Mặt Trăng

Chương 69: Thỏ con



Tôi lại như cũ, cho dù lúc ban đầu giấc ngủ có sâu đến mức nào thì vẫn sẽ tự động tỉnh lại lúc hai giờ sáng.

Mọi lần đều như vậy, không hề xê dịch dù chỉ một chút.

Tôi mệt mỏi dụi mắt, hơi nhổm người dậy dựa vào tường để thích ứng một chút với bóng tối trong phòng. Giờ này thức dậy, vậy thì đến khoảng chín giờ sẽ rất buồn ngủ. Có nên nhờ mẹ xin nghỉ học không nhỉ?

“Thỏ con, lại không ngủ được sao?”

“… sao đến cả ngài cũng gọi con như vậy rồi?”

Tôi bình tĩnh nhìn hình bóng mờ nhạt trước mặt, cho dù chỉ là một cái bóng sáng trắng mờ ảo nhưng tôi vẫn có thể nhìn được khuôn mặt của Huyễn Diệt. Lý do những bức tranh ở bên trong điện thờ luôn chỉ vẽ bóng lưng, có lẽ là bởi vì vẻ đẹp của ngài ấy quá vô thực.

“Lúc nhỏ chẳng phải con thường chạy theo sau lưng ta rồi gọi ầm lên anh trai xinh đẹp ơi à? Còn không chịu nói tên, cứ muốn để ta giống với người nhà gọi con là thỏ con.”

Tôi nhìn Huyễn Diệt một lát, sau đó nhanh chóng dời tầm nhìn, bắt đầu lục lại trong bộ nhớ cái ký ức mà ngài ấy nhắc đến.

Nhưng mọi thứ hoàn toàn trống rỗng…

“Thật như vậy ạ?”

Tôi nhỏ giọng lên tiếng, bàn tay nắn nắn mấy đầu ngón tay của Asahi đang đặt trên bụng của tôi.

“Con muốn xem không? Biển ký ức của ta vẫn còn giữ lại đoạn ký ức đó đấy.”

Huyễn Diệt mỉm cười, đẩy tôi nằm lại xuống giường.

“Xem xong lại ngủ.”

Tôi có chút hoang mang, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo những gì ngài ấy nói. Tôi điều chỉnh lại nhịp thở, từ từ nhắm mắt, bàn tay cũng nắm chặt lấy bàn tay của anh.

Biển ký ức của Huyễn Diệt là một mặt hồ lặng yên. Ở trên không trung treo một vầng trăng khuyết, đôi lúc sẽ có gió nhẹ, có khi là những quả chò đang mải miết xoay trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng.

“Con rắn đó…”

Tôi đưa tay chỉ về phía con rắn màu đen luôn nằm im lìm trên vầng trăng khuyết. Lần trước tôi đến, nó cũng ngủ yên như vậy. Cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua rất nhiều lần.

“Vẫn như vậy thôi, chẳng mấy khi nó động đậy, cả ngày toàn ngủ.”

Huyễn Diệt cúi thấp người, bắt đầu lục lọi đồ đạc bên trong cái rương dưới gốc cây lê. Chiếc rương màu đỏ đậm được chạm khắc tỉ mỉ, bên trong chứa rất nhiều đồ, quần áo và trang sức đều có.

Còn có vài món nhỏ xinh khác như tượng gỗ, khăn tay, hoa khô, vỏ ốc và còn rất nhiều thứ khác nữa.

“Tìm thấy rồi, lúc này con chỉ khoảng bảy tuổi mà thôi. Đáng yêu lắm, vừa tròn vừa đáng yêu.”

Huyễn Diệt cầm quả bóng nước màu xanh biển ánh lên màu xà cừ đến trước mặt tôi, giống như thước phim chiếu lại những hình ảnh trong quả bóng cứ chạy không ngừng, chỉ tiếc là không nghe thấy gì.

“Cầm giúp ta, còn phải tìm cái vỏ trai thì mới xem được.”

Huyễn Diệt dúi quả bóng nước vào tay tôi, vừa trơn vừa ấm, không hề có cảm giác bị lạnh.

“Ta nhớ nó chỉ ở trong cái rương này thôi, mới hôm qua ta còn dùng nó để xem lại mấy kí ức cũ.”

Huyễn Diệt vừa bới đồ vừa càu nhàu, đồ trong rương không ngừng bị bới ra chất thành mấy ngọn núi nhỏ bên cạnh Huyễn Diệt. Tôi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhặt mấy cái vỏ ốc với hoa văn kỳ lạ đang nằm lộn xộn trên mặt hồ lên ngắm nghía một chút.

“Thích không? Nếu thích thì ta sẽ đưa cho Huyễn Nguyệt, để tên nhóc đó cất lại cho con.”

“Cho con thật ạ?”

Huyễn Diệt bỗng nhiên lại cười phá lên khiến tôi có chút giật mình. Quả bóng nước trong lòng bị tôi ép chặt lại nhưng lại không bị bể chỉ sóng sánh một chút. Huyễn Diệt hơi xoay người lại, đầu ngón tay trắng nõn chỉ về phía chóp mũi của tôi, đệm thịt mềm mại gõ lên chóp mũi kèm theo giọng nói vừa dịu dàng vừa biếng nhác.

“Đến cả mạng ta cũng cho con rồi.”

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn Huyễn Diệt, hoàn toàn không thể hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói đó của ngài ấy. Lại qua thêm mấy phút, cuối cùng Huyễn Diệt cũng tìm thấy cái vỏ trai đang nằm lăn lóc bên trong hốc cây lê.

Tôi đi theo sau lưng Huyễn Diệt đến bệ phun nước nhỏ cách đó không xa lắm. Nhìn nó rất giống với cái bệ nước được đặt ở trung tâm đảo Kujirai, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

“Đưa cho ta nào.”

Tôi nhẹ tay đặt quả bóng nước vào tay Huyễn Diệt, sau đó lại lùi ra một chút, chăm chú quan sát hành động của ngài ấy. Huyễn Diệt đặt vỏ trai lên trên đỉnh của bệ nước, quả bóng ký ức được đặt vào bên trong nhìn rất giống một viên ngọc trai tròn trịa.

Đoạn phim ký ức đó bắt đầu chạy, hình ảnh được chiếu lên không gian trắng tinh trước mắt.

Tôi từ nhỏ đã sống ở trên đảo, bởi vì trên đảo có trường mẫu giáo nên không cần phải về đất liền để đi học như hai anh trai.

Vào buổi chiều chủ nhật mỗi tuần tôi sẽ đứng ở cảng nhìn theo chiếc thuyền chở hai anh trai của tôi vào đất liền.

Và rồi vào mỗi buổi chiều thứ sáu, tôi lại đứng ở cảng đợi thuyền chở theo hai anh trai của tôi trở về.

Trong đoạn ký ức của Huyễn Diệt khi đó tôi đã bảy tuổi, có thể nói là đã phải vào đất liền để đi học tiểu học rồi. Tôi đi loanh quanh trong điện thờ không một bóng người, cách bài trí cũng không khác bây giờ là bao.

Trong nội quy của gia đình có viết, trẻ nhỏ chưa đủ mười lăm tuổi không được phép bước vào điện thờ.

Vậy mà trong phần ký ức của Huyễn Diệt, một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi như tôi lại đi loanh quanh tại nơi thờ cúng trang nghiêm của gia đình.

“Tại sao bên trong điện thờ lại có trẻ con thế này?”

Đứa trẻ giật mình quay lại, nhìn bóng người bước ra từ căn phòng nằm khuất ở ngách tường. Lúc này, vẻ ngoài của Huyễn Diệt không hề có sự thay đổi so với bây giờ, nhưng mà cảm giác mờ nhạt hơn rất nhiều.

Mái tóc dài màu bạc được cố định bằng nhiều cây trâm vàng khác nhau, đôi hoa tai lớn rủ dài xuống vai. Đuôi mắt được vẽ cẩn thận, màu đỏ chu sa vô cùng nổi bật.

“Em, em muốn tìm mẹ…”

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Huyễn Diệt, hình như chẳng hề có cảm giác sợ hãi người lạ đang đứng trước mặt mình. Đứa trẻ đứng nhìn một lúc, sau đó liền chạy đến ôm lấy chân của Huyễn Diệt bắt đầu nũng nịu.

“Anh trai xinh đẹp, có thể giúp em tìm mẹ không? Mẹ em là thánh nữ, mọi người trên đảo đều biết mẹ. Em tìm mẹ rất lâu rồi, chỉ có ở đây là chưa tìm thôi.”

Tôi có chút xấu hổ không dám xem tiếp, cũng không thể ngờ rằng bản thân lúc nhỏ lại là kiểu như thế này.

Huyễn Diệt nhìn đứa trẻ đang được bọc trong bộ đồ bằng lông cừu màu xám, khuôn mặt tròn trịa tràn cả ra ngoài vành mũ. Bàn tay nhỏ xíu của đứa nhỏ nắm chặt lấy áo khoác ngoài của đối phương kéo nhẹ mấy cái.

“Thánh nữ còn có đứa con nhỏ như em sao?”

Huyễn Diệt nhìn đứa nhỏ trước mắt đang làm nũng với mình, cảm xúc trên khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng giọng nói lại có chút mềm hơn.

“Ai cũng biết em là con của mẹ mà…”

Đứa nhỏ xụ mặt ngay khi nghe thấy câu hỏi của Huyễn Diệt, còn lén lút đánh nhẹ lên chân ngài ấy một cái. Vốn dĩ Huyễn Diệt không định can thiệp, nhưng để đứa nhỏ này ở lại điện thờ cũng không phải là chuyện tốt.

Hết cách, chỉ đành ôm theo nó ra ngoài, ít nhất cũng phải rời khỏi khu thờ cúng nếu như không muốn bị mấy người trông giữ điện thờ nhìn thấy.

“Ta đưa em ra ngoài trước, nếu để những người khác nhìn thấy có trẻ con trong điện thờ, cho dù là thánh nữ thì cũng không bảo vệ nổi em đâu.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn đưa tay để Huyễn Diệt ôm nó vào lòng. Cơ thể mảnh khảnh gần như bị đứa trẻ che lấp nhưng lại không hề đem đến cảm giác yếu đuối.

“Anh trai xinh đẹp, tại sao điện thờ lại không cho phép trẻ con bước vào vậy? Đây là nhà của em mà, tại sao lại không cho phép em đi lại ở trong nhà?”

Đứa nhỏ gác cằm lên vai của Huyễn Diệt, bắt đầu nghịch tua rua của khuyên tai và tua rua của trâm cài tóc. Ngài ấy cũng không thấy phiền, ôm đứa nhỏ trong tay rồi nhanh chóng rời khỏi chính điện đi thẳng ra hành lang phía tây.

“Bởi vì trong điện thờ không phải chỉ thờ mỗi Thánh Vương mà còn có thầy của Thánh Vương nữa.”

Cả hai đi thêm một lúc đến cây lê ở trung tâm của cả khu nhà. Sau khi đặt đứa nhỏ ngồi xuống dưới gốc cây thì mới bắt đầu trả lời. Cũng không quên chỉnh lại cây trâm bị lệch trên tóc.

“Nhưng đây là nhà của em mà…”

“Được rồi, đợi em lớn thêm chút nữa thì thánh nữ sẽ nói cho em biết nguyên nhân. Chuyện này đến ta cũng không đổi được, thầy mà giận lên cũng chẳng biết phải dỗ thế nào.”

Giọng nói của Huyễn Diệt càng về sau càng nhỏ dần, nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt không vui liền âm thầm khum bàn tay lại gõ nhẹ lên thân cây một chút. Qua một lúc liền nhìn thấy một con rắn lớn màu trắng chậm rãi bò từ trên cành cao xuống nằm dưới chân ngài.

Đứa nhỏ bỗng nhiên nhìn thấy con rắn lớn xuất hiện, khuôn mặt có chút hốt hoảng, nhanh chóng bám lấy đòi Huyễn Diệt bế lên. Sau khi nhìn thấy con rắn có vẻ sẽ không làm hại mình, còn rất ngoan ngoãn nằm dưới chân Huyễn Diệt thì nhanh chóng vui vẻ đặt biệt danh cho nó.

“Rắn bự~”

“Nó tên là Tịch Tửu.”

Huyễn Diệt ngoắc ngón tay cho con rắn ngẩng đầu lên, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ đặt lên đầu của nó. Trước khi chạm vào phải để cho Tịch Tửu ngửi qua mùi, chiếc lưỡi đỏ mảnh như sợi chỉ thò ra thụt vào để ghi nhớ mùi của đứa trẻ.

“Sau này em có thể đến đây chơi để đợi thánh nữ, đừng đi vào bên trong điện thờ nữa.”

“Nếu không vào điện thờ, vậy thì em có thể tìm anh trai xinh đẹp ở đâu?”

“Em còn muốn tìm ta làm gì?”

“Để chơi cùng nhau đó, bình thường hai anh trai đều bận học, chỉ có một mình em tự chơi, thật sự rất cô đơn…”

Đứa trẻ lại bắt đầu dựa vào người Huyễn Diệt để làm nũng. Với ký ức này tôi hoàn toàn không nhớ được một chút gì. Theo như hồ sơ theo dõi tâm lý mà tôi đọc được ở chỗ chú Dương, thì tôi đã quên sạch những ký ức trước khi tôi được mười tuổi.

Tôi cứ như vậy mà quên đi khoảng thời gian sống ở đảo khi còn nhỏ, quên đi lần đi lạc vào điện thờ khi chưa đủ tuổi, cũng quên đi lần đầu tiên nhìn thấy Huyễn Diệt.

“Bé con, em tên gì?”

“Không nói cho anh biết đâu.”

“Em không nói vậy thì lần tới gặp lại, ta biết gọi em thế nào?”

“Mọi người trong nhà đều gọi em là thỏ con, anh cũng có thể gọi em giống như mọi người vậy.”

Huyễn Diệt vốn định đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, nhưng được nửa chừng liền dừng lại. Cũng không biết Huyễn Diệt đang nghĩ cái gì, cũng chẳng ai biết được ngài ấy đã luôn cảm thấy như thế nào trong suốt khoảng thời gian dài đằng đằng sống một mình tại một đất nước xa lạ.

“Nhưng anh cũng đâu phải là người nhà của em…”

m thanh phát ra rất nhỏ, nhưng vẫn kịp bị đứa nhỏ nghe thấy. Đôi bàn tay bé xíu vươn tới chạm vào má của Huyễn Diệt, cái miệng nhỏ cũng rất thành thục hôn lên má của người đối diện.

“Sao lại không phải là người nhà? Chúng ta sống chung với nhau dưới một mái nhà kia mà.”

Đến đây thì tôi thật sự không xem nổi nữa, cũng không nghĩ tới bản thân lúc nhỏ lại như vậy. Theo như mấy câu chuyện vụn vặt mà mọi người trong nhà thường kể lại với nhau, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân lúc nhỏ chỉ có chút dính người và nhõng nhẽo mà thôi…

Cũng không nghĩ tới bản thân lúc nhỏ lại còn giỏi chọc ghẹo người khác như vậy.

“Sau lần đó con cũng không thường xuyên về đảo nữa, đến cả điện thờ cũng không bước vào cho dù bản thân đã đủ tuổi. Khi đó chưa tìm được người thừa kế, ta không thể rời khỏi điện thờ chứ đừng nói là có thể rời khỏi đảo như bây giờ.”

Tôi ngồi xổm xuống, bàn tay che lại cả khuôn mặt vì xấu hổ. Cũng không thể hiểu được, những ký ức lúc nhỏ của tôi, tại sao tôi lại chẳng thể nhớ được một chút nào?

“Cho nên, người cứ như vậy đợi con đến tìm người sao?”

“Đúng rồi, ai mà ngờ được con thỏ nhỏ nào đó đến được một lần rồi lại không chịu đến nữa.”

Huyễn Diệt ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa đầu tôi. Đoạn ký ức kia vẫn tiếp tục chạy, sau cùng cũng chỉ còn mình tôi ở lại dưới gốc lê chơi với Tịch Tửu.

Còn Huyễn Diệt cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, báo thức còn chưa kịp kêu.

“Chào buổi sáng, thỏ con.”

“Anh dậy sớm vậy…”

Tôi không vội ép bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo lại, bây giờ lại muốn lười nhát một chút. Tôi trở mình, vòng tay ôm lấy anh, dụi mặt vào hõm cổ, tìm một chỗ thoải mái để dựa vào.

Thật sự, rất muốn ngủ thêm một chút nữa.

“Muốn nhìn em. Buổi chiều, em có phải học tăng tiết không?”

“Tuần này không có, tuần sau sẽ bắt đầu…”

“Vậy buổi trưa anh đợi em.”

“Hôm nay anh không có tiết à?”

“Hôm nay anh chỉ có buổi sáng thôi. Mười một giờ là kết thúc rồi.”

Asahi lại bắt đầu hôn tôi, hôn lên trán, lên mắt, chóp mũi, xuống đến gò má rồi dừng lại ở cần cổ. Chỉ thấy nhói lên một chút, sau đó mọi chuyện lại bình thường như cũ.

“Cho em nợ, buổi chiều anh sẽ đòi lại.”

Tôi lười trả lời, chỉ cười cho qua chuyện rồi lại lăn thêm mấy vòng trên giường. Đợi đến khi báo thức vang lên tôi mới rời khỏi giường đi làm vệ sinh cá nhân cho kịp giờ đi học. Lúc thay đồ tôi mới phát hiện, cảm giác nhói đau khi nãy là do Asahi cắn tôi mà có.

Dù sao cũng không cắn trên cần cổ, mặc áo vào vẫn có thể che được. Nhưng để tránh bị lộ, tôi vẫn cẩn thận đánh thêm một ít kem nền lên che lại.

Anh hai đưa tôi đến trường rồi đi làm, mọi chuyện vẫn như thường ngày, chầm chậm trôi đi, cứ như vậy mà hết buổi sáng lúc nào không hay.