Mặt Trăng

Chương 70: Người trong lòng em, chỉ là của riêng em thôi, có được không?



Tuy là đã hứa buổi trưa sẽ đợi Asahi đến đón tôi, nhưng mà nữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôi có hơi căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi ngồi thẳng lưng, ánh mắt đặt vào mi tâm của người đối diện. Tuy chưa chính thức ra mắt, nhưng mà những nghi thức giao tiếp tôi vẫn được gia đình dạy dỗ ngay từ khi còn nhỏ.

“Ta sẽ nói thẳng vào trọng điểm. Ta muốn cháu chấm dứt cái trò chơi yêu đương với cháu trai của ta!”

Tôi trộm thở dài một hơi, cứ nghĩ rằng những chuyện này sẽ chỉ thấy trong phim hay mấy cuốn tiểu thuyết nhạt nhẽo mà thôi. Ai mà ngờ được bây giờ nó lại xảy ra với tôi kia chứ.

Tôi không vội trả lời, chỉ hơi cúi đầu ra vẻ như bản thân cần phải suy nghĩ một chút. Mệt thật đấy, có nên gọi điện thoại cho đội pháp lý đến đây không nhỉ?

Muốn về nhà quá, sắp đói đến ngất xỉu rồi.

“Cháu cảm thấy mình chẳng có lý do gì để cháu phải làm theo lời ông nói. Chuyện tình cảm là chuyện cá nhân giữa cháu và anh Asahi, chuyện bắt đầu từ hai phía nên nếu có kết thúc thì cũng phải có sự đồng ý của người trong cuộc. Cháu sẽ không đơn phương chấm dứt chuyện này đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn đối phương, chậm rãi nói rõ ý định của mình. Trên người ông ấy có một vầng hào quang màu bạc, giống với Asahi nhưng mà lại rất mong manh. Có thể hiểu là thần linh chỉ đang duy trì chức vị của ông ấy thêm một lúc, sau khi Asahi thừa kế thì chút hào quang mong manh này cũng sẽ lụi tàn.

Tôi thêm một viên đường vào ly trà trước mặt, cái muỗng nhỏ trong tay bắt đầu chuyển động, từng vòng rồi lại từng vòng, xoáy nước sâu dần nuốt trọn lấy viên đường rồi bóp nát nó đến khi tan biến bên trong ly trà.

“Cháu cần bao nhiêu? Nói một con số đi, ta sẽ cho cháu.”

Tôi khá kinh ngạc, khi mà lần đầu tiên có người muốn tôi cho họ một con số rõ ràng khi nhắc đến chuyện tiền bạc với tôi. Cảm xúc của tôi dần không ổn định, tiếng cười khúc khích bắt đầu bật ra, tôi không kiềm chế được, chỉ muốn giải phóng thứ cảm xúc trêu đùa người khác đến buồn nôn này ra ngoài.

“Ông có thể cho cháu được bao nhiêu khi mà tiền tiêu vặt một ngày của cháu có thể tính bằng bốn tháng lương của người thu nhập bậc trung? Nếu tính theo khối tài sản ròng mà nhà cháu đang nắm trong tay, muốn mua lại tập đoàn Senjou thì nhà cháu cũng không cần phải tiêu hết toàn bộ đâu.”

Tôi hơi ngả người dựa lưng vào ghế, tiếng cười khúc khích vẫn không thể nào kiềm lại được. Đây có lẽ chính là chuyện buồn cười nhất trong mười bảy năm tôi sống trên đời. Tôi có thể không phải là một đứa tiêu xài hoang phí, nhưng cũng chưa bao giờ là một đứa tiêu tiền cần biết đến điểm dừng.

Trước khi đồng ý cùng người không lạ, không quen này nói chuyện, tôi đã sớm gửi định vị của mình đến trợ lý cá nhân của mẹ. Nếu tính thời gian, thì chắc cũng sắp đến rồi.

“Nhà chỉ có mấy mỏ đá con sắp cạn kiệt mà vẫn mạnh miệng nhỉ?”

Tôi nhìn ra được ông ấy đang bực tức, nhưng tôi cũng có thể làm gì đây? Ông ấy không phải là người nhà của tôi, từ đầu đến giờ cũng chưa từng có lúc nào tôn trọng tôi, nên tôi cũng chẳng việc gì phải dỗ dành hay xin lỗi để ông ấy bớt giận cả.

Tôi lại thở hắt một hơi, lần này không cần phải che giấu nữa. Cánh cửa sau lưng tôi vang lên tiếng mở cửa rất rõ trong không gian im ắng. Tiếng giày tây nện xuống nền nhà vang lên đều đều, mùi nước hoa mang theo hương hoa lê thuần khiết dần nhuốm lấy bầu không khí xung quanh tôi.

“Con trai cháu đã làm phiền bác rồi, bác Senjou.”

Không cần ngẩng đầu lên nhìn, tôi vẫn có thể biết được người đang đứng bên cạnh mình là ai. Tôi có chút hoảng khi giọng nói nhẹ nhàng đó vang lên bên tai, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực tôi bắt đầu nhảy loạn xạ. Cảm giác ớn lạnh sống lưng và buồn nôn lại ập tới lần nữa khiến tôi choáng váng.

Bàn tay của mẹ đặt lên vai ấn tôi ngồi trở lại xuống ghế ngay khi tôi có ý định đứng lên. Tôi nhanh chóng ngồi thẳng lưng, một chút cũng không dám động đậy.

“Fuyuki, đúng là đã lâu rồi nhỉ. Họ Tần à, lẽ ra ta nên nhận ra sớm hơn khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Đúng là giống nhau như lột.”

“Bác quá khen rồi. Nếu Yuki không giống, vậy thì ba cháu hẳn sẽ buồn lắm.”

“Đều ngạo mạn như nhau.”

Tôi im lặng nghe mẹ và ông nội của Asahi nói chuyện với nhau. Có vẻ như người mà cả hai đang nhắc đến chính là ông ngoại của tôi. Khi tôi được sinh ra thì ông ngoại đã mất được hơn một năm rồi, tôi chưa từng gặp ông, trong nhà cũng không có hình, nhưng ai cũng nói tôi rất giống ông. Đến ngón út khi duỗi thẳng cũng bị cong cũng rất giống ông ngoại.

Sở thích, những hành động lúc vô thức, khẩu vị, thực phẩm… đều được mọi người nói tôi khiến cho họ nhớ tới ông.

Vẻ bề ngoài của ông ngoại, mẹ và tôi đều giống nhau đến lạ lùng. Từ cái nhướng mày, độ gập của sống mũi, ngón tay út không thể duỗi thẳng, cho đến tính cách đều giống nhau như từ một khuôn đúc ra.

“Nếu đã là người thừa kế nhà Jinja, vậy thì hai đứa cứ tiếp tục đi. Dù sao thì di chỉ của thần, cũng không thể bẻ gãy nó lần thứ hai đâu nhỉ?”

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, lần bẻ gãy di chỉ của thần lần đầu tiên chính là mối quan hệ giữa mẹ tôi và ba anh Asahi. Mọi người đều đồn rằng, bởi vì ông ngoại giúp mẹ tôi bẻ gãy di chỉ của thần nên mới bị thần lực dội ngược, tổn thương nội tạng mà mất.

Nhưng Huyễn Diệt lại nói, cái di chỉ đó vốn là do bản thân ngài Hyuga tự mình lập ra, Huyễn Diệt chưa từng đồng ý hay ký kết gì trên tấm di chỉ đó cả. Lần đó huỷ đi di chỉ là do chính tay Huyễn Diệt làm, cho nên trong một khoảng thời gian dài ngài ấy mới không thể rời khỏi đảo vì thần lực tiêu tán.

“Không đâu ạ, ba cháu đã bẻ di chỉ được một lần thì cháu vẫn có thể bẻ gãy nó lần thứ hai. Nếu con trai cháu cảm thấy không hạnh phúc trong mối quan hệ với Asahi, thì cho dù là sinh mệnh, cháu vẫn sẵn sàng bỏ ra.”

[Cho ta mượn cơ thể một lát nhé, bé con.]

Giọng nói của Huyễn Diệt vang vọng trong đầu tôi, một dòng nước ấm áp không biết từ đâu xuất hiện bắt đầu len lỏi bên trong cơ thể của tôi. Ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ bên trong biển ký ức của Huyễn Diệt.

Bởi vì trong cơ thể của Cửu Ngọc có một mảnh xương sườn từ cơ thể cũ của ta, nên việc tiếp nhận cơ thể của đứa trẻ này cũng thuận tiện hơn những người thừa kế trước đây của gia tộc. Cho dù là người thừa kế có độ phù hợp cao như Giới Đỗ (Kaito Jinja) hay Đông Hỉ (Fuyuki Jinja) thì cũng phải chật vật một lúc mới kiểm soát được hoàn toàn.

Thần lực nhanh chóng sinh sôi lấp lấy khoảng trống bị thiếu hụt giữa ta và Cửu Ngọc, chiếc xương sườn không ngừng tuôn trào thần lực đã được tích tụ từ lâu. Có lẽ nên sớm rút mảnh xương này ra khỏi cơ thể của đứa trẻ, tránh hậu quả về sau.

Ta nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của Đông Hỉ, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Mái tóc đen nhanh chóng dài ra rồi chuyển dần sang màu bạc, mống mắt thay đổi cũng làm bản thân ta có chút khó chịu. Lâu rồi không trở về hình dạng này, cũng lâu rồi không gặp lại đứa trẻ nhà Senjou theo cách này.

“Càng già càng chẳng ra làm sao, Hyuga đúng là đã càng ngày càng dung túng các ngươi rồi.”

Ta cau mày nhìn đứa trẻ trước mặt, so với tuổi thọ của con người thì đúng là đã quá lâu rồi. Lần đầu tiên ta gặp Tôn Dương (Takaharu Senjou), đứa trẻ này chỉ mới sáu tuổi, là người thừa kế tiếp theo trong gia phả của Phù Hi (Hyuga).

“Vậy, ngài thật sự đã tự tay chọn đứa trẻ này sao, Huyễn Diệt đại nhân?”

Ta đẩy Đông Hỉ ngồi xuống ghế rồi đứng ở bên cạnh, mang giày cao gót còn đứng lâu như vậy thì thật không tốt chút nào.

“Vậy thì sao? Tôn Dương, đừng tự cho bản thân cái quyền được phép nghi ngờ sự lựa chọn của ta.”

Cơ thể dần co rút cho đến khi vẻ ngoài trở về đúng hình dáng của một đứa trẻ mười hai tuổi. Bởi vì trước đây ta luôn giữ hình dáng của ta luôn như vậy, nên khó tránh thần lực mặc định cơ thể của ta sẽ luôn như vậy.

“Tư chất kém như vậy, làm sao có thể dẫn dắt cả gia tộc.”

Ta hơi nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trước mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra được hình bóng năm xưa nữa rồi. Ta không muốn tranh luận, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác. Ta quay lưng đi về phía cánh cửa đang đóng kín, gõ nhẹ lên của ba cái rồi lên tiếng.

“Còn không vào đây đi, đứng ở ngoài không chán à?”

Cánh cửa nặng nề mở ra, đúng như ta nghĩ, không nhìn thấy Cửu Ngọc trong tầm mắt Asahi chắc chắn sẽ không bị động một chỗ chờ đợi. Ta xoay người đi vào trước, ngồi vào chiếc ghế đã được để bên cạnh ghế của Đông Hỉ. Cơ thể này, hoàn toàn lọt thỏm trong cái ghế nệm to đùng.

Ta không quan tâm đến đoạn đối thoại tiếp theo giữa ba người bọn họ, cũng chỉ nghe chữ được, chữ mất.

“Tiểu Ngọc, mệt rồi sao?”

Ta mơ màng một lúc, đúng là mệt rồi. Dù do thần lực rất dồi dào nhưng cũng chẳng thể chống đỡ nỗi cơ thể này. Ta lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, ký ức mơ hồ cũng chẳng biết được đã chạy đến phân đoạn nào.

“Đại nhân, chúng ta trở về thôi.”

Đông Hỉ bước đến bên cạnh, bàn tay đặt lên vai ta lay nhẹ gọi ta tỉnh lại. Cảm giác thật mơ hồ, giống như một lần nữa lại trải qua cảm giác hơn bảy trăm năm cô độc một mình.

“Triêu Nhật (Asahi Senjou), qua đây một chút.”

Ta rời khỏi ghế ngồi, theo Đông Hỉ đi được vài bước thì dừng lại, tầm nhìn lại di chuyển về phía đứa trẻ thừa kế nhà Senjou. Trước khi rời đi ta vẫn còn vài lời muốn nhắc nhở đứa trẻ này.

Ta nhìn đứa trẻ trước mắt, lần nữa lại được nhìn thấy muôn kiếp nhân sinh của Cửu Ngọc. Cho dù là dưới hình dạng nào, cuộc đời nào thì tất cả cuộc đời của Cửu Ngọc đều chỉ xoay quanh con người này, dù đó là kiếp sinh mệnh ngắn ngủi như ve sầu hay đom đóm thì cũng đều không thể tránh khỏi.

“Tự hỏi lòng mình xem, bây giờ con quyết định ở bên cạnh con trai ta là thật lòng hay chỉ là muốn bù đắp chút ít cho khoảng thời gian trước đây con trai ta đã luôn ở bên cạnh con.”

Ta biết lý do tại sao Cửu Ngọc lại buông tay, cũng hiểu rõ tại sao Triêu Nhật lại nhận lấy tất cả ký ức suốt nhiều kiếp của Cửu Ngọc mà sống lại dưới sinh mệnh mới này. Chỉ là không thể thay hai đứa trẻ nói rõ ràng ra được mà thôi.

“Đừng để tình cảm của người khác làm ảnh hưởng, là con thật sự thích Cửu Ngọc, hay là chỉ muốn làm dịu đi sự dằn vặt của bản thân. Bản thân con thì con phải hiểu, đừng vì những phần tình cảm xưa cũ không liên quan mà làm khổ chính mình, làm khổ cả con trai ta.”