Hạ Diệc Sơ giang hai tay, đã chuẩn bị tốt tư thế phòng ngự, thế nhưng ngay lúc này, hổ con đang ngủ ngon lành kia đột nhiên ngao ngao khóc lên.
Hổ cha thân thể chấn động, đang muốn nhào vào Hạ Diệc Sơ, cư nhiên ở giữa không trung xoay một cái, nhảy về chỗ hổ mẹ và hổ con, tuy thế nó vẫn không hạ thấp tinh thần đề phòng đối với đám người Hạ Diệc Sơ.
Hổ con vẫn luôn mồm không ngừng khóc lớn, chắc hẳn là đói bụng, giương miệng nhỏ lên, xù xù lông, cào một cái không hề có lực sát thương về phía hổ mẹ. Hổ mẹ cùng hổ cha liếc nhau, sau đó quay đầu nhìn đám người Hạ Diệc Sơ, ngậm lấy hổ con, nhanh chóng rời đi.
Nhìn chúng nó đi càng ngày càng xa, cuối cùng mất hút, Hạ Diệc Sơ phút chốc nhẹ nhàng thở ra.
"Này, chúng đã đi rồi sao?" Tô Quốc Vinh chớp chớp mắt, quả thực không tin bọn họ không hao tổn một sợi tóc nào mà hai con mãnh hổ cứ vậy chạy đi.
"Dao Dao, con không sao chứ?" Tô Quốc Chí bước nhanh đến bên Hạ Diệc Sơ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nếu không phải ngại Hạ Diệc Sơ là thân nữ nhi, ắt hẳn hắn còn phải sờ thêm hai cái để xác nhận là nàng vẫn ổn.
"Ba ba, ngươi yên tâm, con không có việc gì đâu." Hạ Diệc Sơ cười cười, tùy ý Tô Quốc Chí đánh giá.
"Dao nha đầu lá gan không nhỏ a, vừa nãy chúng ta đều sợ tới mức không thể động." Tô Quốc Định cũng đi lên, ánh mắt dừng trên người Hạ Diệc Sơ, cảm kích: "Hôm nay, nếu không phải cháu, chỉ sợ ba người chúng ta đã táng thân trong miệng hổ."
"Cũng không hẳn, chỉ có thể nói hôm nay vận khí chúng ta tốt." Hạ Diệc Sơ cười cười: "Cũng may, chúng ta không có làm tổn thương Bảo Bảo nhà người ta."
"Ha ha, chúng ta đây thật đúng là gặp được hai con hổ lương thiện." Tô Quốc Vinh hậu tri hậu giác đã đi tới, thần sắc vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Tô Quốc Vinh nghĩ nghĩ, nhìn Hạ Diệc Sơ, mở miệng hỏi: "Dao Dao, cháu làm thế nào tìm được đến đây? Vẫn luôn đi theo sau chúng ta sao?" Từ nhà đến đây, đi bộ cũng hai ba tiếng đồng hồ.
"A, ta... " Hạ Diệc Sơ nhìn Tô Quốc Chí, có chút do dự, không biết có nên đem chuyện này nói ra hay không.
Tô Quốc Chí nhìn thần sắc nàng, nhớ tới lúc Hạ Diệc Sơ trả lời mình câu hỏi này, đáp lại: "Anh cả, em ba, hôm nay chúng ta về trước đi, vấn đề này của Dao Dao nửa đường em sẽ nói với mọi người."
"Cũng được, vậy vừa đi vừa nói chuyện."
Tô Quốc Định cùng Tô Quốc Vinh gật gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Tô Quốc Chí.
Hôm nay đụng phải mãnh hổ, bị dọa một trận, vừa mới sống sót sau tai nạn, làm cho hai người họ không còn có ý nghĩ gì về chuyện săn thú nữa.
An toàn của bản thân mới là quan trong nhất.
Bốn người gom đồ vật, theo đường núi đi trở ra.
Dọc đường đi, Tô Quốc Chí nói đơn giản một chút chuyện Hạ Diệc Sơ nằm mơ, mơ thấy bọn họ gặp hổ trong núi và bị thương như thế nào.
Tô Quốc Định và Tô Quốc Vinh hai người nghe Tô Quốc Chí nói xong, một mặt cảm thấy không thể tin được, mặt khác đúng là vừa sống sót sau tai nạn.
May mà hôm nay Hạ Diệc Sơ tới, bằng không bọn họ thật là khó thoát một kiếp.
Tô Quốc Chí muốn anh em nhà mình giữ bí mật chuyện hôm nay. Nếu người ngoài biết được việc Hạ Diệc Sơ nằm mơ và sự việc đã xảy ra, không biết sẽ nói thế nào về nàng.
Đối với yêu cầu của Tô Quốc Chí, Tô Quốc Định cùng Tô Quốc Vinh liên tục đáp lời, chuyện này tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào biết, ngay cả người thân cận như vợ cũng không được nói ra.
Hiện giờ hồi tưởng chuyện hôm nay một chút, thật là quá mơ hồ.
Ba người trở về, tựa như hôm nay chưa hề xảy ra chuyện gì. Mẹ Tô – Thẩm Nguyệt – nhìn ba anh em Tô gia đều tay không trở về, theo sau là Hạ Diệc Sơ, cho rằng bởi vì Hạ Diệc Sơ đi theo nên mới làm họ không săn được gì, duỗi tay nhéo lỗ tai nàng, bắt đầu thuyết giáo nàng.
Tô Quốc Chí nói với Thẩm Nguyệt chuyện hôm nay, không đề cập đến Hạ Diệc Sơ, Thẩm Nguyệt mới buông tha cho Hạ Diệc Sơ.
Sau khi ăn cơm, Hạ Diệc Sơ đã bị Tô Viên Viên, Tô Thành, Tô Nham kéo đi hái rau dại.
Hạ Diệc Sơ đi theo ba đứa em, vừa đi vừa nhìn bốn phía, trong đầu không ngừng nghĩ cách kiếm tiền.
Săn thú thật là nghề nguy hiểm, cộng với việc tuổi tác ngày càng tăng của ba anh em Tô Quốc Chí, mức độ nguy hiểm chỉ có tăng mà không có giảm.
Chỉ là vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền có thể thực hiện được.
Hạ Diệc Sơ nghĩ đi nghĩ lại, không có cách nào, Tô gia thôn quá bần cùng, núi vây quanh tứ phía, nơi này đời đời đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Ở nơi này, nói dễ nghe là non xanh nước biếc, nói khó nghe là chim không thèm ỉa.
Giao thông không thuận tiện, đều là đường xi măng, khoảng cách đến huyện thành cũng xa, địa hình cùng hoàn cảnh còn rất nhiều câu thúc(1).
Hạ Diệc Sơ vừa đi, vừa nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
"Chị cả, chị cả!" Bên cạnh Tô Viên Viên liên tục kêu, Hạ Diệc Sơ đột nhiên bị âm thanh của Viên Viên làm tỉnh, đáy mắt xẹt qua một mạt mê mang, mở miệng hỏi: "Viên Viên, xảy ra chuyện gì?"
"Chị, chị làm sao vậy? Kêu chị nhiều lần như thế chị đều không nghe thấy." Tô Viên Viên duỗi tay chỉ về phía sườn núi, nói: "Đây là nơi chúng ta hái rau dại, nhanh lên đi."
Tô Thành và Tô Nham cũng nhìn Hạ Diệc Sơ, tựa hồ không rõ nàng vừa xảy ra chuyện gì.
"Đi thôi, chúng ta cùng nhau hái rau dại đi." Hạ Diệc Sơ trấn an sờ đầu ba đứa em, mang theo ba đứa nhỏ lên sườn núi.
Bởi vì có ký ức của nguyên chủ, nên Hạ Diệc Sơ trước nay không biết chuyện này, lại có thể phân rõ đâu là rau dại ăn được, đâu là cỏ dại không thể ăn.
Hạ Diệc Sơ cùng ba tiểu gia hỏa hái nửa buổi chiều đến khi ba cái rổ mang theo đều đầy rau dại, bốn người mới quay về nhà.
Mấy ngày kế tiếp, ba anh em Tô Quốc Chí đều không lên núi săn thú, chỉ ở nhà làm đất trồng hoa màu.
Bà nội Tô thấy vậy liền hỏi thăm, đều bị ba người tự tìm cớ lừa dối cho qua.