đầu tránh đi tay anh, cô tự mình nâng tay lên lau đi nước mắt bên mi.
"Phó Dịch Bắc."
Cô khẽ gọi.
"Hửm!"
Tần Nguyệt hé môi nhẹ thở ra một hơi, cô nhìn anh chân thành nói:
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn vì anh đã đưa cô đến phòng y tế, cảm ơn vì anh đã đưa cô về nhà còn mua nạng cho cô, cảm ơn vì anh đã đòi lại công bằng cho cô.
Tần Nguyệt chợt ngỡ ngàng, thì ra anh đã giúp cô nhiều đến thế, thì ra cô lại nợ anh nhiều lời cảm ơn như vậy!
Phó Dịch Bắc im lặng giây lát anh nhìn vành mắt hồng hồng của cô lại nhịn không được vươn tay chọc vào má cô một cái, anh cười.
"Thay vì cảm ơn thì sau này bớt hung dữ với tôi một chút đi!"
Cô nhóc này nhìn thì mềm mại nhưng chọc vào rồi mới biết trên người cô toàn là gai nhọn, hôm nay lúc cô đánh Triệu Cảnh Dật anh phản ứng chậm nhịp là bởi vì rất bất ngờ a!
Ngày thường anh trêu cô đến phát giận nhiều như thế quá lắm cô chỉ đấm thẳng vào bụng anh, anh lại không ngờ cô còn có chiêu lợi hại hơn trực tiếp đánh nứt xương chân của Triệu Cảnh Dật!
Ngẫm lại nếu sau này anh trêu cô cái gì đó có khi nào cô giận quá đánh gãy chân anh luôn không? Nghĩ như thế anh cảm thấy hơi lạnh gáy.
Tần Nguyệt lại bị anh chọc vào má, cô không thèm tránh nữa mà vươn mắt nhìn anh chằm chằm, nhìn cho Phó Dịch Bắc tự ngượng ngùng mà thu tay về ho khan vài tiếng.
"Em nhìn gì?"
"Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như thế?"
Tần Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại anh, ở ngõ nhỏ kia ngoại trừ mẹ ra cô là lần đầu tiên cảm nhận được sự chở che từ một người xa lạ.
Ấm áp có, cảm kích có, vui vẻ có và có chút muốn rơi nước mắt!
Phó Dịch Bắc bị cô hỏi đến vần đề này, anh hơi mất tự nhiên mà dời mắt đi chỗ khác cười ngả ngớn đáp lời một cách thảnh thơi.
"Tại tôi là người tốt, nên thích làm việc tốt chứ sao!"
Tần Nguyệt căn bản không tin cái lí do này của anh, cô nhíu mày hỏi thêm một câu.
"Vậy ai anh cũng đối tốt thế sao?"
Hai mắt Phó Dịch Bắc trợn ngược xùy một tiếng biểu cảm chê bai quay sang nhìn cô.
"Tôi mới không có rảnh thế đâu! Một mình em là mệt lắm rồi!"
Vạ miệng nói mà không suy nghĩ, anh dứt lời thì chỉ hận không cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, mà hai mắt Tần Nguyệt nhìn anh đã dần loé lên ánh sáng.
Phó Dịch Bắc vừa lúng túng vừa thẹn, thế là anh bắt đầu phát cáu.
"Em nhìn gì?"
Bỗng Tần Nguyệt nhẹ cười thành tiếng, tiếng cười réo rắt mà ngân vang tựa như hồi chuông đánh thức cõi lòng thiếu niên, chỉ nghe cô nói:
"Không có gì, tại hôm nay nhìn anh đẹp trai hơn hẳn mọi khi nên ngắm lâu một chút."
"Vớ, vớ vẩn."
Phó Dịch Bắc nói lắp, anh xoay đầu nhìn đi hướng khác không muốn nhìn thấy nụ cười tươi trên môi cô kia nữa.
Nhưng mà, sao tim anh đập nhanh thế nhỉ? Mẹ nó, khó thở quá!