Mặt Trăng

Chương 56: Cẩn thận từng chút, lo sợ từng chút



Sau khi lễ hội kết thúc vì để có thể hoàn thành công tác dọn dẹp nên trường đã cho học sinh nghỉ một ngày.

Tôi không nhớ được chi tiết tối cụ thể giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ được bản thân đã khóc rất nhiều, đến mức cả cơ thể đều đờ đẫn.

Sau đó thì tự mình trở về lớp học chỉnh lại lớp trang điểm để chụp hình, xong hết thì thay đồ rồi phụ mọi người dọn dẹp như không có chuyện gì xảy ra.

Trên diễn đàn của trường đều đã đăng lại những phần thi của khối mười một, từng thước phim đều được câu lạc bộ xã hội quay lại rất chỉnh chu. Không quay quá sát cũng không quay quá xa, mọi thứ trong khung hình đều bao quát vừa đủ, đến tạp âm cũng được lọc đi.

Tuy là trên diễn đàn của trường có bản đẹp nhưng trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều bản quay khác. Buổi sáng tỉnh dậy điện thoại của tôi cứ rung lên liên tục đến váng cả đầu.

Tôi vất luôn điện thoại sang một bên, dùng máy tính xách tay để lên mạng trả lời tin nhắn của Bailing, cũng thông qua cậu ấy mà nắm một ít thông tin dư luận đang diễn ra.

XiaoBaibai: [đã gởi cho bạn một đường dẫn]

XiaoBaibai: cũng chẳng biết là tên rãnh rỗi nào đi điều tra thông tin cá nhân của cậu, trừ lớp ra thì không có gì bị lộ hết. Vẫn còn may bên trường cậu sắp xếp cho người ngoài ở xa sân khấu nên mọi chuyện vẫn ổn.

XiaoBaibai: tạm thời chắc vẫn chưa thể nào biết rõ về cậu được đâu.

WufengWuyue: đừng lo, chuyện này người nhà tớ sẽ xử lý.

Tôi di chuyển chuột nhấp vào liên kết mà Bailing vừa mới gởi. Chất lượng hình ảnh không quá cao, tuy là cố gắng quay cận cảnh nhưng nhìn chung vẫn không thể nhìn rõ mặt, còn bị đạo cụ che đi khá nhiều.

Chỉ là, trừ những bản quay thì trên twitter vẫn còn khá nhiều hình ảnh được chụp với cự li rất gần. Một số tấm còn được chụp khá đẹp. Tôi thong thả xem, còn lưu về một ít rồi gởi cho mẹ và Bailing.

Dù sao cũng chỉ chụp góc nghiêng, những tấm chính diện đều bị tôi dùng quạt che lại một nữa khuôn mặt.

XiaoBaibai: [đã gởi cho bạn một đường dẫn]

XiaoBaibai: tớ nghĩ cậu nên xem cái này.

XiaoBaibai: không phải tớ muốn nói giúp người khác đâu, nhưng mà anh Shinraj thật sự vẫn còn đặt cậu ở trong lòng… cậu không muốn suy nghĩ lại một chút sao?

Tôi nhìn thông báo đang nhảy trên tab trình duyệt, chậm rãi di chuột để xem tin nhắn. Đọc xong mấy dòng tin, tôi cũng chẳng biết nên trả lời Bailing như thế nào.

Tôi nhấp mở đường dẫn, thật ra không cần bấm vào tôi cũng biết nó sẽ dẫn đến đâu nhưng mà ngón tay lại không tự chủ được mà nhấn vào.

Tôi lướt xem vài tin trên tường nhà của anh ấy. Anh ấy vẫn luôn kiên trì với việc theo dõi tài khoản của tôi, cho dù tôi đã huỷ theo dõi tài khoản của anh được khá lâu rồi.

Bài đăng mới nhất chính là về lễ hội của trường chúng tôi ngày hôm qua. Có chín tấm hình, sáu tấm đầu đều là chụp khuôn viên lễ hội và sân trường, ba tấm còn lại đều là hình của tôi. Một tấm được chụp từ sau lưng, có lẽ là lúc tôi từ trên lớp di chuyển xuống sân trường, một tấm chụp góc nghiêng, tấm cuối cùng chụp lúc tôi đang trình bày phần thi của mình trên sân khấu.

Tôi ngẩn người một lúc, cũng chẳng biết bản thân đang suy nghĩ cái gì trong đầu, chỉ biết là bản thân đang không hề tập trung mà thôi.

The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101)

Chỉ cần có thể vượt qua khỏi bức tường thành, dưới bầu trời đó tôi vẫn sẽ luôn chờ đợi em.

[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]…

WufengWuyue: mọi chuyện cứ xem thời gian đi.

Tôi di chuyển chuột, chuyển lại về tab trò chuyện mà trả lời tin nhắn của Bailing, không trực tiếp nhưng cũng không né tránh.

Đối với mối quan hệ giữa hai chúng tôi mà nói nếu như cần phải dùng thời gian để xem xét thì thật sự đã trải qua được một khoảng rất dài. Nếu như thật sự phải bắt đầu tính từ những năm tôi mười hai tuổi, hay là sớm hơn nữa nhỉ?

Chắc là chỉ tầm đó thôi, còn những chuyện trước đó nữa thì tôi hoàn toàn không nhớ được. Những việc xảy ra trước năm mười tuổi… tôi hoàn toàn không nhớ được một chút gì.

Tôi thận trọng lật lại từng trang ký ức mà bản thân có thể nhớ được, bắt đầu từ năm mười tuổi thì mọi thứ đã rất mơ hồ. Không thể nhớ được quá nhiều, cũng không thể nhớ được một chuyện quá lâu.

May mắn là việc này không ảnh hưởng đến việc học của tôi cho lắm, những kiến thức học được tôi



đều có thể ghi nhớ rất tốt.

Theo như cách anh ấy nói, chúng tôi đã gặp nhau từ năm tôi mười hai tuổi, lúc đó chỉ có anh ấy nhìn thấy tôi. Năm đó, anh trai vừa đi du học không bao lâu thì tôi lại chuyển trường, được nữa năm thì tôi xảy ra chuyện, lúc đó tôi chỉ mới mười ba tuổi.

Chỉ nhớ được bản thân đã nằm trên giường bệnh rất lâu, trên cơ thể chỗ nào cũng rất đau, còn khóc với Tần Phong Diệt rất nhiều. Sau khi cơ thể hồi phục rồi thì lại đi học, được khoảng một năm rưỡi thì đổi hẳn sang thành phố khác.

Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là khi tôi mười bốn tuổi. Tôi không có ký ức về cuộc gặp gỡ này cho lắm, chỉ nhớ hôm đó là Giáng Sinh, tôi cùng Tần Phong Diệt đi mua bánh kem.

Ở trong tiệm bánh lúc đó, tôi đang kì kèo với anh ấy về việc nên thêm hai hay ba cái bánh nữa về cất trong tủ lạnh để ăn vặt. Cuối cùng chỉ mua có hai cái, không thêm được một chiếc nào. Tôi đã rất buồn suốt cả ngày hôm đó, đến quà Giáng Sinh cũng không thèm bóc.

Trong ký ức của tôi mà nói, chúng tôi thật sự gặp nhau lần đầu tiên là vào đầu học kì năm tôi học lớp chín, khi đó anh ấy đánh nhau với anh trai của tôi. Sau đó thì họ trở thành bạn, tiếp xúc lâu dần tôi nhận ra bản thân đã thích anh rất nhiều.

Cho đến khi có kết quả thi vào lớp mười, sau khi trở về từ buổi chúc mừng đơn giản chúng tôi mới ngầm xác nhận mối quan hệ với nhau, tiếp tục chơi trò mập mờ, chẳng ai nói với ai một câu xác nhận nào.

Sau đó, tôi và Tần Phong Diệt cãi nhau. Tôi hoàn toàn rơi vào bế tắc, cảm giác mặt đất xung quanh nơi tôi đang đứng dần dần sụp xuống, chỉ chừa lại một khoảng bé xíu để tôi bấu víu, vào lúc tôi hoàn toàn sụp đổ, sẵn sàng rơi vào vực sâu thì anh ấy đã ở bên cạnh, từng chút một kéo tôi trở lại.

Cuối cùng lại rất nhẹ nhàng, cho tôi một nhát dao. Bản thân không hề phòng bị, bị mũi dao bén ngọt đâm đến từ phía sau, không thể phản kháng, cứ như vật mà bị vất lại ở một nơi xa lạ, lặng lẽ chờ đợi cái chết.

Mọi chuyện xảy ra xung quanh tôi, thật sự quá nhanh…

XiaoBaibai: cậu còn thích anh ấy đúng không?

XiaoBaibai: trước đây, mỗi lần nói chuyện với tớ thì cậu đều sẽ vô tình nhắc đến một hai câu. Tớ biết là cậu không cố ý, nhưng mà việc cậu đã thích anh ấy đến mức không thể che dấu được lại là điều hiển nhiên tớ có thể thấy.

XiaoBaibai: tính cách của cậu tớ còn không hiểu hay sao, chuyện gì giấu được thì nhất định sẽ giấu kỹ đến mức cho dù có doạ nạt cậu cũng sẽ không hé răng một lời. Chuyện gì bản thân có thể tự làm thì nhất định sẽ không nhờ ai giúp đỡ.

XiaoBaibai: Riru, tớ biết trong lòng cậu rất mông lung, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là bản thân cậu thật sự thích ai… đừng quá đặt nặng vấn đề đó như vậy, cứ thoải mái thôi. Chuyện tình cảm thì cứ để cho tình cảm giải quyết đi, đừng dùng lý trí để suy nghĩ làm gì.

Tôi tắt hẳn các tab trình duyệt khác, chỉ để lại mỗi tab tin nhắn của Bailing. Tôi cẩn thận đọc đi, đọc lại những dòng mà cậu ấy gởi cho tôi, từng chữ đều cố gắng ghi nhớ vào trong bộ não.

WufengWuyue: tớ biết rồi.

WufengWuyue: cảm ơn cậu, Bailing

Tôi tắt hẳn máy tính rồi quay trở về nằm xuống giường, bắt đầu suy nghĩ về những câu mà Bailing vừa mới nói… chỉ nghĩ được một nữa thì tôi đã nhanh chóng gạt phắt suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Anh ấy có thể, nhưng tôi thì không.

Anh ấy nghĩ rằng chúng tôi có thể, nhưng tôi thì không.

Còn tại sao lại không thể thì tôi vẫn chưa tìm ra được lý do thích hợp, chỉ là cảm thấy khả năng tái hợp giữa chúng tôi mà nói gần như bằng không mà thôi.

Tôi cứ nằm như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi, giấc ngủ rất chập chờn, cũng mộng mị rất nhiều, cứ ngắt quãng mãi đến vô cùng.

“Không liên lạc được với em nên anh có chút lo lắng…”

Cho đến khi tôi tỉnh lại, thì điều tôi mong mỏi nhất đã xuất hiện trước mắt tôi.

“…Anh đến bao lâu rồi?”

“Khoảng nữa tiếng… anh nghe thấy em gọi tên anh…”

“Không có ai ở nhà sao?”

“Có, anh trai của em.”

Tôi mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, di chuyển tầm mắt nhìn lên trần nhà, sau đó lại nghiêng người bắt đầu nhìn anh ấy.

Từng đường nét trên mặt anh ấy tôi hầu như chưa từng quên, từng đường nét đều được tôi khắc sâu vào bộ nhớ.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài, đôi con ngươi đen bóng đôi lúc sẽ loé lên ánh sáng màu lục một cách kỳ lạ. Sống mũi rất cao, phiến môi không mỏng cũng không quá dày. Đường xương hàm rất rõ nét, rất nam tính. Và cả yết hầu…



Cho đến khi tầm mắt của tôi lấy lại tiêu cự thì tôi mới kịp nhận ra bản thân mình đang làm gì. Tôi cứ như vậy mà vươn tay về phía anh, cẩn thận vuốt ve từng chút một trên khuôn mặt đẹp đẽ đó.

Cảm giác giống như đã rất lâu rồi tôi mới lại được chạm vào anh một lần nữa. Đầu ngón tay của tôi lạnh buốt chạm vào làn da ấm áp của anh, cảm giác tê rần chạy dọc theo cánh tay kéo dài đến bả vai báo cho tôi biết đây không phải là mơ.

Tôi rụt tay lại, xoay người đi nhìn về hướng khác. Trong phòng không mở đèn, tấm rèm dày đã che đi phần lớn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ, mọi thứ đều mờ ảo một cách kì dị.

“Cửu Ngọc… nhìn anh đi, được không em?

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng máy lạnh đang chạy rì rì thì giọng nói trầm khan của anh lại vang lên một cách lạc lỏng đến lạ kì. Giọng nói còn có chút run rẩy.

Tôi chậm chạp xoay người lại, một lần nữa dời tầm mắt đặt lên trên người anh. Nhưng tôi cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ nhìn khoảng năm giây rồi lại dời tầm mắt đi, đặt ở trên ngực trái của anh.

Ngay lúc này trái tim tôi cũng đang đập từng nhịp vô cùng nặng nề.

Mọi chuyện thật sự đã diễn ra rất nhanh, giống như chỉ trong một cái chớp mắt cho dù có là bãi bể nương dâu thì cũng sẽ thay đổi nhiều đến mức con người ta không kịp thích ứng.

“Cửu Ngọc… có thể cho anh, một cơ hội được theo đuổi em lần nữa không?”

Chỉ vừa mới nãy, anh ấy còn đang ngồi đối diện trước mắt tôi… vậy mà bây giờ đã đổi chỗ sang nằm trên người tôi. Tôi vẫn như cũ, dễ dàng ngửi được mùi quýt ngọt dịu trên người anh ấy như trước đây.

Chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi của tôi, cọ nhẹ một chút khiến tôi có cảm giác hơi nhột. Tôi nằm yên không dám động đậy, đầu óc không thể tỉnh táo, hoàn toàn mụ mị chìm vào mùi cơ thể và cả hơi thở của anh.

Tôi có thể lừa người khác nhưng không thể nào tự lựa chính mình. Phản ứng của tôi bây giờ đã hoàn toàn bán đứng tôi rồi.

“Cơ hội anh phải tự giành lấy, em không thể cho anh được…”

Tôi nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói có chút khàn, còn mang theo một ít giọng mũi ở cuối câu.

Tôi vươn tay ôm lấy cổ của anh, kéo anh về phía mình, cẩn thận hôn lên phiến môi đang run rẩy kia. Từng chút, từng chút một an ủi sự bất an trong lòng anh ấy.

Cơ hội, tôi đã cho rồi,

Có thể nắm được nó hay không, thì vẫn còn tuỳ thuộc vào anh ấy rất nhiều.

“Asahi, có giữ được hay không… còn phải xem ở anh…”

Tôi tách bản thân rời khỏi anh, khẽ khàng lên tiếng. Nếu như thật sự có kiếp sau, thì chưa chắc tôi đã có thể gặp lại được anh, sự quyết tâm lần này, đã dùng hết toàn bộ tiền đồ của tôi rồi.

Trong bóng tối mờ ảo, tôi cố gắng để nhìn rõ khuôn mặt của anh, cũng như xác định xem anh có nghe thấy những lời tôi nói vừa rồi hay không.

Bỗng nhiên một giọt nước không biết từ đâu rơi xuống xương quai xanh của tôi. Cảm giác rất rõ rệt, tôi còn cảm nhận được giọt nước đó trượt đi khỏi làn da của mình.

Tôi vội vàng đưa tay chạm vào mặt anh để xác nhận suy nghĩ của bản thân… thật sự đúng như những gì tôi đang nghĩ. Trong lúc tôi đang không biết phải làm thế nào thì nước mắt của anh lại tiếp tục rơi xuống, từng giọt nước chạm vào người tôi ngỡ như muốn đốt cháy cả tâm can.

“Asahi…”

Tôi nhỏ giọng, một lần nữa gọi tên anh. Chỉ cảm nhận được mái tóc của anh chạm vào gò má, cơ thể cũng dần cảm nhận được sức nặng tương đối của anh. Tôi đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm mại như lụa, kẽ ngón tay luồn vào từng sợi tóc, cảm nhận sự êm dịu như nhung.

Tôi không nghe được tiếng trả lời từ anh, mà chỉ có thể nghe được từng tiếng nấc rất nhỏ. Tâm trạng của tôi chùn xuống không ít, trái tim giống như bị treo ngược lên cao.

Tôi không biết cách an ủi người khác lắm, chỉ có thể học theo cách anh ba thường làm, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp người đang nằm trong lòng bình tĩnh lại.

Trên cổ bỗng nhiên truyền đến một cơn đau khiến tôi nhăn mặt. Cảm giác đau rát do bị mút chặt truyền đến rất rõ ràng, tôi thật sự rất muốn đánh cho con người này mấy cái…

“Ừm… em yêu anh…”

Tôi hơi gật đầu, nhỏ giọng trả lời.

Nếu đã hạ quyết tâm rồi, sau này vẫn nên học thêm cách nói dối cho hay một chút vẫn sẽ tốt hơn.