Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 130: Chạy trốn xung hỉ (4)



Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Này rõ ràng là tiếng rống giận của mãnh hổ, nói không chừng chính là ba mẹ của hổ con đã chạy đến đây.

Mà trong thanh âm tức giận này, có thể nghe ra, chúng nó đã phát hiện không thấy hài tử của mình đâu.

"Anh hai, anh ba, sao, làm sao bây giờ?" Tô Quốc Vinh nghe tiếng thú hô, hai chân đều run rẩy một chút.

Hắn thế mới biết, chính mình thật là xông vào đại họa.

Hơn nữa nói không chừng, còn sẽ liên lụy anh hai, anh ba và cháu gái hôm nay cùng nhau táng thân trong miệng mãnh hổ.

"Mau, chạy mau!" Tô Quốc Định cũng nghe tới tiếng rống giận kia rồi, nhìn thoáng qua Tô Quốc Vinh, lôi kéo hắn chạy qua con đường vừa nãy đi tới.

Chỉ là, Tô Quốc Vinh giờ phút này, trong đầu lại là dị thường tươi mát.(??? Mi cũng không hiểu chỗ này các chế à.)

Hắn gắt gao ôm hổ con trong lòng ngực, đối với Tô Quốc Định cùng Tô Quốc Chí nói: "Anh hai, anh ba, các người mang theo Ninh Dao chạy mau đi, hổ con ở trong tay ta, ta nhử bố mẹ hổ rời đi. Nếu hôm nay ta không có trở về, Thúy Anh cùng Liễu Liễu làm ơn nhờ các người chăm sóc!"

Tô Quốc Vinh nói, giãy giụa mở tay Tô Quốc Chí đang giữ chặt quần áo hắn ra.

"Ngươi nói cái gì đó! Có đi phải đi cùng nhau!" Tô Quốc Định mở miệng ra tiếng, mọi người đều là anh em, vẫn là anh em ruột, nào có anh trai lại ném em trai mình ở lại rồi bỏ chạy.

"Vẫn là để ta đi thì hơn, Quốc Vinh nói cũng là một biện pháp." Tô Quốc Chí đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Tô Quốc Vinh, duỗi tay trực tiếp đoạt đi hổ con trong ngực Tô Quốc Vinh, nói với ba người: "Anh hai, em ba, ta từ nhỏ thân thể so với hai người nhanh nhẹn linh hoạt hơn, chỉ cần ta đem hổ con này trở về, chạy trốn so với hai người cũng mau hơn một ít, hai người chỉ cần thay ta đem Dao Dao mang ra ngoài là được."

Hạ Diệc Sơ vẫn luôn đứng ở bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy Tô Quốc Chí nói lời này cùng sau đó đem hổ con trong ngực Tô Quốc Vinh lấy đi, trong lòng nàng mới hiểu được, hóa ra sự việc lại là như thế.

Khó trách, sự tình cuối cùng tới rồi, cư nhiên là Tô Quốc Chí bị thương, mà Tô Quốc Định cùng Tô Quốc Vinh hai người trừ bỏ kinh hách, cũng không lo ngại. Hiển nhiên chính là Tô Quốc Chí ở chỗ này thuyết phục hai người, làm hai người bọn họ chạy trốn trước

Bất quá Hạ Diệc Sơ lúc này phải làm như thế nào để sự tình đời trước không tái diễn.

"Ba, con hổ con này giao cho con, các người lui xa một tí." Hạ Diệc Sơ đem hổ con trong ngực Tô Quốc Chí ra ôm tới.

Tô Quốc Chí sắc mặt trầm xuống, duỗi tay gắt gao ôm tiểu gia hỏa trong ngực không chịu buống tay, đồng thời mở miệng quát lớn Hạ Diệc Sơ, đưa nhỏ này như thế nào lại thò vào một chân! Đây là chỗ nàng có thể đi theo ồn ào sao!

Chỉ là, Tô Quốc Chí lại đột nhiên phát hiện, cũng không biết Hạ Diệc Sơ làm như thế nào, rõ ràng hắn đem hổ con ôm gắt gao trong ngực, lại tựa hồ cảm giác được Hạ Diệc Sơ trên người có một loại lực lượng vô hình, làm hắn không thể khống chế, cư nhiên tùy ý Hạ Diệc Sơ đem hổ con ôm đi.

Bên cạnh Tô Quốc Định cùng Tô Quốc Vinh hai người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Quốc Chí, tựa hồ không tin Tô Quốc Chí thật sự sẽ đem hổ con giao cho Hạ Diệc Sơ.

Liền ngay lúc này, hai đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiền, hai hình thể khổng lồ cường tráng xuất hiện trong tầm mắt bốn người.

Tô Quốc Vinh sợ tới mức cả người phát run, trực tiếp tránh sau lưng Tô Quốc Định, Tô Quốc Chí cũng là bị hai con mãnh hổ này làm hoảng sợ. Trong lòng tuy sợ, nhưng vẫn di chuyển bước chân, đem Hạ Diệc Sơ kéo đến sau lưng mình.

Liền tính hắn hôm nay không thể chạy ra, chính là cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình bị mãnh hổ ăn thịt.

Động tác Tô Quốc Định làm Hạ Diệc Sơ ấm áp trong lòng, nhìn bóng dán cao lớn cường tráng che chở ở trước mặt mình, nàng đột nhiên liền nhớ tới lúc tiến hành nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất, ba Hạ mỗi lần đi công tác đều mang về cho nàng các loại lễ vật.

"Rống!!!"

Ánh mắt một trong hai con hổ dừng lại ở hổ con trong ngực Hạ Diệc Sơ, há to mồm, ngửa đầu rống giận một tiếng với Hạ Diệc Sơ.

Đồng thời, hai con mãnh hổ cũng nâng mình lên, mạnh mẽ hữu lực từng bước một hướng tới gần đám người Hạ Diệc Sơ.

Cỗ uy lực nồng đậm ập vào trước mặt, ba người Tô Quốc Định trong tay luôn có trường thương và súng săn hàng ngày dùng săn thú, gặp phải hai con mãnh hỗ này, cảm thụ được trên người chúng nó phát ra mùi máu tanh, mềm chân trực tiếp ngã trên mặt đất, càng đừng nói cầm lấy vũ khí phản kháng.

Một cỗ nồng đậm tuyệt vọng ở đáy lòng ba người thoát ra, chỉ có Hạ Diệc Sơ, nàng ôm hổ con trong lòng, cảm giác được trong thân thể mình một cỗ nội lực quen thuộc, sóng mắt lưu chuyển, trực tiếp đứng dậy từ sau lưng Tô Quốc Chí.

Hai con hổ dừng bước, bốn mắt nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, đáy mắt sinh ra một mạt kiêng kị.

Ánh mắt Hạ Diệc Sơ vẫn luôn dừng trên người chúng nó, tự nhiên thấy đáy mắt chúng nó nhìn nàng có vài phần kiêng kị.

Chỉ cần địch nhân đối mình sinh ra một tia kiêng kị, vậy cho thấy kỳ thật thực lực đối phương cũng không phải cường đại đến không hề sợ hãi. Huống hồ, ở trước mặt nàng, vẫn chỉ là hai con dã thú.

Tô Quốc Chí trơ mắt nhìn nữ nhi nhà mình từng bước đi đến phái hai con mãnh hổ kia, muốn duỗi tay ngăn cản nhưng thế nào cũng không nâng nổi tay mình.

Ba anh em Tô Quốc Chí không cảm giác được trên người Hạ Diệc Sơ biến hóa, nhưng hai con mãnh hổ kia lại cảm nhận được.

Trực giác dã thú từ trước đến nay nhiều ít vẫn luôn nhạy bén hơn so với nhân loại. Thời điểm đầu tiên nhìn thấy Hạ Diệc Sơ, hai con mãnh hổ này cũng không đem nàng để trong lòng, thậm chí thấy nàng ôm con mình trong lòng, còn muốn đem nàng thành đồ ăn cho con nhà mình.

Chính là trong nháy mắt, trên người "đồ ăn" này tức khắc tản ra hơi thở nguy hiểm, nếu không phải hài tử còn ở trong ngực nàng, chúng nó thậm chí đã muốn kẹp chặt đuôi chạy thật nhanh.

Hai con mãnh hổ nhìn khoảng cách mình càng ngày càng gần với Hạ Diệc Sơ, trên người da lông đều dựng thẳng đứng, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ... trong lòng ngực nàng chính là hài tử của mình.

Hạ Diệc Sơ cái gì cũng không làm, chỉ đem hổ con trong lòng đặt ở cách một mét trước mặt hai mãnh hổ.

Hạ Diệc Sơ đặt hổ con trên mặt đất, đồng thời nhìn chằm chằm hai con hổ lớn, chỉ cần bọn chúng có một chút dị động, nàng liền ra tay đánh phủ đầu.

Hạ Diệc Sơ chậm rãi đứng dậy, từ từ lui về hai bước.

Hai con mãnh hổ thấy thế, nháy mắt liền động.

Bên trái hổ mẹ nhanh chóng tiến lên, trực tiếp gặm hổ con lên, mặt khác hổ ca tắc nộ khí rít gào một tiếng, nhắm đám người Hạ Diệc Sơ nhào tới, hiển nhiên là không có ý định buông tha mấy tên trộm con của mình, muốn đem bọn họ ăn hết vào bụng.

==============================