Tôi ngồi trên thảm lông được trải dưới sàn, cứ như vậy mà im lặng nhìn người đang ngủ say trên giường. Hơn bất kỳ ai, tôi hoàn toàn hiểu rất rõ cảm giác mệt mỏi khi thiếu ngủ trong suốt thời gian dài.
Từ năm tôi mười tuổi, tôi đã luôn phải tìm rất nhiều cách để can thiệp vào quá trình ngủ của bản thân. Từ thuốc, trị liệu tâm lý và cả thôi miên… tất cả những cách có thể thử tôi đều đã thử qua, nhưng không có cái nào đem lại kết quả ổn định.
Dù sao thì, vấn đề tâm lý vẫn là chuyện cá nhân. Ngoại trừ tự bản thân mình bước ra thì hoàn toàn chẳng còn bất kỳ cách nào khác nữa cả.
Đã một khoảng thời gian tôi không còn nằm mơ thấy căn phòng đó, cũng không còn nhìn thấy cô nàng vẫn thường đuổi theo tôi hằng đêm chỉ để cắm mũi kéo bằng kim loại trong tay mình vào bả vai của tôi.
Bỗng nhiên nghĩ đến, bả vai lại nhói đau một cách kỳ lạ.
Tôi đưa tay bóp lấy bả vai trái một chút, sau khi cảm giác nhói giảm bớt thì mới thả tay ra.
“Em đã ngồi ở đấy bao lâu rồi?”
“Tầm hai mươi phút… anh đã không ngủ bao lâu rồi?”
“Anh cũng không nhớ rõ nữa…”
Tôi gác cằm lên tấm nệm, ánh mắt chăm chú nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh ấy. Rõ ràng là dáng vẻ nào cũng đều đã từng thấy qua, vậy mà bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy lạ lẫm.
“Anh chỉ đang không muốn để em tự trách bản thân thôi đúng không?”
“Anh không nhớ thật mà. Em có muốn lên giường nằm không?”
Asahi hơi nhích vào bên trong, bàn tay vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh. Tôi len lén thở dài một hơi, sau đó mới chậm chạp leo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh ấy. Càng không nhịn được mà chui vào lòng anh để tìm sự an ủi.
“Hôm nay đã làm phiền em rồi. Đợi em ngủ rồi thì anh sẽ về nhà.”
“Anh đừng về…”
Tôi dụi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng lên tiếng. Tôi vừa muốn trốn tránh, vừa muốn nắm lấy cơ hội lần này. Tôi đã từng có suy nghĩ nếu như bản thân có thể dứt khoát hơn một chút, như vậy thì mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ kết thúc một cách nhanh gọn.
Nhưng mà, bản thân tôi đã hết lần này đến lần khác lưỡng lự giữa các sự lựa chọn mãi không ngừng. Tôi không quên được anh ấy, cũng không quên được khoảng thời gian mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau.
Việc tôi lựa chọn cách giải quyết là chia tay, chẳng qua cũng chỉ muốn trốn chạy khỏi việc bắt buộc phải lựa chọn của bản thân mình mà thôi.
“Em tàn nhẫn với anh thật đấy. Em nói xem, bây giờ anh nên làm gì mới tốt đây?”
“Em dùng chính mình bù đắp cho anh. Đợi đến khi… đợi cho đến khi…”
Tôi bỏ lửng câu nói, hoàn toàn không có chút dũng khí nào để có thể nói ra trọn vẹn suy nghĩ của chính mình.
Rồi sẽ có một ngày anh chẳng ở đây nữa.
Với tất cả sự thương nhớ cũ xưa cùng sự tiếc nuối vô thường.
Em tha thứ cho anh.
Dù tất cả những gì em nói ra sau này đều chỉ là lời nói dối.
“Cho đến khi anh chủ động rời đi hay là cho đến khi em không còn trên đời nữa?”
Tôi không dám trả lời, cũng không dám nhúc nhích. Tôi vốn định thu tay về nhưng lại bị anh khoá chặt ở trong lòng, cánh tay cũng chỉ có thể tiếp tục ôm lấy anh ấy.
“Cửu Ngọc, em đã xem thư rồi chứ?”
"Vâng…”
“Vậy, em có cần thêm thời gian để suy nghĩ, rồi sau đó mới cho anh câu trả lời không?”
“Anh có đợi được không?”
“Anh không đợi được…”
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi cứ như vậy mà lại tiếp tục đi vào ngõ cụt. Tôi cũng không biết phải nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy đau đớn như bị đâm dao vào người. Vết sẹo nơi bả vai lại nhói đau, gần đây ngày càng đau nhiều hơn, giống như cơn đau từ sớm đã thấm vào đến tận xương.
“Cho dù kết quả đến cuối cùng đều như nhau, anh vẫn muốn duy trì mối quan hệ của chúng ta như vậy sao?”
“Kết quả sẽ khác, chắc chắn kết quả sẽ khác.”
Tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay của anh đang truyền vào da thịt, cảm giác da thịt chạm nhau khiến cho cơ thể của tôi run lên nhè nhẹ.
Tôi nằm gối đầu trên cánh tay phải của anh, đầu ngón tay của anh liên tục xoa nắn sau gáy khiến cho tôi cứ vô thức rụt cổ lại vì bị nhột.
“Chỗ này còn đau không?”
Asahi miết nhẹ vết cắn sau gáy do chính anh gây ra cho tôi vào buổi tiệc ra mắt của anh hồi năm ngoái. Thật lòng mà nói thì cũng không đau gì mấy nữa, đôi khi sẽ nhói lên một chút nhưng mà tôi từ sớm cũng đã quen chịu đựng những cơn đau nhiều hơn như vậy rồi.
“Chỗ đó rất đau, hôm đó cũng rất đau. Em thật sự không thích cảm giác đó, nhưng anh lại chọn cách đó để bắt nạt em!”
Tôi bắt đầu nhớ lại cảm giác lúc đó, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Khi đó, tôi đã phải chịu đựng sự đau đớn đến mức cả cơ thể hoàn toàn tê dại, rồi ngất đi vì kiệt sức.
“Đều do anh không tốt, Mặt Trăng nhỏ em đừng khóc. Là do anh sai, em muốn xử lý anh thế nào cũng được…”
Những lúc anh ấy như thế này, thật sự rất muốn bắt nạt anh ấy. Cho nên, tôi cũng thuận theo mà bắt đầu bày ra bộ dạng ấm ức trốn trong lòng anh mà khóc thút thít.
Lúc chúng tôi xuống lầu để anh ấy ăn tối thì đã hơn mười giờ rồi. Tuy là ăn vào thời gian này không được tốt lắm nhưng ít nhất cũng không nên đi ngủ khi mà dạ dày đang rỗng không.
Tôi mở tủ lạnh xem qua một chút, trong ngăn đá vẫn còn một ít sủi cảo, ngăn dưới vẫn còn một ít cải ngọt. Nấu thêm một ít mì thì cũng có thể xem là đủ ăn rồi.
“Anh đợi em một chút nhé, xong nhanh thôi.”
Bình thường tôi không mấy khi chủ động nấu ăn, chỉ khi cả hai anh trai và mẹ đều không ở nhà thì tôi mới tự nấu cơm cho bản thân. Nhưng số lần vẫn rất ít, bởi vì tôi vẫn thường giải quyết chuyện cơm nước ở ngoài xong rồi mới về.
Tôi không thích ăn cơm một mình, cũng không thích cái cảm giác cô độc gậm nhấm từng chút một cái bữa ăn buồn tẻ đó.
“Có cần anh phụ gì không?”
Tôi nhìn anh đang xắn dở ống tay áo của sơ mi rồi lắc đầu. Đặt lại bó cải ngọt xuống bàn bếp, tôi bước về phía anh, nắm lấy cổ áo của anh kéo thấp xuống rồi hôn lên khoé miệng của anh ấy.
“Lát nữa em sẽ tính phí.”
“Em nhận tiền mặt hay là chuyển khoản?”
“Không nhận tiền, em chỉ nhận người thôi.”
Khoảng cách giữa chúng tôi thật sự rất gần, hơi thở nóng rực liên tục phả ra rồi hoà lẫn với nhau, khiến cho tôi muốn nhiều hơn nữa, thậm chí còn nhiều hơn cả việc hôn nhau.
“Để lát nữa đã…”
Tôi đưa tay che miệng anh, cố gắng tách khỏi nụ hôn sâu đầy sức hút kia mà hớp lấy vài ngụm không khí. Thật sự không thể cưỡng lại được, quá mê hoặc người khác rồi.
“Vậy lát nữa anh bù cho em.”
Đầu lưỡi ẩm ướt quét qua kẽ ngón tay khiến tôi rùng mình. Không nhịn được mà khẽ liếm môi mình một chút.
Mất một lúc tôi mới có thể tách khỏi anh ấy để đi nấu bữa tối.
Tôi đặt nồi nước lên bếp trước, sau đó mới đi xử lý rau cải và một ít nấm. Nước sôi rồi thì thả sủi cảo và mì udon vào trước, đến khi nước sôi lại thì cho rau và nấm vào rồi nêm nếm lại cho vừa ăn.
“Anh thử lại xem đã vừa chưa?”
“Hơi ngọt một chút.”
“Ò, vậy lát anh tự nếm lại nha.”
Tôi thu lại cái muỗng inox đang hướng về phía anh rồi tắt bếp. Anh xoa đầu tôi một chút rồi đẩy tôi ra ghế ngồi, những việc còn lại đều là anh chủ động làm, tôi chỉ cần ngồi đợi mà thôi.
Tôi không đói lắm, nhưng sau khi nồi sủi cảo nóng hổi được bưng ra thì lại không kiềm được mà trộm nuốt nước bọt.
“Nào, cẩn thận nóng. Ăn từng ít một thôi nhé, nếu như em không muốn bị đau dạ dày cả đêm.”
Tôi nhìn cái muỗng sứ đang đưa đến trước mặt, rồi lại hơi ngước mắt lên nhìn anh. Do dự một lúc thì viên sủi cảo kia cuối cùng cũng nằm trong bụng của tôi.
Nhưng cũng chỉ được khoảng ba viên thôi, dù tôi có muốn ăn thêm nữa cũng không được và chắc chắn anh ấy cũng sẽ không cho tôi ăn thêm quá nhiều.
Tôi nằm dài trên bàn ăn, lôi điện thoại trong túi ra nghịch một chút trong lúc đợi anh ăn xong bữa tối. Bây giờ, tôi mới nhìn thấy thông báo gắn thẻ từ twitter cách đây gần một tiếng.
2x-03-2xxx
The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101)
Bắt được em rồi, Mặt Trăng nhỏ @RiruNoReal
Fan4: cuối cùng ngày này cũng đến rồi!!!
Fan10: chà, lần này là ai theo đuổi ai đây?
Fan6: tui vẫn còn nhớ lúc Riru thông báo chia tay là chuyện của nữa năm trước luôn ấy.
Fan4 reply Fan6: thật, lúc đấy tui khóc quá trời. Sau đó em bé cũng mất tích luôn, tài khoản đưa cho người khác chơi hay sao ấy.
Fan7: để xem được bao lâu.
@Shinrajx_1101 reply Fan7: sẽ lâu hơn lần này.
Fan4 reply Fan7: biến giùm đi ba, không có ai mượn.
@MPTokyo__: đại thiếu gia bắt lại được tình nhân nhỏ rồi hả 😃)))
@Shinrajx_1101 reply @MPTokyo__: em ấy mới là người nuôi tôi.
@MPTokyo__ reply @Shinrajx_1101: đại thiếu gia, đừng có đùa nữa (ʘᗩʘ’)
“Em nuôi anh lúc nào?”
Tôi hơi ngẩng đầu lên, sau đó liền buột miệng hỏi anh ngay khi vừa nhìn thấy bình luận kia của anh. Asahi không nói tiếng nào, chỉ hơi mỉm cười một chút rồi gõ nhẹ đũa vào cái chén trên bàn.
“Như vậy cũng tính sao?”
Tôi hơi nhíu mày, ánh mắt không mấy tin tưởng nhìn anh một lúc rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại, lặng lẽ nhấn nút theo dõi tài khoản của anh.
“Đề cương lúc chiều em đã làm xong chưa?”
Asahi không biết đã dọn dẹp xong mọi thứ trên bàn từ lúc nào, cho đến tận lúc anh đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào vai tôi rồi mới lên tiếng thì tôi mới kéo được ý thức của mình về với thực tại.
“Vẫn còn mấy câu… em đọc không hiểu.”
Tôi bấm tắt màn hình điện thoại rồi thành thật trả lời. Đa phần những câu tôi chưa làm được đều nằm ở phần đồng đẳng Benzen, còn có một số ít nằm trong phần Ankan. Tôi hoàn toàn không nắm được phần bẻ liên kết của mấy đứa đồng đẳng này.
“Về phòng thôi, anh giảng cho em.”
“…vâng…”
Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, xếp lại mấy xấp đề cương đã làm xong sang một bên, trước mặt chỉ để lại những bộ vẫn còn đang dang dở.
“Em nhớ được cách đọc tên chứ?”
“Em chỉ biết mỗi Toluen.”
“Vậy tên gọi khác của Toluen là gì?”
“Là Metyl Benzen.”
Tôi vớ lấy tờ giấy nháp, viết công thức hoá học và vẽ sơ đồ mạch vòng của Toluen ra giấy. Sau đó lại viết thêm một đồng đẳng khác.
“Trước tiên anh phải nhắc cho em nhớ, Benzen không có đồng phân. Nhưng hai đồng đẳng của nó là Metyl Benzen và Etyl Benzen thì có. Đồng phân ở đây là cùng một công thức nhưng em sẽ có nhiều hơn một cách để viết công thức cấu tạo. Như một mình Etyl Benzen em sẽ có đến bốn cách để viết.”
Tôi chăm chú nhìn đầu bút bi của anh đang chạy trên mặt giấy, chỉ trong chốc lát đã thấy anh vẽ ra hết cấu tạo của của ba chất hoá học mà chúng tôi vừa nhắc đến ở trên.
“Với Etyl Benzen tại sao lại có nhiều cách vẽ vòng Benzen như vậy ạ?”
“Tùy vào số cacbonat và hidro có trong công thức hoá học. Sáu cacbonat và sáu hidro trong vòng Benzen luôn là cố định, khi mà các chất này xảy ra phản ứng thì đều là xảy ra ở mạch nhánh của cacbonat và hidro liên kết bên ngoài mạch vòng vì ở đây liên kết của chúng dễ đẩy hidro ra ngoài hơn là trong vòng benzen.”
“Nghe không hiểu…”
Tôi đưa tay vò rối mái tóc của mình rồi nằm dài xuống bàn, cây viết trong tay bắt đầu vẽ lung tung trên giấy nháp. Tôi hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đang trầm tư của anh.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi thật sự tập trung để quan sát anh như thế này. Cảm giác khi anh ở độ tuổi mười bảy tuổi và khi anh ở độ tuổi mười chín, chênh lệch nhau rất rõ ràng.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ của riêng mình.
Hai đầu lông mày hơi nhăn lại tạo thành nếp gấp ở giữa trán khiến tôi không nhịn được mà vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào và xoa nhẹ cho đến khi đầu lông mày của anh giãn ra.
“Nếu anh cứ chau mày như vậy thì sẽ nhanh già lắm đấy.”
Ngón tay của tôi nhẹ nhàng giúp anh xoa ở giữa trán. Từ góc độ của tôi phải vươn tay lên nên chỉ được một lúc thì đã cảm thấy rất mỏi rồi.
“Anh già rồi thì em có chê anh không?”
Tôi nhanh chóng thu tay về, sau đó lại quay mặt đi hướng khác. Bàn tay vừa rồi cũng giấu bên dưới mặt bàn trộm nắn bóp phần đầu ngón tay vừa tiếp xúc với anh.
“Cửu Ngọc?”
Tôi không dám lên tiếng, còn cố gắng rũ mấy sợi tóc mái xuống để che đi tầm nhìn. Mùi hương trên cơ thể của anh dần bao bọc lấy tôi, trong không gian vắng lặng không chút tiếng động càng làm tôi căng thẳng hơn.
“Riru.”
“…”
“Yuki~”
“Đừng có gọi em như vậy…”
Tôi hơi nghiêng người, đưa tay đẩy anh tránh xa mình một chút. Tôi tìm cách thoát khỏi, nhưng lại hoàn toàn bị anh khoá chặt trong không gian hẹp giữa hai cánh tay của anh và bàn học.
“Sao vậy? Sao lại không muốn nghe anh gọi em như vậy hả, Yuki?”
Lồng ngực của Asahi áp sát vào lưng, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập nhanh hơn bình thường, hơi thở nóng rực phả vào gáy khiến cả cơ thể nhộn nhạo khó yên.
“Bởi vì… anh gọi em như vậy, nghe lạ lắm…”
Tôi đưa tay che lại phần gáy bị thổi đến nóng rực, vết cắn từ thời điểm đó đến bây giờ vốn không cảm thấy gì nữa.
Vậy mà bây giờ lại bắt đầu cảm thấy ân ẩn đau.
“Lạ như thế nào?”
“Thì… anh là người đầu tiên, không phải người nhà nhưng lại gọi em như vậy… cho nên, cảm giác thật sự rất khó tả.”
Tôi nhỏ giọng trả lời, tiếp tục nghiêng mặt né tránh hơi thở nóng rực đang gần ngay bên cạnh. Vành tai của tôi nhanh chóng cảm nhận được sự ẩm ướt, còn bị anh cắn nhẹ một cái.
Tôi thoáng rùng mình liền vô thức rụt cổ lại.
“Anh muốn ôm em một lát…”
Asahi hoàn toàn dựa cả người lên lưng của tôi, đến cằm cũng gác lên vai, sống mũi của anh liên tục cọ vào bờ má của tôi đến ngứa ngáy.
“Vậy, anh tránh ra một chút đi.”
Tôi dùng đầu ngón trỏ tay trái chạm vào người anh, dùng lực rất nhỏ để phản kháng lại sự áp chế của anh từ nãy cho đến giờ.
“Việc anh thích và yêu em vốn là chuyện của riêng bản thân anh, những việc anh làm từ trước đến nay đều hoàn toàn tự nguyện. Em đừng tự trách mình, cũng đừng vì những chuyện trước đây của người lớn trong nhà mà suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần tin anh thôi, mọi chuyện còn lại anh sẽ giải quyết.”
Giọng nói của Asahi trầm thấp bên tai, mỗi lúc giọng nói của anh lên xuống đều lặng lẽ truyền vào cơ thể của tôi theo nhịp thở vô cùng nhịp nhàng. Tôi cũng không biết phải phản ứng hay đáp lại lời của anh như thế nào, chỉ có thể máy móc như cũ cố gắng tách khỏi anh.
Chật vật một lúc, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh. Tôi nắm lấy bàn tay đang buông thõng kéo anh đi về phía giường ngủ, đẩy anh ngồi xuống giường.
Tôi khoá cửa phòng rồi quay lại chỗ anh, cũng tiện tay tắt đi ánh đèn trắng trong phòng. Trong phòng hiện tại chỉ còn ánh sáng màu vàng mờ nhạt của đèn ngủ và tiếng lá cây rì rào bên ngoài cửa sổ.
Tôi đi đến trước mặt anh, cho dù không nhìn rõ nhưng tôi biết từ đầu cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn quan sát tôi. Cảm giác giống như đây không phải là thật, mọi thứ đều quá trống rỗng và kì lạ.
“Yuki, thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.”
Tôi đặt tay lên vai anh, bỏ mặc việc bản thân đang bị anh ôm siết lấy, cố gắng tìm cách để an ủi anh thêm một chút. Kì lạ là, cho dù tôi đang bị anh ôm chặt lấy nhưng lại không hề cảm thấy một chút cơn đau nào.
Bù lại thì, cơn đau nhói nơi lồng ngực lại không hề thuyên giảm, chầm chậm lan rộng xuống bao tử và cánh tay. Đầu ngón tay tê dại, tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của anh thì cơn đau lại càng rõ ràng hơn.
“Xin em, chỉ một lúc nữa thôi. Đừng biến mất, anh xin em…”