Nhưng nàng cũng đã biết hướng đi về sau của nhân vật, hiện tại coi như là chiếm ưu thế.
Hơn nữa mọi người xung quanh cũng không có lực lượng như vậy, điều này cũng làm Mạnh Ly hơi chút an tâm.
Mạnh Ly ở trong lòng tự xây dựng tâm lý xong, làm quen với máy tính một hồi.
Ngay từ đầu tinh thần thực phấn khởi, tất cả mọi thứ của thế giới này đối với Mạnh Ly đều mới mẻ nhưng Mạnh Ly cũng không thắng nổi sự mệt mỏi của thân thể này mà buồn ngủ theo bản năng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Mạnh Ly nhìn thời gian, hiện tại là nửa đêm, cũng không hề muốn làm gì khác, ngã vào trên giường nặng nề ngủ thiếp đi.
Chờ Mạnh Ly lần nữa tỉnh lại, từng tia sáng của ngày mới xuyên thấu qua bức màn chiếu lên mặt Mạnh Ly.
Mạnh Ly mặt không biểu tình chú ý lắng nghe, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thực nhẹ, nhưng đi qua đi lại, biểu hiện sự do dự của chủ nhân bước chân giờ phút này.
Mạnh Ly đem cái chăn gác ở dưới cổ, nghiêng đầu hướng cửa phòng, đôi mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa.
Một lát sau tiếng bước chân dừng lại, tiếng đập cửa vang lên, một giọng nói mềm mại truyền tiến tai Mạnh Ly.
"Chị Tiếu Cầm, chị đã dậy chưa?"
Mạnh Ly biết Tiêu Tiếu Cầm trước kia luôn không để ý tới Đào Vũ Vi, một hai phải chờ đến lần thứ hai mới trả lời Đào Vũ Vi, giống như làm như vậy mới có thể đem nghẹn khuất trong lòng vơi đi một ít.
Mạnh Ly nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bởi vì thay đổi người, một tiếng ừ này của Mạnh Ly mang theo nhu hòa, điềm đạm, Đào Vũ Vi hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn về tiếng nói nhu hòa bình tĩnh này. Mà không phải giống trước kia đông cứng mang theo sự chán ghét.
Đào Vũ Vi dán người trên cửa phòng Mạnh Ly, nói:
" Chị Tiếu Cầm, bữa sáng em đã làm xong, chờ chị xuống chúng ta cùng nhau ăn đi, ăn xong chúng ta đi trường học."
Mạnh Ly lại ừ một tiếng, đứng dậy mở ra cửa phòng ngủ, nhìn Đào Vũ Vi đang đứng ở cửa.
Mạnh Ly hơi hơi rũ mi mắt xuống, nàng bám vào người Tiêu Tiếu Cầm so với Đào Vũ Vi cao hơn một cái đầu, kỳ thật Đào Vũ Vi cũng không thấp, nhưng là Tiêu Tiếu Cầm lại thật sự cao.
Mạnh Ly nhìn thoáng qua Đào Vũ Vi, Đào Vũ Vi mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng nhạt, lớn lên trông thực đáng yêu, đôi mắt to tròn, thanh triệt sáng ngời.
Mạnh Ly nhìn nàng, làm nàng không được tự nhiên, vuốt vuốt tóc mái bên tai.
Tầm mắt Mạnh Ly đi theo quỹ đạo bàn tay Đào Vũ Vi mà chuyển động, Đào Vũ Vi lớn lên thực tinh xảo, ngay cả vành tai đều tinh xảo đáng yêu.
Mạnh Ly thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua phòng khách, ba Tiêu mẹ Tiêu, còn có Tiêu Tiếu Phong đều đã ngồi ở bàn ăn rồi.
Tiêu phụ là một nam nhân thành thục lại có mị lực, dù đã đến tuổi 40, sự nghiệp có chút thành tựu cùng gia đình hạnh phúc làm cho hình tượng ba Tiêu càng thêm thành thục hấp dẫn. ( Ba Tiêu 10 điểm có nhưng...)
Giờ phút này ba Tiêu đang đọc báo sáng, giương mắt nhìn Mạnh Ly, Mạnh Ly lễ phép chào:
"Ba ba buổi sáng tốt lành."
Mà mẹ Tiêu thoạt nhìn bảo dưỡng rất tốt, nhìn giống như phụ nữ mới 30, dáng người cũng không có biến dạng, mặt mày nhu hòa xinh đẹp.
Mà ngũ quan Tiêu Tiếu Phong cùng ba Tiêu rất giống, lúc này Tiêu Tiếu Phong đang độ tuổi thanh niên phơi phới, giống như ánh mặt trời, đẹp trai lóa mắt.
Hai cha con trông giống nhau, ở trên người Tiêu Tiếu Phong có thể nhìn đến bóng dáng thời còn trẻ của ba Tiêu, mà ở trên người ba Tiêu phảng phất cũng có thể nhìn đến tương lai Tiêu Tiếu Phong sau này.
Mạnh Ly nặn ra một nụ cười xấu hổ, đối với mẹ Tiêu cùng Tiêu Tiếu Phong nói:
" Mẹ, anh hai, buổi sáng tốt lành."
Mẹ Tiêu hướng về phía Mạnh Ly cười cười, bảo Mạnh Ly nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng.
Mạnh Ly gật gật đầu, hướng tới phòng tắm mà đi, còn Đào Vũ Vi đi ở bên cạnh đưa cho mẹ Tiêu một ly sữa bò.
Mà Tiêu Tiếu Phong lại tri kỷ đem mứt trái cây quết lên bánh mì đưa cho Đào Vũ Vi, Đào Vũ Vi tiếp nhận liền ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn anh hai.
Tiêu Tiếu Phong hơi hơi mỉm cười, nụ cười mang theo gió xuân, trong mắt mang theo tỉnh cảm không dễ phát hiện, thỉnh thoảng không tự giác mà nhìn về phía Đào Vũ Vi.
Mà ba Tiêu cùng mẹ Tiêu câu được câu không nhẹ giọng tán gẫu, ánh mặt trời từ cửa sổ dần tiến vào, toàn bộ nhà ăn đều tràn ngập trong không khí ấm áp.
Mạnh Ly ở trong phòng tắm sờ soạng sản phẩm của khoa học kĩ thuật hiện đại, thật cẩn thận ở trong lòng hỏi:
"Vừa rồi ta biểu hiện tốt không?"
"Người khác sẽ không hoài nghi ta không phải Tiêu Tiếu Cầm chứ?"
6018:......
Đây là bề ngoài ổn định như voi, nội tâm hoảng như nai sao?
6018 miễn cưỡng mà đáp: " Rất tốt."
Mạnh Ly nghe được 6018 nói có lệ, bèn không nói nữa.
Tắm rửa một lúc, thu thập xong đi liền đến bàn ăn, ngồi ở đối diện Đào Vũ Vi.
Đào Vũ Vi ân cần lấy giúp Mạnh Ly một ly sữa bò, Mạnh Ly xa cách mà lễ phép gật đầu:
"Cảm ơn."
Đào Vũ Vi hơi ngạc nhiên, sắc mặt có chút cổ quái, nhưng chỉ nháy mắt liền tươi cười với Mạnh Ly, càng thêm ân cần giúp Mạnh Ly gắp đồ ăn.
Mạnh Ly tới không từ chối, đồ ăn nơi này nàng chưa từng ăn qua, lần đầu tiên ăn luôn có chút mới mẻ, mỗi loại đều muốn thử một chút.
Đào Vũ Vi nhìn Mạnh Ly đang ăn sáng, đột nhiên cảm thấy không nói lên lời, từng cử chỉ của Tiêu Tiếu Cầm hôm nay cực kỳ ưu nhã, cực kỳ đẹp.
Một chút cũng không giống Tiêu Tiếu Cầm tùy tiện trước kia.
Đào Vũ Vi đối với ý tưởng đột ngột trong đầu làm chính mình hoảng sợ, ở trong lòng thuyết phục chính mình đây là Tiêu Tiếu Cầm, chẳng lẽ còn có thể thay đổi thành một người khác, thu hồi ý nghĩ ấy lại, không hề suy nghĩ nữa.
Giờ phút này trong đầu Mạnh Ly cũng đang lục lại ký ức của nguyên chủ, nhìn lướt qua Đào Vũ Vi, hiện tại là thời điểm Đào Vũ Vi đi giúp Tiêu Tiếu Cầm thổ lộ nhưng lại làm đối phương thích luôn nàng.
Chẳng qua lúc này Đào Vũ Vi còn chưa có rời nhà trốn đi.
Mạnh Ly cảm thấy lúc này tới cũng không tính quá muộn, trong lòng phân tích Đào Vũ Vi lúc trước rời nhà trốn đi mấy ngày rốt cuộc đi đâu nhỉ?
Sau đó lại như thế nào lẻ loi một mình bình yên trốn thoát từ trong tay bọn bắt cóc?
Mà vì sao sau khi Đào Vũ Vi bị bắt cóc, Tiêu Tiếu Cầm lại bị bắt cóc?
Hai chuyện này liệu có hay không liên hệ với nhau?
Mạnh Ly hiện tại chỉ tương đối khẳng định một chuyện, chính là thân thể cùng thể trạng Đào Vũ Vi không tiếp thu qua huấn luyện chuyên môn, đánh không lại nam tử thành niên, vậy thì chính là có người trợ giúp Đào Vũ Vi.
Chẳng lẽ dựa vào dùng trí thắng được?
Nhưng mặc kệ dựa vào là dùng trí thắng được hay là có người hỗ trợ, Đào Vũ Vi đều không có đề cập tới sự kiện kia một chút nào cả.
Này không giống với tính cách của Đào Vũ Vi.
Ánh mắt Mạnh Ly sâu xa nhìn Đào Vũ Vi, sau lưng người này có phải hay không có bí mật.
Mẹ Tiêu thấy Mạnh Ly trầm mặc không nói, chỉ ăn mỗi thứ một ít, liền mở miệng nói chuyện với Mạnh Ly, bởi vậy mà đánh gãy suy nghĩ của Mạnh Ly, Mạnh Ly trả lời ngắn gọn ứng phó, nàng còn chưa thích ứng con người cùng đồ vật nơi này, chỉ có thể ít nói nhiều xem, rốt cuộc thì nói nhiều liền lộ.
Ăn sáng xong, Mạnh Ly cùng Đào Vũ Vi chào tạm biệt ba mẹ rồi cùng nhau đi tới trường học.
Dọc theo đường đi Đào Vũ Vi nhìn Mạnh Ly muốn nói lại thôi, Mạnh Ly biết Đào Vũ Vi muốn nói gì, nhưng không có khả năng nàng sẽ chủ động khơi mào đề tài, hai người một đường không nói gì, không khí vô cùng xấu hổ.
Mạnh Ly giống như lơ đãng đánh giá thế giới này, tuy rằng trong trí nhớ của người ủy thác đã biết các loại đồ vật cực kỳ hiện đại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác mới mẻ cùng chấn động.
Cũng biết trên đường cái có rất nhiều đồ vật chở người, có nhiều màu sắc khác nhau kêu là ô tô.
Là người hiện đại ắt không thể thiếu phương tiện giao thông, nơi này có nhà lầu san sát, ngựa xe như nước, người đi đường vội vàng, sắc thái sặc sỡ, tất cả phản ánh ở trong mát Mạnh Ly, che kín sắc thái của bản thân.