Mặt Trăng

Chương 61: Thế giới này sẽ vẫn chỉ là thế giới này mà thôi



Từ sau buổi nói chuyện hôm đó, ngoại trừ Chuuya người đã sớm biết rõ mọi chuyện vẫn sinh hoạt với tôi như bình thường thì hai người còn lại có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Tôi nhìn ra được sự ngượng nghịu của họ, nhưng cũng không muốn vạch trần, mọi chuyện tôi vẫn cư xử giống như trước đây mà thôi.

“Của mày nè. Cứ uống trà xanh nhài mãi, không chán sao?”

Tôi đưa tay cầm lấy ly nước từ tay Chuuya, tay còn lại vội vàng xếp lại sấp đề cương hoá đang nằm ngổn ngang trên mặt bàn.

“Nếu là thứ mình thích thì sẽ không chán đâu.”

Tôi xé bọc nilon của ống hút rồi cắm nó vào trong ly hút vội một ngụm. Vị chát của trà xanh cùng hương thơm của hoa nhài ngay lập tức tràn ngập cả khoang miệng cùng với sự mát lạnh của đá viên.

“Không thêm đường vẫn uống được trà sao?”

“Nạp đường vào người hại da lắm.”

“Nghe con nghiện bánh kem nói gì kìa, còn nạp đường hại da lắm.”

Không biết từ khi nào Shou đã đi đến bên cạnh Chuuya, còn thả xuống trước mặt tôi một hộp bánh ngọt bé xíu.

“Không nạp đồ ngọt thì sẽ giết chết noron thần kinh đấy. Còn hơn mười ba ngày nữa là thi rồi, lo cho tinh thần của bản thân một chút đi.”

Tôi nhìn Shou một chút, sau đó mới vươn tay búng nhẹ vào trán của cậu ấy. Một tuần vừa qua, cậu ấy nếu không tránh mặt thì cũng sẽ tìm cách né tránh sự tiếp xúc trực tiếp với tôi. Vậy mà hôm nay lại bày ra bộ dáng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Tôi đem chiếc bánh của Shou cất vào ngăn bàn, sắp vào lớp rồi bây giờ ăn sẽ không tiện lắm. Vẫn là nên uống hết ly nước trước đã.

“Tao từng thấy một mình Cửu Ngọc ăn hết hai cái bánh kem mười tám centimet rồi. Cái gì cũng kén, chỉ có bánh ngọt là không.”

“Tận hai cái bánh kem? Cùng một lúc?”

“Ừ, cả hai cái cùng một lúc.”

Tôi cùng với Shou và Akira ngồi trong căn tin của trường, trong lúc tôi đang nhàn rỗi từng chút một xử lý cái bánh của Shou đưa cho lúc nãy thì hai cậu ấy đã bắt đầu nói xấu về chuyện ăn uống của tôi.

“Mỗi khi stress tao ăn nhiều đồ ngọt lắm. Nhất là những khi không giải được đề cương và chuyên đề.”

Tôi nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, còn cẩn thận liếm sạch lớp kem trắng còn dính trên chiếc nĩa bằng nhựa.

“Tuần này mày ăn bao nhiêu cái bánh rồi?”

Tôi suy nghĩ một lúc, cẩn thận tính toán lại số lượng bánh mà bản thân đã ăn trong suốt khoảng thời gian qua.

“Thêm cái này là bốn cái.”

Tôi chỉ tay vào cái khay carton trắng đã trống rỗng ở trên bàn. Tuần này bài tập tuy nhiều nhưng cũng không nặng, tiến độ làm bài khá tốt nên tôi cũng không cần phải ăn quá nhiều bánh để giảm stress.

“Thế mà không mập lên được chút nào.”

Tôi chăm chú nhìn theo một loạt hành động mà cậu ấy làm với Chuuya. Hết xoa đầu rồi lại kéo Chuuya dựa vào người của mình. Tôi che miệng ngáp dài một cái, sau khi ăn trưa xong thì trở về phòng học của lớp nâng cao buổi chiều.

Bởi vì đã gần sát đến kỳ thi thành phố nên số buổi ôn tập được đẩy lên thành tất cả các buổi chiều trong tuần, còn thêm cả buổi sáng thứ bảy. Số lượng đề thi và chuyên đề cần tôi giải quyết cũng như vậy mà tăng theo cấp số nhân.

Sau khi kết thúc lớp nâng cao buổi chiều, trước khi về nhà tôi đã ghé tiệm bánh để mua hai chiếc bánh kem. Với lượng đề cần làm trong buổi tối hôm nay thì chắc là tôi sẽ căng thẳng đến khóc vì liên tục làm sai kết quả mất thôi.

Về đến nhà, tôi nhanh chóng cất hai chiếc bánh vào trong tủ lạnh, pha một ly trà chanh mật ong lạnh rồi trở lại phòng khách, bắt đầu làm đề.

Tôi ngồi trên ghế sofa một người, lưng quay ra hướng cửa phòng khách thông với đường luồn của cửa chính. Tôi ưu tiên xử lý những phần cơ bản trước vì tôi chắc chắn bản thân sẽ không làm sai những phần này.

Sau khi đã hoàn thành tất cả những câu cơ bản, tôi xếp lại xấp đề cương theo thứ tự, lau đi phần nước từ ly trà đang tích tụ trên mặt kính của bàn trà phòng khách thì đặt xấp đề qua một bên. Tôi rời khỏi ghế, đi vào trong bếp mở tủ lạnh để lấy cái bánh kem đầu tiên.

“Em đang làm đề à?”

Bởi vì đang dồn hết sự tập trung vào tờ đề trên tay nên tôi cũng không để ý lắm đến việc có người vừa vào nhà. Nhưng mà, nếu có vào được trong nhà thì cũng chỉ có người nhà của tôi mới mở được mật khẩu của cửa ra vào mà thôi.

“Mừng anh về…nhà.”

Tôi vẫn luôn cho rằng người vừa về đến nhà là một trong hai anh trai của tôi, cho đến khi tôi cảm thấy kì lạ với cách mà đối phương chạm vào mình, để rồi khi nhìn lên thì lại chẳng là ai trong hai người anh trai của tôi cả.

“Không chào đón anh đến vậy kia à?”

“Anh trai em đâu?”

Tôi nhanh chóng ngồi thẳng lưng lại, nuốt vội miếng bánh kem còn đang ngậm trong miệng xuống, nhưng có lẽ vì nuốt quá nhanh nên đã tự làm bản thân bị nghẹn.

“Sang nhà hàng xóm một lúc rồi.”

Tôi nhận lấy ly nước từ tay của Asahi, uống vội vài ngụm để ép phần bánh trong cổ họng xuống dạ dày, vừa uống vừa vỗ vài cái vào lồng ngực.

Sang nhà hàng xóm… trong khu này cũng có được bao nhiêu người hàng xóm đâu.

“Em uống chậm thôi, coi chừng sặc.”

Asahi giúp tôi vuốt lưng, bởi vì bị nghẹn mà hốc mắt của tôi đã sớm trào ra một tầng nước mắt sinh lý bắt đầu chảy dài xuống gò má.

Lồng ngực của tôi lại bắt đầu ân ẩn đau.

“Nếu em không muốn nhìn thấy anh…vậy thì anh về trước.”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng hoàn toàn có thể nghe ra được sự mất mát trong giọng nói của anh. Tôi hơi do dự, nhưng cũng phải mất một lúc để đấu tranh tư tưởng xem nên làm như thế nào.

Đã chia tay rồi, cho dù sau này có cố gắng đến như thế nào đi chẳng nữa thì kết quả cũng sẽ như vậy mà thôi.

Ngay khi anh ấy vừa quay lưng đi thì tôi đã nhanh chóng rời khỏi ghế mà đi theo sau lưng anh. Tôi vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, nhưng một chút dũng khí nói ra một câu để giữ anh ở lại tôi cũng chẳng có.

Cứ đứng yên một chỗ như vậy mà nắm chặt cổ tay của anh ấy.

“Mặt Trăng nhỏ, em có thích anh không?”

Tôi hơi ngước mắt lên nhìn anh, rõ ràng là anh biết em rất thích anh… tại sao lại còn phải hỏi lại câu hỏi này kia chứ?

Tôi không trả lời, không khẳng định cũng không phủ định. Tôi lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của anh.

“Mặt Trăng nhỏ, em yêu anh chứ?”

Tôi có yêu anh ấy không? Tôi cũng chẳng biết rõ nữa, chỉ cảm thấy trong lòng đang quặn thắt từng cơn.

Dù cho tôi có yêu anh hay không thì vẫn không thể thay đổi được sự thật là chúng tôi đã chia tay nhau rồi…

“Anh, muốn nghe lời thật lòng hay là lời nói dối?”

Tôi cố gắng nói trọn vẹn một câu, cố gắng giữ cho giọng không bị vỡ quá nhiều. Cả hai bàn tay của tôi, hiện tại đều đang nắm chặt lấy cổ tay của anh, không muốn buông ra.

“Anh nghĩ là… anh đã có câu trả lời cho riêng mình rồi.”

Asahi bước lên một bước, dần dần ép tôi đi lùi lại cho đến khi lưng tôi chạm vào vách tường. Tôi trộm nuốt xuống một ít nước bọt, cảm giác lo lắng và sợ hãi trộn lẫn vào nhau cùng với cơn đau thắt nơi lồng ngực dần khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Mặt Trăng nhỏ, bức thư anh để lại cho em ngày hôm đó… em đã đọc nó chưa?”

“Thư?”

“Vậy ra là em vẫn chưa đọc…”

Tôi ngước mắt lên nhìn, hoàn toàn có thể nhìn thấy sự trông đợi trong đáy mắt của anh ấy, nhưng tôi hoàn toàn chưa từng đọc bất kỳ lá thư nào trong suốt thời gian qua.

Ngay sau khi nghe được câu cảm thán của tôi, đáy mắt của anh rất nhanh đã được lấp đầy bằng sự thất vọng. Nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng tôi lại càng khó chịu hơn.

“Anh…”

Tôi muốn hôn anh ấy, rất muốn hôn anh ấy.

Tôi muốn ôm anh, muốn ôm anh thật chặt.

“Gặp lại em sau nhé.”

Asahi rút tay ra khỏi lòng bàn tay của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự cự tuyệt rõ ràng từ phía anh. Cơn đau thắt trong lòng tôi lập tức ập đến, như con sóng giận dữ vượt qua cả chân đê.

Để rồi cơn đau nhanh chóng lan rộng lan đến tận từng đầu ngón tay.

Tôi không thở được, vị ngọt của bánh kem còn vương lại trong khoang miệng cũng nhanh chóng trở nên đắng chát.

Thế giới này, cho dù là thiếu người đó thì vẫn chỉ là thế giới này mà thôi.

Nhưng nếu thế giới nhỏ bé của tôi mất đi anh ấy, thì tôi có thể vẫn còn là chính tôi hay không?

“Anh có thể… ở lại với em thêm một chút được không?”

Trí nhớ của tôi từ trước đến nay đều rất mơ hồ, có những chuyện sau khi so sánh lại phát hiện không hề trùng khớp với những gì mà bộ não của tôi đang lưu trữ.

“Nếu như anh không muốn… thì cũng không cần phải…”

Tôi vẫn còn chưa kịp nói hết câu thì mùi vị trong khoang miệng đã nhanh chóng được thay thế bằng mùi quýt quen thuộc. Sự thân quen bất ngờ ập đến xoa dịu đi cơn đau trong lòng tôi.

“Về phòng của em, được chứ?”

Những lúc như thế này, đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng. Không thể suy nghĩ, cũng không thể tự bản thân quyết định được bất cứ điều gì.

Lần đầu tiên anh chủ động hôn tôi, là vào đêm tôi bị đau dạ dày sau khi hoàn thành kỳ thi chuyển cấp.

Lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh ấy, là vào những ngày đầu khi mà mối quan hệ giữa tôi và anh ba đang dần căng thẳng hơn.

Sau khi lên tới phòng ngủ, tôi hoàn toàn để mặc bản thân đắm chìm vào trong những cái hôn của anh ấy, hoàn toàn bỏ mặc bản thân lại lần nữa chìm sâu vào hồ nước mà bản thân đã từng rất cố gắng để thoát khỏi.

Tôi vẫn nhớ, bản thân đã từng rất cố gắng phản khản kịch liệt để thoát khỏi sự ràng buộc trong mối quan hệ tình cảm, sau đó lại càng phản ứng mạnh hơn trước sự chăm sóc của anh khi bản thân đã đơn phương nói ra lời chia tay.

Sau khi đã bước được một chân rời khỏi nó, thì bây giờ tôi lại gần như chìm sâu vào trong một lần nữa.

“Tần Cửu Ngọc… Tần Cửu Ngọc…”

Tôi không rõ tại sao, anh ấy cứ liên tục nhỏ giọng gọi tên tôi. Nhưng mà, cũng không phải chỉ gọi riêng mỗi cái tên này, mà là gọi rất nhiều lần những cái tên khác của tôi nữa.

Tôi gối đầu nằm trên lồng ngực của anh, ngón trỏ bàn tay trái cứ liên tục vẽ những vòng tròn vô định. Qua một lúc, tôi cũng dần chán trò chơi nhạt nhẽo này, để rồi chỉ có thể vòng tay ôm eo anh ấy, rút cả người vào trong lồng ngực của anh mà tìm chút an ủi.

Tôi nằm yên thêm một lúc, sau khi nghe được tiếng thở đều của Asahi thì tôi bắt đầu lách người rời khỏi vòng tay của anh. Hơi mất thời gian một chút vì thật sự anh ấy ôm tôi khá chặt, còn gác chân lên người tôi nữa.

Tôi ngồi co chân trên giường, cẩn thận nhìn ngắm người trước mặt đang chìm vào giấc ngủ say. Ngón tay của tôi chạm vào quầng thâm dưới mắt anh, nếu có thể thấy được vậy chắc hẳn anh ấy đã mất ngủ được một khoảng thời gian rồi.

Tôi nhẹ chân rời khỏi giường, chầm chậm mở cửa phòng rồi đi xuống dưới tầng trệt để lấy cặp sách và đề thi đang làm dang dở lúc nãy.

Trước khi rời đi, tôi vẫn kịp hôn trộm anh ấy một cái, cho dù khi anh ấy tỉnh tôi cũng chẳng cần phải làm chuyện lén lút này.

Tôi đem cái bánh kem đang ăn dở dang cất vào tủ lạnh, dọn dẹp luôn cả ly nước chanh và xấp đề đang nằm ngổn ngang trên bàn trà.

Trong lúc đang dọn dẹp, tôi nghe được tiếng cửa mở, chắc là anh trai đã về rồi.

“Sao chỉ có mình em?”

“Anh ấy ngủ rồi, trong phòng em.”

Tôi ôm balo trong lòng, cũng chẳng muốn nán lại quá lâu cùng một chỗ với anh trai nên sau khi trả lời xong tôi cũng nhanh chóng đi lên lầu.

“Cá con, đợi một lát.”

Tôi còn đi chưa được mấy bước thì đã bị anh trai gọi ngược lại. Cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi anh ấy nói cho xong rồi mới được phép rời đi.

“Trả cho em. Lần trước anh thấy nó rơi ở trên hành lang trước phòng của em.”

Tôi đeo balo lên vai, sau đó mới cẩn thận đưa hai tay ra nhận lấy phong thư màu xanh nhạt từ tay anh ấy. Đây chắc hẳn là lá thư mà anh Asahi đã nói đến lúc nãy, cũng không biết bên trong đang chứa nội dung gì.

“Em cảm ơn…”

Sau khi nhận được thư, tôi cũng nhanh chóng về phòng. Gúc mắc vẫn chưa được gỡ, thật sự tôi cũng chẳng biết nên đối mặt với anh trai như thế nào nữa.

Tôi ngồi thừ người trước bàn học, ánh sáng trắng từ chiếc đèn bàn toả ra soi rọi những tờ giấy chi chít chữ ở trên bàn. Tôi cầm phong thư trong tay, lật đi lật lại mấy lần vẫn không biết được có nên mở thư ra xem hay không.

Đến cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bắt đầu cẩn thận mở lá thư trong tay ra xem.

…Gởi đến em, Mặt Trăng mùa đông của anh…

…Lần đầu anh viết thư, nên cảm giác thật sự rất ngượng ngùng. Nhưng mà, khi anh nghĩ đến khuôn mặt của em lúc nhận được thư thì anh lại không kiềm được niềm hạnh phúc trong lòng…

…Mặt Trăng nhỏ của anh, chúc em sinh nhật tuổi mười bay vui vẻ. Khoảng thời gian chúng ta quen nhau cũng đã được ba năm rồi. Trong suốt thời gian qua, tuy là đã xảy ra không ít chuyện nhưng em vẫn luôn lựa chọn ở lại bên cạnh anh.…

…Thật lòng mà nói, anh đã luôn suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống sau này được trải qua cùng em…

…Anh cảm thấy thật vô lực, em đừng cười, anh thật sự không giỏi diễn đạt, cũng không biết phải thể hiện như thế nào để em biết, anh thật sự rất yêu em…

…Anh đã luôn thích em kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, quan sát em, khắc ghi hình bóng của em vào tâm hồn mình. Cho đến khi anh gặp lại được em, chúng ta bắt đầu mối quan hệ này từ con số không tròn trĩnh, cho đến hiện tại khi anh quyết định viết bức thư này để có thể được em cho phép anh, bước vào thế giới của em một lần nữa…

…Từ lúc em bắt đầu dựa vào anh làm nũng chỉ để đòi viên kẹo mà em không bao giờ ăn thì anh đã biết, trong lòng em có anh. Khi đó, anh đã vui mừng như thế nào chắc em sẽ không tưởng tượng được đâu…

…Giống như pháo hoa vậy, từng chùm ánh sáng đẹp đẽ rực sáng trên nền trời đêm. Tiếng lách tách giòn giã, thay cho nhịp tim của anh đang đập điên cuồng vì em…

…Anh của lúc đó cho đến hiện tại đều chỉ thuộc về một mình em. Cho dù anh có hóa thành tro thì vẫn sẽ là người của em. Nghĩ tới việc được cùng em sống hết một đời, rồi lại cùng em nằm cùng một chỗ, anh thế mà lại rất đỗi mong chờ…

…Bởi vì từ đó về sau, chúng ta sẽ thực sự không bao giờ chia cách dù chỉ là một giây, một phút…

…Mặt Trăng nhỏ yêu dấu của anh, em nói xem, anh có phải bị bệnh rồi không?.