Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 134: Vương tử ác ma mau yêu ta (21)





**Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.**

"Ngươi có biết khiêu vũ không?" Glenn không báo trước liền hỏi một câu như vậy.

"Có xem qua người khác khiêu vũ, nhưng vẫn còn mê man lắm." Hạ Y thuận miệng đáp.

"Ồ? Xem ở đâu?" Glenn dường như rất có hứng thú với việc cô có thể ở đâu đó xem người khác khiêu vũ.

"... Mẹ thần từng nhìn thấy người khác nhảy, ngày trước mỗi khi làm việc nhà đều có chuyển động qua, thần nhìn thấy..." Hạ Y tìm bừa một cái lý do mà cô cho là hợp lý giải thích. Biết làm sao chứ? Có thể nói là cô xem được từ lúc còn sống ở thế giới của mình sao! Nếu không phải bị xem là bệnh tâm thần thì chính là phạm tội nói dối! Hậu quả là phải đối diện với một mặt ác ma của hắn đó! Có khi còn bị trừ điểm hảo cảm vô hình nữa! Đáng sợ lắm!

Glenn "a" một tiếng không rõ ý vị, rồi có vẻ như cũng không có ý định hỏi thêm. Hạ Y vừa thở phào nhẹ nhõm được một chút, hắn lại đột nhiên nói câu kinh người.

"Ta dạy ngươi."


"Dạ?" Hạ Y động tác cứng lại, mờ mịt nhìn Glenn. Dạy cô làm gì?

"Bữa tiệc lần này, làm bạn nhảy của ta đi." Glenn cười thần bí, không rõ ý vị nói.

Hạ Y: "???"

Vừa dạy vừa thực hành? Tiểu tổ tông ngươi chắc chắn có hiệu quả không?

Mà khoan đã! Chẳng phải hắn đã có bạn nhảy rồi sao?

Mời cô làm gì?

"Điện hạ... Bạn nhảy của người...?"

"Hôm định bạn nhảy ta không có hứng nên đã dặn người tạm thời chưa chọn, nhưng quên mất cho đến tận hôm nay, bây giờ không chọn kịp, thuận tiện có ngươi ở đây, chọn ngươi." Giọng Glenn không mặn không nhạt, bình thản đến mức người nghe không thể nảy sinh một chút nghi ngờ.

"???" Vẫn cảm thấy có chút kì quái. Cái gì mà không có hứng? Người có thể tùy tiện như thế à?

Nhưng nghe thấy hắn nói chỉ là "thuận tiện", Hạ Y bỗng chốc nảy sinh một loại cảm xúc quá phận. Gọi là... hụt hẫng.

Hóa ra... cô là được tùy tiện vớt trúng sao?

Hạ Y nghĩ vậy, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót, mà chính cô cũng không hiểu vì sao.

Nhưng cô quan tâm làm gì? Đây cũng chỉ là một cái nhiệm vụ, và Glenn là đối tượng của nhiệm vụ thôi, không phải sao?


Cô không nên... nảy sinh một chút cảm giác kì lạ nào với hắn.

Hơn nữa là gu của cô cũng không nên mặn như vậy, nhỉ? :))

Hạ Y trấn tĩnh bản thân, gạt thứ cảm xúc kia qua một bên. Lấy nụ cười cùng thái độ chuyên nghiệp luyện được trả lời: "Như ý điện hạ."

Glenn nhướn mày: "Ồ? Ngươi có vẻ nhu thuận hơn ta nghĩ." Lấy tính cách của hẩu gái ngốc này, không phải sẽ ậm ừ từ chối sao?

"... Điện hạ, thần đã được định là phải tuân theo mọi mệnh lệnh của điện hạ." Lại nói, hắn sẽ cho cô từ chối à?

Đây gọi là thức thời, để không tự làm nhục bản thân có biết không!

Hầu gái của ngươi rất thông minh đó!

"Nhàm chán." Glenn nhàn nhạt nhìn Hạ Y một lúc, hừ lạnh phất tay, nhưng sau lại quan tâm noí: "Đi ra sảnh chính cùng với ta, trước hết cúi chào, sau đó bắt đầu điệu nhảy. Dạ phục ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi, bây giờ sẽ đem vào."

Hạ Y: "...?" Chuẩn bị trước luôn cơ à?

Như lời Glenn nói, ngoài cửa rất nhanh có một nhóm hầu đem váy dạ hội, giày đính ngọc vào.

Hạ Y nhất thời có chút không phản ứng được, mờ mịt hoài nghi nhân sinh.

Cái này... là do tiểu nam phụ từ đó đến giờ luôn tâm lý chu toàn đúng không?

Chắc chắn là thế rồi.


Hạ Y hít sâu, một mặt như cam nguyện cầm dạ phục đi thay.

\*\*\*\*

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Y: Ta thật không tin là một hoàng tử lại có thể chọn bạn nhảy một cách sát nút như vậy, quy định lễ nghi của hoàng gia dễ dãi đến thế sao?

Glenn: Ta không phải hoàng tử thất sủng sao?

Hạ Y: ... Vậy còn, vì sao người biết số đo y phục của thần?

Glenn: ... Trùng hợp?

Hạ Y: ???

Trùng hợp là cái quỷ gì? Còn là câu nghi vấn??