Tới trường học, Mạnh Ly liền trông thấy người con trai mà người ủy thác thích.
Tên là Hoa Minh Hi, Hoa Minh Hi nhìn thấy bên cạnh Mạnh Ly là Đào Vũ Vi, đôi mắt nháy mắt trở nên sáng ngời, cùng Đào Vũ Vi chào hỏi:
"Hôm nay tới rất sớm a, anh có món quà nhỏ cho em. Đặt ở dưới hộc bàn, nhớ xem lúc một mình nha."
Hoa Minh Hi thần bí mà dặn dò nói, từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn qua Mạnh Ly ở bên cạnh một cái.
Đào Vũ Vi vẻ mặt xấu hổ, sắc mặt đỏ ửng, theo bản năng liền đem ánh mắt không biết làm sao hướng tới Mạnh Ly.
Mạnh Ly lẳng lặng đứng ở một bên, thần thái hào phóng, không có bởi chuyện này mà có một chút khó chịu nào.
"Chị Tiếu Cầm, chúng ta đi thôi."
Đào Vũ Vi trộm ngắm ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng của Hoa Minh Hi, vươn tay túm túm ống tay áo của Mạnh Ly lôi đi.
Mạnh Ly nhìn ống tay áo của chính mình, từ khi đi vào thế giới này, khả năng chưa thích ứng được tốt chính là trang phục của nơi này.
Tuy rằng kiểu dáng thật xinh đẹp, nhưng người ở thời đại nàng sống chỉ mặc trang phục kín đáo, có ống tay dài xuất hiện trước mặt mọi người, Mạnh Ly hiện tại có chút mất tự nhiên.
Hoa Minh Hi lúc này giống như mới nhìn thấy Mạnh Ly, quay đầu nhìn lướt qua Mạnh Ly.
Sâu trong ánh mắt cất giấu sự khinh miệt, nếu không phải Mạnh Ly thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Hoa Minh Hi chắc cũng sẽ không phát hiện.
Từ ký ức của người ủy thác tới nói, Hoa Minh Hi vẫn chưa từng làm chuyện tổn thương nàng, nếu một hai phải mạnh mẽ nói là có, thì chính là cự tuyệt sự yêu thích của người ủy thác, đi theo đuổi Đào Vũ Vi.
Nhưng Mạnh Ly cảm thấy chuyện này cũng không có gì không đúng, không phải người ủy thác thích ai, người đó liền nhất định phải tiếp thu.
Đối phương có quyền lựa chọn quyền lợi của người khác.
Thích ai là tự do của đối phương.
Mạnh Ly gật gật đầu:
"Chúng ta tới phòng học đi."
Đào Vũ Vi giống như được giải cứu, vội vàng nói với Hoa Minh Hi:
"Bạn học, chúng tôi đi trước.
À, còn có quà của cậu...."
Đào Vũ Vi nghĩ nghĩ, nói:
"Tôi...Cậu về sau không cần tặng quà cho tôi".
Nói xong còn trộm nhìn Mạnh Ly, thấy Mạnh Ly không phản ứng gì, giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền bỏ lại Mạnh Ly mà thẹn thùng chạy chậm hướng tới phòng học.
Mà Hoa Minh Hi nhìn bóng dáng Đào Vũ Vi liền cười nhẹ hai tiếng, lại thu hồi tươi cười đối với Mạnh Ly nói:
"Không được khi dễ bạn học Vũ Vi."
Mạnh Ly nhếch khóe miệng, nói:
"Bạn học Hoa Minh Hi yên tâm, một nhà chúng tôi đối với Vũ Vi rất tốt, đặc biệt là anh hai tôi đối với Vũ Vi càng là quan tâm săn sóc, Vũ Vi ở nhà của chúng tôi rất tốt, rất vui sướng."
Hoa Minh Hi sắc mặt hơi trầm xuống, Tiêu Tiếu Cầm hôm nay trở nên nhanh mồm dẻo miệng, còn chuyên chọc trúng chân đau người khác.
Hắn tưởng tượng đến Tiêu Tiếu Phong liền đau đầu, từ lúc hắn bắt đầu theo đuổi Đào Vũ Vi, Tiêu Tiếu Phong luôn gây chuyện với hắn, hai người đã ngầm đánh giá nhau hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Tiêu Tiếu Phong hơn một chút.
Nếu lúc này, hắn còn không rõ trong lòng Tiêu Tiếu Phong nghĩ gì, hắn liền quá ngu ngốc.
Càng làm cho Hoa Minh Hi muốn to đầu chính là Đào Vũ Vi cùng Tiêu Tiếu Phong ở cùng một nhà.
Gần quan được ban lộc, hoàn toàn chính là cạnh tranh không công bằng, cảnh này khiến Hoa Minh Hi không vừa mắt Tiêu Tiếu Phong, cũng liên quan theo đó, càng nhìn không vừa mắt Tiêu Tiếu Cầm.
Bất quá đề tài là hắn chủ động khơi mào, cũng không thể mất mặt được, rất có khí thế hừ một tiếng rồi xoay người vào phòng học.
Mạnh Ly cũng hướng tới phòng học mà đi, mấu chốt của nhiệm vụ không phải ở chỗ này đấu võ mồm, nói chuyện gì gì đó mà ta thích ngươi nhưng ngươi không thích ta đã đành còn thích nàng.
Mà là muốn tìm được lí do vì sao lúc trước người ủy thác bị bắt cóc, bị người nào bắt cóc, như thế nào có thể tránh được nguy hiểm này.
Mạnh Ly ngồi ở trong lớp học, lúc này giáo viên còn chưa tới, trạng thái của cả lớp đều tương đối lười nhác, có các bạn gái kề tai nhau nói nhỏ.
Mạnh Ly mở sách vở ra nhìn nhìn, ừm... có chút cố hết sức, thích ứng được là cả một quá trình rất dài, hiển nhiên Mạnh Ly cảm thấy chính mình không thể thích ứng được nhanh như vậy.
Chỗ ngồi của Đào Vũ Vi cách Mạnh Ly không xa, Mạnh Ly nhìn lướt qua Đào Vũ Vi.
Đào Vũ Vi cúi đầu từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, mở ra xem xét món quà mà Hoa Minh Hi đưa, đối với chuyện Hoa Minh Hi đưa Đào Vũ Vi quà gì không có hứng thú, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
Các tiết học buổi sáng trôi qua, Mạnh Ly như lọt vào trong sương mù, cho dù như vậy, cũng không ảnh hưởng tới vẻ mặt nghiêm túc ham học hỏi của Mạnh Ly, các giáo viên nhìn thấy đều âm thầm gật đầu.
Không nghĩ tới Mạnh Ly có thật nhiều điều đều nghe không hiểu, lý giải ra cực kỳ cố hết sức.
Tới thời điểm ăn trưa, Đào Vũ Vi chạy đến trước mặt Mạnh Ly nói:
"Chị Tiếu Cầm, chúng ta đi ăn cơm đi."
Giọng nói mang theo ý thỉnh cầu.
Mạnh Ly đưa mắt nhìn Đào Vũ Vi, nhẹ giọng nói:
"Vũ Vi, thật ra chúng ta chỉ kém nhau mấy tháng, lại là bạn học, kỳ thật có thể gọi tôi là Tiêu Tiếu Cầm, hoặc là Tiếu Cầm."
"Chị không thích em gọi chị là chị có phải hay không....."
Giọng nói Đào Vũ Vi mang theo do dự, ánh mắt chớp mắt một cái liền ảm đạm.
Mạnh Ly: "... Có ý gì?"
"Có phải hay không.....Trong lòng chị chưa từng thừa nhận em là em gái của chị?"
Đào Vũ Vi giống như lấy hết can đảm nhanh chóng nói xong.
Mạnh Ly:!...Cái gì? Em gái?
Nàng chỉ là cảm thấy mở miệng gọi một câu chị, ngậm miệng một câu chị, nghe có chút quái quái mà thôi.
Thời điểm trước đây người ủy thác vì tiếng "chị" này mà ăn đủ khổ.
Ngươi là chị, vì sao còn không hiểu chuyện bằng em gái ngươi.
Ngươi là chị, vì sao còn muốn giận dỗi với em gái.
Ngươi là chị, ngươi không quan tâm em gái, ngược lại để em gái làm cho ngươi, chăm sóc ngươi, ngươi làm chị cũng không được, quá kiêu căng rồi.
Em gái sao? Mạnh Ly cảm thấy Đào Vũ Vi vốn dĩ không phải em gái của người ủy thác a.
Mạnh Ly đứng lên đối với Đào Vũ Vi nói:
"Nếu cậu muốn gọi tôi như vậy cũng được.
Là tôi thất lễ, đột ngột kêu cậu thay đổi."
Mạnh Ly xin lỗi xong liền hướng nhà ăn đi.
Đi được hai bước Mạnh Ly dừng lại, đối với Đào Vũ Vi nói:
"Thật ra tôi cảm thấy nếu cậu không gọi tôi là chị, quan hệ của chúng ta sẽ gần gũi hơn một chút, tốt hơn một chút."
Chúng ta là quan hệ ngang bằng nhau.
Ừm...chính là như vậy.
Đào Vũ Vi nghi hoặc hỏi:
"Thật sự?"
Mạnh Ly gật gật đầu:
"Thật sự."
Như vậy thì ít nhất cũng làm cho Đào Vũ Vi không thể thời khắc nào cũng bày ra vẻ yếu thế của mình.
Ta là em gái, nhưng ta đối với chị của ta cực kỳ tốt, ta thật là vĩ đại.
Nhưng lại miễn cưỡng làm sao, là một bé gái mồ côi, ăn nhờ ở đậu, không thể tự do làm theo ý mình.
Mạnh Ly có chút hoảng hốt, tiểu tâm cơ như vậy, đều là những gì năm đó các tỷ muội trong gia tộc múa bút thành văn.
Vẻ mặt Đào Vũ Vi giống như vẫn khó hiểu, Mạnh Ly mỉm cười nói:
"Nếu không về sau tôi gọi cậu là em gái Vũ Vi đi."
"Có được không? Em gái Vũ Vi?"
Đào Vũ Vi: "A?"
Mạnh Ly cong môi cười, nói:
"Thấy không, tôi gọi cậu là em gái Vũ Vi, có phải hay không cũng cảm giác không được tự nhiên."
"Lại còn có chút xa lạ nữa."
Đào Vũ Vi chần chờ gật gật đầu:
"Đúng, có một chút."
Mạnh Ly ừ một tiếng.
Đào Vũ Vi gật gật đầu, lại do dự mà nhìn thoáng qua Mạnh Ly, giọng nói mang theo ý xin lỗi mà giải thích:
"Kỳ thật, Hoa Minh Hi cùng mình không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nhất định đừng hiểu lầm, cậu ta đưa mình quà chỉ đơn giản là giữa bạn học với nhau thôi."