Mặt Trăng

Chương 55



Tôi nghỉ học một hôm, lúc sáng tỉnh lại thì đã thấy hai anh trai đang loanh quanh ở trong phòng, còn người kia thì đã không thấy đâu nữa, đến mùi hương bên trong phòng cũng đã nhạt đi rất nhiều.

“Thằng nhóc này, cứ cố gắng nhiều như vậy để làm gì vậy hả?”

Khi nhìn thấy hai anh trai, trong lòng tôi từ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị giáo huấn một trận và ép về nhà. Nhưng mà, mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng hoà hoãn hơn tôi tưởng.

Sau khi anh hai ra ngoài để làm thủ tục xuất viện, trong phòng chỉ còn lại tôi và anh ba. Tôi ngồi trên giường mân mê góc áo, tầm nhìn chỉ tập trung vào vết xước nhạt màu trên sàn gạch trắng tinh.

“Đừng nhịn nữa, đã nhịn cả một đêm rồi. Cứ khóc ra trước đi đã, anh che cho em.”

“Anh tránh ra đi… lúc này em không muốn nhìn thấy anh.”

Trong lúc tôi đang thả hồn bay đi mất thì anh ba đã bước đến bên cạnh. Khi tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy chỉ cảm thấy rất phiền, rất khó chịu, trong lòng thật sự rất bực bội.

Những lúc thế này tôi lại cảm thấy nếu nhứ cứ lầm ầm lên rồi cãi nhau một trận thật to giống như lần đó thì sẽ tốt hơn biết mấy.

“Em lại làm sao nữa? Anh biết là anh sai nhưng mà anh cũng đâu thể nào cứ nhìn em trai mình cả ngày cứ đắm chìm vào…”

“Anh không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì nữa. Quản cho tốt việc của anh, cũng như người của mình đi là được.”

Tôi cắt ngang lời nói của anh ba, cơn khó chịu trong lòng từ nãy đến giờ không hề giảm bớt mà lại còn tăng thêm. Chúng tôi cứ như vậy mà duy trì sự im lặng cho đến tận khi anh hai trở lại.

Suốt quảng đường từ phòng bệnh xuống bãi đỗ xe, cho đến khi xe bắt đầu di chuyển trên đường thì cả ba anh em chúng tôi đã chẳng ai nói với ai một lời nào.

Bầu không khí trong xe cứ im lặng một cách nặng nề như đang bị cả tấn bông đè nén. Tôi nhìn lòng bàn tay đã bị người kia nắm cả đêm hôm qua, cũng nhìn cả vết kim tim màu đỏ nhỏ xíu trên mu bàn tay trái.

Giống như một giấc mơ vậy, nhưng mà cảm giác lại rất giống thật.

“Cửu Ngọc, hôm nay về nhà một hôm đi.”

“…”

“Anh biết là không nên nói những lời không may. Nhưng gần đây sức khỏe của em thật sự rất tệ. Anh cũng không biết đứa em nhỏ của anh có thể ở bên cạnh anh và gia đình thêm được bao lâu nữa…”

Tôi chậm chạp tiếp nhận, cũng chậm chạp phản ứng. Tôi hết nhìn chằm chằm vào mũi giày trên mặt sàn xe thì lại ngước mắt lên nhìn anh hai.

Từng dòng ký ức trong những năm qua bỗng nhiên lại xuất hiện rất rõ nét trong cái bộ nhớ tồi tàn của tôi. Tuy là tôi vẫn luôn suy nghĩ về cái chết trong suốt khoảng thời gian tôi học cấp hai đến nay, nhưng khi tôi nghĩ đến chuyện bản thân thật sự phải chết…

Trong lòng lại có chút tiếc nuối không thể nói thành lời.

“Vâng, như vậy cũng được ạ.”

Qua một lúc lâu sau tôi mới nhỏ giọng trả lời lại anh hai. Tuy là khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi khá lớn, nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn lao, vấn đề duy nhất đều đang nằm ở tôi.

Vừa về đến nhà tôi đã bị anh hai đẩy lên phòng ngủ để nghỉ ngơi thêm một lát cho dù tôi đã nói rằng tôi vẫn ổn, không muốn nằm thêm trên giường. Nhưng anh ấy vẫn bắt tôi nằm yên trong phòng đợi đến giờ ăn trưa trước khi tôi bất ngờ ngất xỉu thêm một lần nữa.

Tôi nằm trong phòng chán nản đến đáng thương.

Chợt nhớ đến Bailing tôi vội vàng lục tìm điện thoại trong balo, vẫn may điện thoại còn chưa chưa sập nguồn. Tôi nhắn vội mấy chữ rồi gởi cho cậu ấy, sau đó liền để điện thoại lên giá sạc không dây ở tủ đầu giường rồi lại nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Nhìn được một lúc tôi giống như bị thôi miên, đầu óc trống rỗng vang lên mấy tiếng ong, ong. Mi mắt cứ nặng trĩu dần rồi từ từ khép lại, cứ vô thanh vô thức như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Tôi vẫn không thể nào ngủ quá sâu, cứ tầm mười đến mười lăm phút thì tôi lại giật mình tỉnh giấc. Nhưng mà chỉ có ý thức tỉnh táo còn cơ thể thì không có chút phản ứng nào.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi hệ thần kinh của tôi có thể kết nối lại với cơ thể thì tôi mới miễn cưỡng cử động được. Cả hai cánh tay vừa tê, vừa lạnh, có vẻ hệ tuần hoàn của tôi đã muốn đình công lắm rồi.

Tôi nằm trên giường thêm một lúc rồi mới chậm chạp ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Tầm nhìn bị giới hạn, đầu óc cứ lâng lâng giống như đã bay lên đến mấy tầng mây.

“Yuki, ăn trưa thôi.”

Trong lúc tôi còn đang mơ màn thì anh hai đã gõ cửa phòng gọi tôi xuống ăn cơm trưa. Buổi sáng không ăn được nhiều, về nhà lại ngủ thêm một giấc, bây giờ đúng là đã có chút đói bụng.

“Vâng ạ.”

Tôi lại đợi qua một lúc mới bắt đầu phản ứng lại, cảm xác phản xạ của bản thân chậm hơn trước đây rất nhiều, cảm giác giống như tôi chẳng muốn phản ứng với những kích thích đến từ bên ngoài nữa.

Tôi rời khỏi giường, mở tủ quần áo lấy một bộ mới rồi thay ra, sau đó thì cầm theo điện thoại trên bàn rời khỏi phòng ngủ để đi xuống lầu.

Đã rất lâu rồi, cả ba anh em tôi mới lại ngồi cùng nhau để ăn một bữa cơm.

Nếu như, không tính đến bữa cơm đoàn viên đầu năm nay…

Đến buổi chiều thì tôi lên trường để học lớp hoá nâng cao để luyện thi. Sau hai tiếng làm đề thì quay về lớp để chuẩn bị cho lễ hội sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau.

“Tần Cửu Ngọc, ổn rồi chứ? Sáng nay nghe tụi Chuuya kể đang yên lành cậu lại tự nhiên ngất đi làm tụi này sợ muốn chết.”

“Không sao, chỉ bị suy nhược thôi. Điều chỉnh lại giờ giấc là ổn.”

“Hồi thi cuối kỳ năm lớp mười cậu cũng như vậy ha, lần đó còn doạ Hayashi sợ tới hồn vía lên mây luôn.”

Nghe xong câu đó tôi bất giác bật cười, cũng vô thức dời tầm mắt lên nhìn Hayashi đang đứng ở trên bảng cẩn thận kiểm tra lại danh sách, vừa xoá vừa cẩn thận ghi chép cái gì đó.

Cả buổi chiều lại bận rộn cùng nhau chuẩn bị vật dụng, kiểm tra lại đồ dùng đã mua, sửa lại bảng hiệu, mấy đồ trang trí linh tinh. Cuối cùng là thử xem bộ đồ cho phần thi giả trang xem có chổ nào cần sửa hay không.

“Ây cha, kimono bị chật rồi.”

Tôi đưa tay vén lại tóc mái, sau đó lại nhìn phần cổ chân bị lộ ra, chầm chậm suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Bị chật thì có thể đổi, bây giờ đồ may sẵn nhiều mà.”

Hayashi bỏ dở chuyện đang làm, bước đến bên cạnh quan sát tình hình một chút rồi nhanh chóng đưa ra cách giải quyết vấn đề.

“Ở nhà tớ có sẵn kimono cho nữ, đến hôm lễ hội tớ sẽ đem theo. Màu sắc có yêu cầu gì không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Hayashi rồi lên tiếng. Tôi có một thói quen khi nói chuyện, nếu là chuyện không quá quan trọng thì tôi sẽ lơ đãng nhìn xung quanh, còn nếu là chuyện quan trọng thì tôi sẽ tập trung nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương.

“Được… màu sắc cũng không quan trọng lắm đâu.”

Bị tôi nhìn như vậy Hayashi theo bản năng hơi tránh né một chút, sau khi nghe được câu xác nhận, tôi mới dời tầm mắt của mình đi đặt nó trên khung cửa sổ.

Cửa sổ ở tầng ba hầu như chỉ có thể nhìn thấy bầu trời, buổi chiều nắng vàng chói loá, mây trắng nhẹ bay, trong suốt đến kỳ lạ.

“Nếu Hayashi đeo lens mắt màu xanh lam, thì sẽ giống như bầu trời lúc này vậy, vừa trong suốt, vừa mênh mông.”



Tôi vô thức lên tiếng, cũng chẳng ý thức rõ được là bản thân đang nói cái gì. Cho đến khi tầm mắt lại di chuyển lần nữa đặt ở trên người của Hayashi thì mới biết đối phương đang dùng ánh mắt kì lạ để nhìn mình.

Tôi chỉ có thể cười trừ một chút, sau khi dọn dẹp một lúc thì nhanh chóng cùng Chuuya ra về.

Hôm nay tâm trạng khá tốt, bỗng nhiên tôi lại muốn tự thưởng cho bản thân một thứ gì đó.

Nhưng mà thứ tôi muốn, cho dù có tiêu nhiều tiền hơn đi nữa thì vẫn không thể nào mua được.

Cho dù là dùng cả phần đời còn lại, cũng chưa chắc có thể nắm được trong tay.

Tôi trở về nhà sau khi cùng Chuuya đi hết mấy vòng các nhà sách gần trường chỉ để mua cho đủ đồ trang trí dùng trong lễ hội, sau đó cả hai lại chia ra mỗi người giữ một nữa, đợi ngày mai đi học sẽ đem lên cất ở trong lớp cho khỏi quên.

Tôi nhắn tin vào trong nhóm lớp, báo với Hayashi là đã mua đủ đồ, đợi lát nữa sẽ chụp ảnh kimono lên cho mấy cậu ấy xem có thể dùng được trong hôm diễn hay không.

Khi tôi vừa về đến cửa nhà, liền cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Bàn tay cứ chần chừ đặt ở khoá điện tử, cứ muốn mở rồi lại thôi. Sau cùng vì còn xách theo bịch đồ nặng trĩu tôi vẫn phải mở cửa để vào nhà.

Tôi đặt bịch đồ ở trên tủ giày, để ngày mai đi học thì tiện cầm theo.

Đổi xong đôi dép đi trong nhà, tôi mới chậm chạp đi vào trong phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai sữa đậu đỏ được anh hai nấu cho lúc sáng, uống một ít để dịu bao tử.

Trong nhà ồn đến mức váng cả đầu.

Trong phòng khách có một phòng hông nhỏ, mẹ tôi để phòng đó cho anh ba mỗi khi anh ấy dắt bạn về nhà chơi, căn phòng vốn cách âm rất tốt, nhưng bây giờ lại loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn thì chắc là do cửa phòng đóng không kỹ.

Tôi chỉ hừ một tiếng, bước đến đóng lại cửa phòng, sau đó thì cầm theo balo đi lên lầu.

Buổi tối tôi cũng không ăn, cứ như vậy ở trong phòng làm bài tập chuyên đề, trước khi đi ngủ thì mới nhớ ra việc phải chụp lại một vài bộ kimono được treo ở ngoài gởi vào trong nhóm trò chuyện của lớp để mọi người lựa chọn một chút.

Hôm nay cơ thể đặc biệt mệt hơn bình thường, luôn thúc giục tôi phải nhanh chóng đi ngủ. Chưa tới mười giờ, tôi đã chui vào trong ổ chăn, cuộn tròn người lại chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc thẳng đến ba giờ sáng, cả người mơ màng đến đờ đẫn.

Đã rất lâu rồi tôi không nằm mơ. Chị Tử Ngọc từng nói với tôi, nếu như lúc tỉnh táo quá mong ước những thứ không có được thì khi đêm về có thể nhận được điều mình muốn ở trong mơ.

Trong giấc ngủ tôi thật sự đã nằm mơ, một giấc mơ rất giống thật.

Tôi luôn tự hỏi, nếu bản thân có thể trưởng thành nhanh một chút thì liệu chúng tôi có thể vượt qua được cơn sóng gió này hay không?

Tôi đem từng mảnh ký ức vụn vặt của cả hai bắt đầu ghép lại theo thói quen, nước mắt trào ra, cô đơn ngập tràn.

Những mảnh hồi ức đã từng gắn kết chúng tôi lại với nhau, bây giờ lại giống như lưỡi dao bén ngọt, khắc từng dấu vết đau xót vào lồng ngực.

Đã rất nhiều đêm tôi tự chôn chặt bản thân mình trong sự cô đơn đến mức không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân.

Nỗi cô đơn bao trùm tất cả, cẩn thận ngậm nhấm tôi từng chút ít một.

Tôi ước rằng sự giả dối đó hãy giống như chưa từng tồn tại…

Rất nhanh cũng đến ngày diễn ra lễ hội, buổi sáng sau khi khai mạc thì gian hàng của các lớp cũng bắt đầu rục rịch đi vào hoạt động.

Trước khi lễ hội diễn ra ba ngày, tôi đã gặp Bailing để đưa cặp vé vào cổng cho cậu ấy và chị Rafa.

Mấy chiếc vé còn lại tôi đều đưa hết cho mẹ.

Sáng hôm đó tôi ôm theo một mớ lỉnh kỉnh lên trường từ sớm, sau khi phân chia rồi kiểm tra thì bắt ta vào sắp xếp và dọn dẹp lại một ít vật dụng không cần thiết đem cất ở trong kho.

Buổi sáng cũng chỉ có học sinh trong trường và các trường khác ở lân cận sang chơi. Bailing cũng đến rất sớm, lớp của chúng tôi bận đến mức không kịp thở, tôi cũng kéo theo cậu ấy vào phụ một tay.

“Ủa, Bạch Cửu Bảo? Sao cậu lại ở đây?”

“Ây ya, chào người đẹp. Bạn tớ học ở bên này, qua đây chơi mà lớp nó bận quá thế là bị kéo vào phụ luôn nè.”

“Lớp tự nhiên nâng cao… cũng là thứ dữ à nha.”

Tôi ngồi trên ghế nghỉ một lúc sau khi khách hàng đã thưa bớt, cũng chẳng biết là đứa nào bày ra cái trò bán bánh quy bói toán kết hợp với tiệc trà phương Tây này nữa.

Trước hôm lễ hội ba ngày, cả lớp chúng tôi đã phải liên tục thay phiên nướng bánh quy trong lớp nấu ăn của trường, sau đó lại chia nhau đóng bánh vào túi hoa, rồi lại trang trí thắt nơ bên ngoài.

Đã làm đến số lượng hơn hai ngàn túi vậy mà chỉ trong một buổi sáng đã bán hết hơn phân nữa. Bây giờ mấy bạn nữ đang dùng lớp nấu ăn để nướng thêm một mẻ mới.

“Tao sắp chết rồi, chân tao sắp rớt ra luôn rồi.”

Tôi ngồi dựa vào người Chuuya bắt đầu than thở, còn cậu ấy thì dựa vào người của Akira. Shou nghiễm nhiên trở thành cái trụ chống đỡ cho ba con người đang mềm oặt cả ra vì cạn kiệt sức lực.

“Thể lực của Cửu Bảo tốt thật đấy, đã đứng cả buổi sáng rồi mà bây giờ vẫn còn có thể cười tươi như vậy.”

Chuuya bắt đầu cảm thán, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo Bailing không hề chớp mắt. Bailing vốn là con nhà võ, trong nhà mở đến mười mấy cái võ đường, ba cậu ấy là võ sư có tiếng, giống như cậu tư của tôi vậy, rất hay dắt học sinh trong võ đường đi thi.

“Karate đai đen lục đẳng, so với cái đám chỉ biết vùi đầu vào làm đề như chúng ta thì thể lực không tốt làm sao được.”

Tôi mệt mỏi lên tiếng, sau đó lại nhìn theo bóng dáng của Bailing đang đi đi lại lại trong phòng. Thở hắt ra một tiếng thì lại đứng lên chạy lại giúp cậu ấy một chút.

Đến đầu giờ trưa thì mẹ tôi và anh hai cũng đến.

Mẹ tôi vừa bước vào thì cả đám đã bắt đầu nhao nhao lên ầm ĩ cả căn phòng.

Tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn luôn xinh đẹp đến khó tưởng tượng.

“Cục cưng có để phần cho mẹ không?”

“Mẹ!!!”

Tôi dài giọng bất mãn khi bị mẹ gọi tôi như cách mà Bailing vẫn thường hay gọi. Tôi cũng không rõ lý do tại sao, chỉ là nghe mẹ gọi tôi như vậy thì lại cảm thấy có chút ấu trĩ.

Tuổi tác không trẻ nhưng tuổi tâm hồn của mẹ tôi thì ngược lại, vẫn còn rất trẻ. Cứ như vậy mà ríu ra ríu rít với mấy bạn nữ trong lớp tôi như bạn bè lâu này không gặp.

Sau khi ăn trưa xong thì chúng tôi bắt đầu tập trung lại cho tiết mục buổi chiều. Cả buổi sáng phải chôn chân trong khu vực bán hàng để phụ giúp nên tôi cũng chẳng cảm nhận được chút không khí lễ hội nào.

Hayashi thì càng không phải nói, vừa là lớp trưởng, vừa là hội trưởng hội học sinh, bận đến mức tối tăm mặt mày. Vậy mà cậu ấy vẫn dành ra một chút thời gian để về lớp xem qua quá trình chuẩn bị cho cuộc thi đấu buổi chiều.

Trước khi trang điểm tôi đi thay kimono ra trước. Bộ kimono này vừa được may xong cách đây hai tuần, tôi đặt may cả hai kiểu cho cả nam và nữ, đều cùng một số đo.

Kimono được may bằng vải lụa, thêu hoạ tiết hoa sơn trà chạy dọc từ vai xuống đến dưới thắt lưng.



Tôi mặc trước lớp áo lót bên trong, sau đó mặc đến juban bằng vải gai. Bởi vì rất khó để có thể mặc hoàn thiện kimono một mình nên anh hai đã ở bên cạnh giúp đỡ tôi rất nhiều.

Anh hai kéo lại cổ áo của juban cho ngay ngắn, điều chỉnh lại độ dài của lớp áo lót ở độ dài vừa phải, tránh cho việc lát nữa mặc kimono thì lại bị lộ áo lót ra ngoài.

Mất hơn nữa tiếng tôi mới có thể mặc hoàn chỉnh được bộ đồ, mẹ cũng giúp tôi thắt lại obi cho đẹp và phù hợp hơn.

Khoảnh khắc Hayashi đẩy cửa lớp bước vào, nhìn thấy mẹ tôi đang giúp tôi trang điểm cậu ấy lại đột nhiên buột miệng hỏi tại sao tôi lại có đến hai người như vậy.

“Cục cưng mặc kimono đẹp lắm đó, nhưng màu này hơi nhạt nhỉ. Hay là mẹ đặt may thêm cho con mấy bộ nữa?”

“Trong tủ đồ của con còn thiếu kimono hay sao? Chất đầy chật cả tủ rồi.”

“May màu hồng phấn nhé, hay là hồng đào? Hay là may hết bảng màu luôn đi!”

“Anh hai!!!”

Trước khi mẹ tôi kịp đưa ra thêm một chủ ý quái dị nào đó thì tôi đã bước ra cửa gọi anh hai kéo mẹ ra ngoài đi dạo một lúc.

Đợi đến khi có tiếng loa phát thanh thông báo, tôi mới cùng nhóm hỗ trợ di chuyển xuống sân khấu được dựng ở dưới sân trường.

“Đẹp thật đấy, là con trai thật sao?”

“Lớp tự nhiên nâng cao còn có người đẹp như vậy sao?”

“Hỏi thừa, trong lớp đó còn có ai không đẹp hả?”

Tôi nắm lấy lưng áo của Akira, cẩn thận đi từng bước một xuống cầu thang đến chổ được đánh dấu sẵn ở dưới sân trường. Bỗng nhiên bị nhiều người chú ý như vậy lại khiến cho tôi có chút không quen.

Tiết mục của lớp chúng tôi được xếp ở gần cuối, các lớp của khối xã hội sẽ lên trước, còn khối tự nhiên sẽ lên sau.

“Đừng căng thẳng quá, xem như là đi giải đề hoá đi.”

“Hai chuyện này giống nhau hả?”

“Đều như nhau mà, chẳng phải đều tự bản thân hoàn thành để tìm lời giải sao?”

Tôi phì cười, bắt đầu tám chuyện với Hayashi cho bớt lo lắng. Trời cuối xuân thời tiết khá mát mẻ, nhưng vì người đông nên không khí cũng dần nóng lên đến khó chiu.

Mấy bạn nữ trong lớp tranh thủ giúp tôi dặm lại phấn, hoặc là dùng giấy thấm dầu thấm cho bớt mồ hôi.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên sân khấu, thật chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành phần thi cho xong.

Nhưng mà người dẫn chương trình giống như không muốn để tôi được kết thúc sớm, cứ phải giao lưu rồi dông dài tới mấy phút mới để cho tôi trình bày bài thi.

Một bài múa cơ bản dành để luyện tập lúc rãnh rỗi của mẹ tôi. Lúc tôi thấy bài múa này đã không ít lần tự hỏi với cái kỹ thuật này là đã múa cơ bản dữ chưa?

Tập hết một tháng, eo nhức, lưng đau, xương khớp giống như đều muốn gãy đôi cả ra.

Nhạc nền vang lên cũng là lúc tôi thể hiện lại quá trình luyện tập của bản thân suốt một tháng rưỡi. Bài múa hơn hai phút, rất nhanh cũng đã trình diễn xong. Sau khi cúi chào, tôi nhanh chân chạy bước nhỏ xuống hậu đài, cố gắng thoát khỏi sân khấu càng nhanh càng tốt.

“Aaaaaa Tần Cửu Ngọc tại sao cậu không nói cho cả lớp biết là cậu biết múa truyền thống hả?”

“Chỉ một tháng rưỡi thôi mà cậu tập được Nihon buyo tốt đến vậy luôn đó hả?”

“Đi chậm thôi, cậu ấy vấp té bây giờ.”

Hayashi vội vàng vươn tay ra đỡ khi thấy tôi đang di chuyển khá khó khăn khi cứ bị mấy bạn nữ trong lớp vây lấy. Mặc kimono di chuyển rất bất tiện, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị ngã.

“Ngồi nghỉ một lát nhé, tụi Chuuya chạy đi mua ít đồ ăn cho cậu rồi. Uống ít nước không?”

“Thôi, lát nữa phải đi vệ sinh thì bất tiện lắm.”

Tôi nắm chặt lấy cổ tay của Hayashi, tìm một chiếc ghế trống nào đó để ngồi xuống ở phía sau khán đài. Sau lớp tôi vẫn còn hơn năm lớp nữa đang tiếp tục trình diễn, khán giả bên dưới sân khấu vẫn rất nhiệt tình hò reo ngày càng lớn hơn.

Sau khi kết thúc vòng loại, lớp chúng tôi được chọn là một trong năm lớp được vào vòng chung kết. Nghỉ ngơi được một lúc thì lại phải lên sân khấu để chọn ra lớp giành được giải nhất.

Bởi vì điểm số bằng nhau nên ban giám khảo đã tổ chức thêm một phần thi phụ để có thể chọn ra lớp chiến thắng.

Trong năm lớp chỉ có một mình tôi là ở khối tự nhiên, bốn người còn lại đều là khối xã hội. Mọi người đều bắt đầu ngâm thơ cổ hoặc thơ haiku.

Đối với một đứa khối tự nhiên như tôi thì việc ngâm thơ là chuyện không thể, chỉ đành chọn lấy phần bản thân khá nhất, hát nhanh một khúc cho xong.

Nếu đem những mảnh ký ức năm xưa ghép lại với nhau,

Có lẽ em sẽ lại đắm chìm trong nước mắt và cả nỗi cô đơn ngập tràn.

Em vẫn luôn tin rằng người là tình yêu cuối cùng của em, vẫn mãi hy vọng sự giả dối ấy không hề tồn tại.

Những mảnh hồi ức lần nữa gắn kết lại với nhau,

Cùng nỗi cô đơn nuốt trọn cả màn đêm, em đã chẳng thể kìm được mà vỡ oà trong nước mắt.

Cứ ngỡ rằng người là tình yêu cuối cùng của em, vọng tưởng rằng sự giả dối không hề tồn tại.

Ngay khi tôi vừa hát đến câu cuối cùng, tầm nhìn liền quét qua khán giả dưới sân khấu, để rồi dừng lại trên hình bóng mà bản thân quen thuộc đã lâu.

Dù không còn bên nhau, nhưng em vẫn mong người luôn hạnh phúc.

Tôi có chút không kìm nén được cảm xúc, lúc hát câu cuối cùng giọng đã lạc nhịp đi ít nhiều. Nhưng vẫn phải cố gắng kìm lại, cố gắng đợi đến khi cuộc thi kết thúc.

Đúng như mong muốn, lớp tôi giành được giải nhất như tất cả mọi người mong đợi, ngoài ra còn nhận thêm giải gian hàng được yêu thích nhất.

Tôi đưa lại hoa và bảng giải thưởng cho Hayashi, sau khi cùng mọi người chụp vào tấm ảnh thì liền tìm một cơ hội thích hợp tách mình ra khỏi đám đông, di chuyền về khu phòng thí nghiệm.

Khu vực này nằm cách khu vực lễ hội một khoảng khá xa, bởi vì là khu thực nghiệm nên bình thường cũng chỉ có khối tự nhiên chúng tôi sử dụng khu vực này dưới sự giám sát của giáo viên.

Tôi chống tay vào tường, cố gắng tự mình bình tĩnh lại. Nhưng mà cảm xúc bị dồn nén đã lâu bây giờ chỉ có thể mặc kệ nó phá vỡ lớp đê chắn mà trào ra ngoài.

Tôi dựa lưng vào tường, cả cơ thể suy sụp trên nền xi măng cố gắng kìm nén tiếng khóc của bản thân. Cả khuôn mặt đều được chôn vùi vào hai cánh tay, sẽ thật mất mặt nếu có ai đó nhìn thấy tôi trong tình trạng này.

“Bé con, em lại tự mình chịu đựng nữa rồi.”

Tôi đem cả khuôn mặt đang lấm lem nước mắt ngước lên nhìn đối phương. Đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi để anh ấy bắt gặp bản thân trong tình cảnh thảm hại như thế này rồi nhỉ…

“Hôm nay em làm rất tốt, em rất xinh đẹp. Còn nữa, cảm ơn món quà sinh nhật mà em đã tặng cho anh… Rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.”