Bên ngoài đường lớn, mấy zombie vừa biến dị đang đi lang thanh, động tác chậm chạp, lực tấn công rất thấp.
Hạ Tư Viêm vừa ra, tất cả zombie như có người triệu tập, hùng hổ lao về phía hắn.
"Chạy mau!"
Khúc Yên kéo tay Hạ Tư Viêm, nhấc chân chạy.
Hiếm khi Hạ Tư Viêm không muốn hất tay cô ra, chạy theo cô về cửa chung cư.
Hai người vừa tiến vào liền có hai con zombie nhào tới.
Sau lưng lại có tới bảy, tám con zombie, tấn công họ từ cả hai phía.
"Cô Khúc, cô đi trước đi!" Hạ Tư Viêm đẩy Khúc Yên ra khỏi vòng vây.
Những con zombie kia không quan tâm Khúc Yên, chỉ lao về phía Hạ Tư Viêm.
Hạ Tư Viêm dùng tay không đấm vào đầu zombie.
Nhưng sau khi zombie dị biến liền không có cảm giác đau, vẫn nhào lên người hắn như cũ, khát khao được cắn xé...
Suy cho cùng Hạ Tư Viêm cũng chỉ có hai cánh tay, không cẩn thận một chút liền bị zombie cắn vào vai, xé rách áo, cắn đứt một khối thịt.
"Đội trưởng Hạ! Cầm lấy dao!" Khúc Yên nhìn thấy mà giật mình, tìm được một khe hở, đưa dao cho hắn.
Hạ Tư Viêm nắm chặt chuôi dao, cúi đầu liếc qua vai của mình.
Rất đau, nhưng mà quỷ dị hơn là thịt chỗ hắn bị cắn đang từ từ đầy lên.
Tất cả đều giống như trong mộng.
"Đội trưởng Hạ, anh cố chịu một chút!" Khúc Yên hô to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Cô vẫn chưa thức tỉnh dị năng, không đối phó được nhiều zombie như vậy. Cho nên cô chuẩn bị lái xe tới cán chúng, thừa cơ cứu Hạ Tư Viêm.
Hạ Tư Viêm chém một nhát vào đầu con zombie nhào tới trước mặt hắn, khẽ liếc thấy Khúc Yên trốn còn nhanh hơn thỏ.
Hắn hơi nhếch môi cười trào phúng.
Lòng người lạnh giá.
Nhất là lòng nữ nhân.
Khúc Yên đang chạy liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ hạ 1】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ hạ 1】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ hạ 1】
---
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là -100 điểm! 】
......
Khúc Yên dở khóc dở cười, gấp gáp chạy tới ga ra, lên xe nổ máy, vội phóng ra.
Cô chỉ tốn vài phút, thời điểm tới bên Hạ Tư Viêm, quần áo hắn đã rách mấy chỗ, máu nhuộm đầy người.
"Đội trưởng Hạ! Mau lên xe!"
Khúc Yên điều khiển tay lái, đột nhiên đạp chân ga, cán nát hai, ba con zombie, la lớn: "Đừng liều mạng! Lên xe!"
Hạ Tư Viêm hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy cô quay lại lần nữa, nhưng không rảnh hỏi nhiều, nắm lấy cơ hội, kéo cửa xe ghế phụ, mau chóng lên xe.
Khúc Yên lập tức khóa cửa lại.
Ngoài xe, zombie chạy toán loạn như ruồi không đầu, Khúc Yên như không nhìn thấy, đạp chân ga đột phá vòng vây.
Kỹ thuật lái xe của cô không có chỗ chê.
"Bình thường đội trưởng Hạ không xem phim truyền hình à? Lúc trước tôi từng đóng một bộ phim liên quan đến đua xe, cũng có chút hiểu biết." Khúc Yên chạy đến chỗ không người mới mở miệng nói.
Nguyên chủ quả thật đã được huấn luyện đặc biệt, ký ức vẫn còn lưu lại trong cơ thể.
Hoặc là có lẽ cô ở thế giới thực cũng biết lái xe.
"Vì sao cô quay lại cứu tôi?" Hạ Tư Viêm nghiêng người che vết thương đang tự động khép lại.
"Đội trưởng Hạ, vấn đề này...... Giống như tại sao tôi đến cục cảnh sát tìm anh, đáp án cả hai câu đều giống nhau." Khúc Yên lượn một vòng trên đường, có vẻ zombie trong khu chung cư đã tản ra, cô lại trở về.
Cô lái xe vào ga ra, vận khí không tệ, không tiếp tục gặp zombie.
"Đội trưởng Hạ, có phải anh bị thương rồi không? Chúng ta cần phải đi bộ lên tầng mười sáu, anh có thể chứ?" Khúc Yên xuống xe, quan sát hắn một phen.
Vệt máu loang lổ, nhưng hình như vết thương đã khép lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hẳn là rất đau.
Nhưng hắn nhịn rất giỏi, từ đầu tới cuối đều không kêu chút nào.