Trong phòng KTV ồn ào náo nhiệt, 40 mấy người vui vẻ chia nhóm ăn uống với nhau và gửi lời chúc phúc, chúc mừng sinh nhật Diệp Nguyên.
Cậu ta mỉm cười, nâng ly cocktail đáp lễ, hạ ly xuống, tay có chút run run, nghĩ đến kế hoạch của mình, cậu nao núng bồn chồn nhưng cũng hưng phấn chờ mong.
Ở một góc tối, Bạch Hoài không ngừng nhét mấy cái bánh ngọt nhỏ xinh vào miệng, hết miếng này đến miếng khác, đủ loại bánh khác nhau, bánh nào cô cũng không chê, cái nào cũng ăn được.
Tuy trông có vẻ có đôi phần thất lễ vì cách hành xử không coi ai ra gì, ăn uống thả ga này nhưng Bạch Hoài kệ.
Ở nhà chế độ ăn uống của Bạch Hoài bị quản đến gắt gao, trừ các món ăn trong bữa, thì bánh ngọt, đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt đều bị cấm tiệt.
Thật ra cũng không phải là không được ăn, nhưng mỗi ngày 1 chút 1 chút đúng là không đủ để nhét kẽ răng cô, hiện giờ có cơ hội ăn uống thỏa thích như vậy, không tranh thủ thì quả thật có lỗi với lương tâm.
Diệp Nguyên để ý Bạch Hoài từ ban nãy, thấy cô đến ngoại trừ lúc tặng quà là đưa tận tay cậu, thì còn lại để an vị ở trong góc khuất đó, cậu hít thở vài cái tự động viên mình, rồi chậm rãi đến gần cô.
Tiêu Tiên Ngữ trầm mặc nhìn Bạch Hoài, thiên ngôn vạn ngữ đều cạn kiệt trước sức ăn khủng khiếp của cô.
Bạch Hoài ăn nhiều thế này, có tiêu hoá nổi không? May mắn cô không phải là người yêu của Bạch Hoài, nếu không thì chắc nuôi đến nghèo mất.
Quá đáng sợ rồi QAQ.
Tiêu Tiên Ngữ lén rùng mình một cái, vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Bạch Hoài ăn hăng say thế, Tiêu Tiên Ngữ cũng đói bụng, cô cầm một góc bánh dâu tây lên, cắn một miếng, vị ngọt lan toả khắp khoang miệng.
Oh, rất ngon.
Thoáng chốc, Tiêu Tiên Ngữ mơ mơ hồ hồ mà ăn cả một cái bánh nhỏ.
!!!!
Cô phải giảm cân nữa!
Xong rồi xong rồi.
Hối hận (。ノω\。)
Nhả ra còn kịp không huhu QAQ.
Tiêu Tiên Ngữ tức giận trừng Bạch Hoài một cái, đều do cô gái này hết! Do cô nhóc này ăn uống có vẻ ngon nên mới dụ dỗ cô!
Bạch Hoài khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, đánh mắt sang ngầm hỏi Tiêu Tiên Ngữ sao đấy, lại thấy Tiêu Tiên Ngữ hậm hực hừ một tiếng quay mặt sang chỗ khác.
Gì vậy? Tự nhiên lại dỗi rồi?
Cô đã làm gì đâu?
Bạch Hoài vô cùng khó hiểu, miệng lại cắn một miếng bánh kem bắp.
Uhm, cái này ngon!
Nhất định sẽ năn nỉ ỉ ôi dì Khương làm cho cô vài cái.
Tiêu Tiên Ngữ đang giận dỗi, lại nhìn thấy Diệp Nguyên bước dần tới, cô lập tức nhớ đến kế hoạch hôm qua, liền tí ta tí tởn quên luôn giận hờn.
Tiêu Tiên Ngữ kéo Bạch Hoài đứng dậy, hơi đẩy cô về phía Diệp Nguyên.
Bạch Hoài ngơ ngác, chưa hiểu cái gì thì đã đứng trước mặt Diệp Nguyên. Ủa, gì nữa vậy? Sao lại đứng trước mặt mình? Mình có làm sai gì à?
Bạch Hoài trong lòng nghiêm khắc kiểm điểm xem mình có cố tình hay vô tình trêu chọc Diệp Nguyên hay không, nhưng nghĩ nát óc lại chẳng tìm ra được manh mối nào.
Diệp Nguyên là học sinh chuyển trường, chuyển vào lớp của cô từ 4 tháng trước, cậu ta có vẻ cũng là con nhà giàu.
Ừ thì cũng đúng, trong cái trường này đa phần đều là con cái của các hộ gia đình có của ăn của để, không thì cũng là khá giả, tuy rằng cũng có học sinh có gia cảnh khó khăn, nhưng khá ít, hơn nữa những học sinh ấy được học ở một khu khác, trường làm vậy để tránh trường hợp các bạn có điều kiện bắt nạt bọn họ.
Diệp Nguyên rụt rè đi đến gần, cậu dấm dúi cầm một hộp quà hình vuông màu hồng, ngập ngừng nhìn Bạch Hoài, trông thấy cô ngó quá, cậu ta mừng như con nít được cho kẹo, đáy mắt đong đầy chờ mong cùng hạnh phúc.
" Chào cậu, tớ.. Tớ có điều muốn nói."
Đám nam sinh nhao nháo la hét, ồ ầm lên, nữ sinh cũng đúng tụm lại, bụm miệng bất ngờ, sau đó hùa theo nam sinh, khiến cả phòng đều ầm ĩ.
"Nói đi, nói nhanh đi nào."
"Haha, giáo thảo mới đến vậy mà động lòng với Bạch thần đấy."
"Mau tỏ tình đi, hú hú."
Bọn họ nhốn nháo, vui đùa gào thét.
Bạch Hoài cứng đờ đứng im, cô ghét không khí ồn ào thế này, nhưng nếu bây giờ đột nhiên bỏ đi thì ngại quá, dù sao mình cũng chỉ là khách, hơn nữa cô cũng nhận ra cái Diệp Nguyên chuẩn bị nói là gì rồi, nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn yêu đương.
Nhiếp Vân Tranh cùng Tạ Phong đã từng nói đi nói lại việc không được phép yêu sớm, Bạch Hoài cũng dần bị tẩy não và cũng nghĩ yêu sớm không tốt, cô nhất định sẽ không yêu.
Diệp Nguyên ngượng ngùng đỏ tấy cả mặt, ánh đèn mờ ảo có phần hơi tối trong KTV dường như tiếp thêm một phần sức mạnh cho cậu ta, Diệp Nguyên hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ chính mình.
"Tớ thích cậu, mong cậu chấp nhận tình cảm của tớ."
Cậu ta cúi gập người, giơ tay đưa hộp quà và một nhành hoa hồng đỏ thắm còn đang dính chút hơi nước.
Không khí im ắng vài giây, sau đó cả đám lại ồ lên.
"Wow, wow, giáo thảo, có tiền đồ!"
"Hôn điii!"
"Ghê nha ghê nha haha, không ngờ được đấy."
"Thành công nhớ khao tụi này một bữa no nê đấy."
Cả đám đều chờ đợi Bạch Hoài vươn tay ra nhận món quà, nhưng 1 phút, 2 phút trôi qua, Bạch Hoài vẫn đứng im tại chỗ, chuyên tâm ăn bánh.
Tiêu Tiên Ngữ bối rối đẩy tay Bạch Hoài vài cái, ý chỉ mau mau phản ứng gì đó đi.
Diệp Nguyên cũng bắt đầu lúng túng, cậu ngước mặt lên, cắn cắn môi, quyết định mở miệng một lần nữa:" Cái đó... Tớ–"
Bạch Hoài nhanh miệng ngăn chặn:" Tôi biết, nhưng mà xin lỗi cậu, tôi vẫn chưa muốn yêu đương, hơn nữa tôi vẫn còn nhỏ."
Không khí cả phòng chùn xuống, yên tĩnh đến lạ, cả nhóm đều quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói sao bây giờ, cả bọn xấu hổ đến nỗi muốn chạy ra khỏi phòng.
Trời ạ, bây giờ đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Rối rắm quá đi mất.
Người ngoài cuộc đã xấu hổ như thế, người trong cuộc Diệp Nguyên đây lại càng lúng túng chẳng biết phải làm sao.
Đồng Lăng Nam ngó thấy bạn mình bị đưa vào thế khó, vội vàng chạy lên gỡ rối:" A haha, trời đất bạn tôi, không sao cả haha, chưa ai dám ngỏ ý công khai như cậu đâu, cậu là đầu tiên đấy."
Đám nam sinh còn lại ngập ngừng hùa theo đỡ tràng.
"Đúng đúng, với lại Bạch thần chính là của mọi người, nếu hôm nay cậu thành công sẽ không xong với chúng ta đâu đấy."
"Haha, đúng vậy."
Diệp Nguyên cúi gằm mặt, tùy ý để Đồng Lăng Nam choàng vai bá cổ lôi kéo cậu ta đi về hướng khác.
Chợt, cậu ta hét lên:" Tớ không bỏ cuộc đâu, nhất định tớ sẽ tỏ tình thành công."
Đồng Lăng Nam vội vàng bịt miệng Diệp Nguyên, lôi hắn ra khỏi phòng, nam sinh thân thiết với cậu ta đều đi theo, lúc này trong phòng chỉ còn lại một ít nam sinh cùng tất cả nữ sinh trong lớp.
Bọn họ tụ tập thành nhóm, xì xào bàn tán chuyện ban nãy, vô vàn đôi mắt ngắm thẳng tới Bạch Hoài, có hoài nghi, có ghen ghét, có mừng thầm, cũng có ác ý khiến cô khó chịu.
Bạch Hoài bĩu môi, kiên nhẫn hao hết mà sửa soạn túi xách:" Mình về trước. Nói với Diệp Nguyên là mình có việc bận, đi trước nhé."
Tiêu Tiên Ngữ nghệt mặt ra, mơ hồ gật đầu một cái, chờ bóng dáng của Bạch Hoài khuất dạng, cô mới hồi thần, vội dặn dò cô bạn bên cạnh giúp mình đánh tiếng rồi cũng rồi vàng cầm túi chạy mất.
"Khoan đã, khoan đã, Bạch Tiểu Hoài, chờ mình." Tiêu Tiên Ngữ hấp tấp đuổi theo, thấy Bạch Hoài hơi dừng bước chân, cô cố gắng chạy nhanh hơn.
"Trời ơi cái eo tôi." Tiêu Tiên Ngữ hít thở dồn dập, ôm eo than vãn, cô đứng một chút để cơ thể bình thường trở lại, rồi quay ngoắt trừng Bạch Hoài, ngữ khí giận dỗi đùng đùng:" Sao cậu lại từ chối thế? Tớ thấy cậu ta cũng được mà, học giỏi, gia đình gia giáo, nghe nói mẹ cậu ta là giáo sư của trường đại học đó. Mấy bữa nay cậu cứ buồn buồn, hay là tim lỡ trao cho anh nào nhưng bị đá mất rồi. Trời ạ, tui đang giúp cô tìm được hạnh phúc đó, cô còn không thèm nữa chứ. Hừ"
"Cậu cứ độc lai độc vãng thế này, lỡ ngày sau không ai bên cạnh thì phải làm sao?"
Tiêu Tiên Ngữ mỏi mệt thở dài, cô thật sự lo lắng cho Bạch Hoài, mấy năm nay trừ cô ra Bạch Hoài không có người bạn nào khác, Bạch Hoài hoạt bát vui vẻ nhưng với người lạ cô lại như con nhím đầy gai nhọn, cảnh giác với tất cả mọi người.
Năm xưa là bởi vì Tiêu Tiên Ngữ mặt dày năm lần bảy lượt đòi kết bạn nên Bạch Hoài mới miễn cưỡng đồng ý, 2 người họ mới có thể chơi đến giờ. Nếu năm đó Tiêu Tiên Ngữ e ngại tính cách của Bạch Hoài thì chắc cũng sẽ không có chuyện tương lai.
Có đôi khi Tiêu Tiên Ngữ cảm thấy Bạch Hoài đang tự tách mình ra khỏi thế giới này vậy. Cô có khi gần gũi cực kỳ, lại có đôi khi quá xa vời, cho dù ở ngay bên cạnh nhưng cảm giác xa xôi trùng trùng.
Đôi mắt màu trà ấy rũ xuống, không có một chút tình cảm cảm xúc nào, nó trống rỗng, khiến Tiêu Tiên Ngữ cảm thấy khó chịu lại ngột ngạt đến khó hiểu.
Thời gian chơi cùng Bạch Hoài càng lâu Tiêu Tiên Ngữ càng sợ hãi một ngày nào đó Bạch Hoài sẽ cảm thấy thế giới này nhàm chán mà rời đi.
Bố mẹ Tiêu Tiên Ngữ đều học tâm lý, nên từ bé cô cũng được bồi dưỡng rất tốt để theo lĩnh vực này, lý do chơi cùng với Bạch Hoài cũng là vì cảm thấy cô quá mức cô độc, có một tường thành vô hình nào đó đã được dựng lên, ngăn cách hết thảy mọi thứ xung quanh cô.
Bạch Hoài tự giam cầm mình trong bức tường đó, không thể thật sự tin tưởng và chơi đùa cùng ai.
Tiêu Tiên Ngữ vò đầu, thật sự muốn phát điên, cảm giác bất lực ập đến khiến cô khó chịu phát khóc.
Bạch Hoài im lặng nhìn cô, đôi mắt màu trà linh động phiếm lên một tia lạnh nhạt cùng thờ ơ:" Cậu biết kế hoạch này à?"
Tiêu Tiên Ngữ ngập ngừng gật đầu:" Tớ có biết, tớ có trong group bọn họ bàn bạc nhau về chuyện này."
Bạch Hoài:" Vậy tại sao cậu vẫn cố kéo mình đến đây?"
Tiêu Tiên Ngữ lúng túng, cúi đầu nhận sai:" Xin lỗi."
Bạch Hoài dời tầm mắt, nhìn về phía không trung xa xăm đẹp đến lộng lẫy, không khí chùng xuống, nặng nề đến khó thở. Tiêu Tiên Ngữ tay nắm chặt vạt áo, hai mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước, trong lòng áy náy dày vò đến phát điên.
Rất lâu sau, Bạch Hoài cất bước chân đi một lần nữa, giọng nói trong trẻo pha thêm một chút lạnh lùng vang lên:" Có đôi khi, việc làm xem là tốt cho người khác, trong một số trường hợp họ cũng sẽ bị tổn thương."
Tiêu Tiên Ngữ cúi gằm mặt, nức nở xin lỗi một lần nữa. Cô nói xong, tùy tiện chùi lau nước mắt, chạy theo bóng dáng Bạch Hoài.
Đừng đi mà, tớ sợ ma QAQ.
......................
Tiêu Tiên Ngữ đứng trước cổng nhà Bạch Hoài, vẫy tay chào tạm biệt cô, thấy cô đã vào trong, Tiêu Tiên Ngữ thở phào nhẹ nhõm.
Uhm, Hoài Hoài không giận mình, vui quá~
Tiêu Tiên Ngữ nắm chặt tay, rút kinh nghiệm xương máu. Không bao giờ tùy tiện hành động không để ý đến suy nghĩ của cậu ấy nữa, cô không muốn mất đi một người bạn tốt như Bạch Hoài.
Tiêu Tiên Ngữ vui vẻ chuẩn bị quay lưng lên xe thì nghe giọng đàn ông khàn, trầm từ phía sau khiến cô giật bắn cả người.
"Hai đứa hôm nay đi đâu vậy?"
Tiêu Tiên Ngữ tay chân run lẩy bẩy không biết nên để đâu.
OMG, là chú Nhiếp, trời ơi bé Hoài Hoài ơi, cứu!!
Tiêu Tiên Ngữ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Nhiếp Vân Tranh cùng nhện. Với cô mà nói Nhiếp Vân Tranh vừa hung dữ tàn bạo vừa đáng sợ huhu.
"Đi, đi ăn sinh nhật bạn cùng lớp ạ."
Nhiếp Vân Tranh cau mày nhìn thiếu nữ run như cầy sấy trước mặt tràn đầy vô ngữ, anh đã làm gì cô nhóc này chứ, chưa hề đánh hay mắng, thế mà cứ thấy anh cô nhóc lại như chuột gặp hổ, co rúm vào một chỗ, luống ca luống xuống hoảng loạn.
"Mặt mũi tèm lem thế kia, Bạch Hoài bắt nạt cháu à? Tính tình con bé có hơi kỳ lạ, mong cháu thông cảm chút."
Tiêu Tiên Ngữ vội xua tay giải thích:" Không, không có ạ, là cháu sai trước, cậu ấy không sai ạ! Cậu ấy chỉ giận cháu một lúc thôi"
Nhiếp Vân Tranh nhướng mày, oh, thật sự có chuyện gì đó à.
"Chuyện gì thế, Bạch Hoài nhà chú ít khi nổi giận, cháu làm gì mà khiến con bé giận thế?"
Anh thầm lẩm nhẩm trong lòng, đi chơi chắc có nhiều bạn nam trong lớp lắm nhỉ?
" À... Hôm nay có bạn cùng Bạch Hoài tỏ tình, cháu biết nhưng vẫn nằng nặc kéo cậu ấy theo. Nên cậu ấy mới giận một chút."
Nhiếp Vân Tranh sa sầm mặt, tâm trạng tối mù, lòng dạ như nổi lửa.
Tiêu Tiên Ngữ nhìn gương mặt anh lòng run rẩy.
Mẹ ơi, cứu con!
Con sắp bị chú Nhiếp xử lý rồi!
SOS!
Tiêu Tiên Ngữ:" Là vậy đó, chú Nhiếp, cũng trễ rồi, cháu về trước ha ha."
Cô vội vàng lủi lên xe, thúc giục tài xế chạy nhanh lên, xe hơi chầm chậm rời xa khỏi tầm mắt Nhiếp Vân Tranh.
Anh vẫn đứng yên trong dưới ánh đèn vàng le lắt, bí thư bên cạnh Nhiếp Vân Tranh bồn chồn, hai tay nằm chặt tài liệu trong tay.