Mau Xuyên: Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 15: Thúc thúc là tên cầm thú(13)



Nhiếp Vân Tranh chỉnh lại cổ tay áo, hướng về phía thư ký hếch cằm:" Cậu về đi, cũng trễ rồi. Hôm nay vất vả."

Thư ký ợm ờ gật đầu, nhanh chóng chạy mất hút. Về đến nhà, hắn mới thả lỏng người dựa vào ghế xe, một bộ sống sót sau tai nạn:" Khiếp thật, cứ tưởng chết đến nơi rồi."

......................

Nhiếp Vân Tranh hùng hùng hổ hổ vào nhà, bực bội ném cặp táp lên sofa, ngồi phịch xuống, hậm hực cào loạn đầu tóc.

3 tháng nay đối với anh cũng chẳng nhẹ nhàng chút nào, vì tránh né Bạch Hoài mà Nhiếp Vân Tranh phải bay sang Đức để công tác, vốn dĩ bên đó chỉ là công ty con đã có người đi thay anh rồi, nhưng hết cách, Nhiếp Vân Tranh ở nhà cũng không dám, đi ở nhà khác thì lại sợ Bạch Hoài suy nghĩ lung tung.

Những ngày đầu tiên, Nhiếp Vân Tranh đâm đầu vào công việc, việc nhiều đến nỗi cả cơ thể và đầu óc anh mệt không nghĩ gì nổi. Không có thời gian suy nghĩ đến Bạch Hoài, Nhiếp Vân Tranh cũng mừng thầm trong lòng.

Chắc chắn là anh không phải tên cầm thú rồi. Ai lại đi tơ tưởng đến cháu mình đâu chứ.

Nhưng sau đó 1 tháng, một cú tát trời giáng hạ thẳng xuống khiến anh muốn nổi điên. Vì hiệu xuất quá cao nên 1 tháng tất cả công việc đều đã viên mãn hoàn thành, Nhiếp Vân Tranh lại có thời gian rảnh rỗi.

Có đôi khi ăn cơm, nhìn thấy món mà Bạch Hoài thích, cũng sẽ vô thức nghĩ đến cô.

Nhớ đến dáng vẻ ăn uống vui vẻ thoả mãn tràn trề thật bắt mắt.

Nhớ đến cô vì ăn quá no mà khóc chít chít ôm bụng rên rỉ.

Nhớ đến từng nụ cười, ánh mắt, hành động của cô hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày của Nhiếp Vân Tranh.

Mỗi lần vô thức như thế Nhiếp Vân Tranh hận không thể gõ chết chính mình.

Vì muốn đá Bạch Hoài ra khỏi tâm trí anh nhanh nhất có thể, Nhiếp Vân Tranh cũng từng thử hẹn bạn bè đi chơi, đi bar, đi du lịch, đi suối nước nóng.

Bạn bè anh có gọi phục vụ đặc biệt không?

Sao lại không có, một đám con cháu nhà giàu, tính xấu trên người còn thiếu sao? Nhiếp Vân Tranh cũng thử chạm vào phụ nữ, anh nghĩ là anh có thể làm được.

Không, anh không làm được.(⁠ب⁠_⁠ب⁠)

Nhiếp Vân Tranh cảm thấy khó chịu khắp người khi người phụ nữ trang điểm diêm dúa, trên người xịt đầy mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc đến khó thở ấy chạm vào người anh.

Cô ta choàng lấy ôm cánh tay Nhiếp Vân Tranh, dụ dỗ mà cọ đôi quả đồi căng mọng trắng phiếu.

Nhiếp Vân Tranh cắn răng, ráng nhịn.

Cô ta ưỡn ẹo vươn tay ôm cổ anh, ngồi lên đùi anh, dựa sát cặp ngực khủng ấy lên người anh.

Nhiếp Vân Tranh cả người đều khó chịu đến run rẩy, đậu má, không thể chấp nhận được!

Anh thô lỗ đẩy mạnh người phụ nữ ấy ra, cô ta mất trớn mà ngã nhào ra đất, mông đập mạnh xuống sàn khiến mặt mũi cô ta méo xệch đi vì đau đớn.

Nhiếp Vân Tranh mím môi, ném lại một câu đi trước liền chạy mất hút, cả đám bạn đều há hốc mồm nhìn bóng lưng anh.

Là cậu rủ bọn này đi chơi mà? Sao lại như con gái nhà lành bị sở khanh cưỡng ép thế hả?

Ài. Ai bảo con gái khó hiểu.

Con trai cũng khó hiểu không kém nhé, ví dụ điển hình chính là Nhiếp Vân Tranh.

Bạn bè anh bĩu môi ghét bỏ trong chốc lát, rồi cũng đồng loạt ném Nhiếp Vân Tranh ra sau đầu, chuyên tâm vui đùa cô em trong ngực.

Nhiếp Vân Tranh hấp tấp về nhà, ném cái áo sơ mi ám mùi phấn son cùng mùi nước hoa gay mũi, chạy nhanh vào phòng tắm loại bỏ hương vị khó chịu buồn nôn kia.



Sau khi tắm táp thơm tho, Nhiếp Vân Tranh ném cơ thể mình lên giường, chết lặng nhìn trần nhà. Đầu óc anh trống rỗng, đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, lòng lạc lõng, anh mê mang chớp chớp mắt.

Rốt cuộc thì tại sao anh lại phải vất vả thế này?

Rồi thời gian cứ thế trôi, lịch trình hằng ngày của Nhiếp Vân Tranh là đến công ty, vùi đầu làm việc, tối khuya mới về khách sạn.

Cuối cùng sau 3 tháng anh buộc phải quay về trong tiếng gào thét giận dữ của Tạ Phong cùng vô vàn ánh mắt khẩn thiết đến loé mù mắt của nhân viên chi nhánh ở Đức.

Hảo đi, về thì về, có gì đâu phải sợ.

Nhưng khi đặt chân xuống máy bay, nỗi lòng bất ổn bán đứng chính Nhiếp Vân Tranh.

Hối hận rồi, không về nữa được không? QAQ

Nhiếp Vân Tranh giả vờ nghiêm trang chạy đến công ty, làm việc từ chiều đến tối muộn, vốn dĩ anh định ở công ty đến sáng luôn cơ, nhưng vì thiếu một số tài liệu quan trọng nên anh mang thư ký về nhà cùng để thêm một người dễ tìm hồ sơ.

Vô tình nhìn thấy cô bạn thân của Bạch Hoài, thấy cô bé lau nước mắt, nhịn không được hỏi thăm vài câu.

Ai ngờ được lại biết một tin như xét đánh ngang tai như vậy.

Nhiếp Vân Tranh giận.

Anh ở nước ngoài đau khổ kiếm tiền, vậy mà Bạch Hoài ở nhà nên ăn thì ăn nên uống thì uống, sung sung sướng sướng không lo nghĩ, học hành thôi mà cũng hoa đào bay tứ tung.

Bây giờ còn quay lại công ty gì nữa, tức đến mờ mắt rồi, không làm, kiếm nhiều tiền như thế làm gì, sau này anh không cưới, Bạch Hoài kế thừa công ty rồi sẽ cùng thằng ất ơ nào đó kết hôn.

Tiền anh cực khổ kiếm được đều vào tay tên đó. Tức chết rồi!

Nhiếp Vân Tranh càng nghĩ càng tức nổ phổi, giậm giật chạy lên phòng Bạch Hoài, đứng trước cửa phòng cô, anh có chút do dự.

Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Bạch Hoài sẽ kết hôn cùng thằng ất ơ nào đó sau đó cuỗm hết tài sản của anh, khiến anh phải sống trong già nua nghèo túng, Nhiếp Vân Tranh cắn răng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.....

Không gian im lìm đến rợn người.

Nhiếp Vân Tranh gõ thử thêm 1 lần nữa.

Cốc cốc cốc.....

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nỗi cố chấp đột nhiên xuất hiện, Nhiếp Vân Tranh giống như những tên mao đầu tiểu tử, không được như ý muốn liền không vui, chấp nhất, nhất quyết phải làm được nó.

Tay anh gõ thêm một lần nữa, thấy không ai đáp lời, anh nắm lấy tay cầm cạch một cái mở cửa tiến vào.

Trong phòng tối om, Nhiếp Vân Tranh giật thót nhận ra Bạch Hoài đã ngủ rồi, bấm mở màn hình điện thoại, từng chữ số hiện lên khiến anh chột dạ.

11 giờ 37 phút đêm.

Nhiếp Vân Tranh lúng túng, ngượng ngùng, đến lúc này anh mới nhận ra hành động từ nãy đến giờ vô lý ngang ngược một cách khó hiểu, anh âm thầm ảo não. 30 rồi mà như trẻ con chưa trưởng thành. Mất mặt chết mất.

Nếu để nhóm bạn thân thiết chơi từ bé của Nhiếp Vân Tranh mà biết được, kiểu gì cũng cười phá lên, nhắc đi nhắc lại chế nhạo anh mỗi khi họ tụ hội cho xem.

Nhiếp Vân Tranh cứng ngắc người cùng tay cùng chân rón rén đi ra.

"Ưm.."



Nhiếp Vân Tranh:" !!!"

Bạch Hoài khó chịu nghiêng người, chân gác lên gối ôm để bên cạnh, vì lăn lộn mà áo cô bị xốc lên ngang bụng, lộ ra một phần lưng trắng nõn.

Quần đùi Bạch Hoài mặc khá ngắn, chỉ tới ngang đùi, nên khi gác để lộ phần da thịt trắng nõn nuột nà trong không khí, làm chao đảo ánh mắt Nhiếp Vân Tranh.

Lúc này Nhiếp Vân Tranh không hoảng vì sợ đánh thức Bạch Hoài nữa. Anh nhìn phần eo lưng mà sửng sốt, nhìn đùi cô mà há hốc miệng, cả người như đổ si măng, ngây ngốc tại chỗ.

Nói thật thì đèn phòng không quá sáng, nhưng với ánh trăng ngoài cửa sổ, cùng với đôi mắt của Nhiếp Vân Tranh đã quen với bóng tối trong phòng Bạch Hoài, cái gì nên thấy cũng đã thấy không nên thấy cũng thấy luôn rồi.

Anh đứng im thế khá lâu, chỉ tới khi Bạch Hoài lật người một lần nữa, Nhiếp Vân Tranh mới hồi thần, mặt đỏ bừng như cà chua, cuống quýt chạy vội.

Hôm nay nhất định là do ra đường chưa xem này hoàng đạo. Từ sáng đến giờ chẳng có chuyện gì may mắn cả!

Về phòng, Nhiếp Vân Tranh lấy tay bụm miệng, mắt mở to, vẻ kinh hoảng vẫn in hằn nơi đáy mắt. Nếu quay lại được thời gian, Nhiếp Vân Tranh nhất định sẽ tát chết chính mình trước khi bước vào phòng Bạch Hoài.

Nhìn xem những gì mày đã làm kìa!

Mắt mày để đi đâu đấy?!

Chỗ đó là chỗ có thể nhìn sao?!

Nhiếp Vân Tranh bối rối, rối rắm cực kỳ. Anh vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình với cô, nếu là thật, anh sợ cô sẽ thấy ghê tởm. Nếu là giả, vậy sao bản thân lại năm lần bảy lượt có suy nghĩ tồi tệ với cô.

Chết tiệt.

......................

Nhiếp Vân Tranh mở mắt, khoé mắt anh ửng đỏ, đầy tia máu, nhưng lại mê mang mơ hồ, yên tĩnh vài phút, chờ tinh thần hoàn toàn hồi phục, Nhiếp Vân Tranh tự tay tát mình một cái rõ đau.

Bốp!

Cảm thấy không đủ, lại trở tay đánh thêm mấy cái nữa.

Bốp! Bốp! Bốp!

Má phải đau rát sưng đỏ, Nhiếp Vân Tranh chết lặng nhìn trần nhà, một lúc sau anh lững thững vào phòng tắm, cởi bỏ cảm giác dính nhớp ghê tởm dưới hạ thân.

......................

Bạch Hoài vô tư chưa biết gì, vui vẻ thức dậy rồi xuống nhà ăn sáng.

"Chào buổi sáng, dì Khương!"

Dì Khương gập khăn trong tay, lau qua bếp, thấy cô bà ôn hoà mỉm cười chào hỏi:" Chào buổi sáng, Hoài Hoài."

"Chú đâu rồi ạ?"

"Tiên sinh đi từ sớm rồi. "

"Ầy.. Vậy sao." Bạch Hoài buồn thấy rõ, chú ấy lại tránh mặt mình.

Hai mắt cô ửng đỏ, đột nhiên lại thấy tủi thân. Cô miễn cưỡng cười cười với dì Khương, ăn sáng qua loa rồi bỏ lên trên phòng. Dì Khương nhìn theo lại chẳng biết nói gì mới phải.

2 chú cháu này dạo gần đây làm sao vậy? Là cãi nhau à? Có gì thì từ từ nói chứ.

Ài, không xen vào được. Đều là việc của gia chủ, thân là người làm như bà, tùy tiện xen vào cũng không tiện.