Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 224: Nhiệm vụ ban thưởng



Cũng không biết là người tài giỏi nào ra chủ ý cho Lục gia hay là bản thân người Lục gia lòng tham không đáy, vậy mà không sợ chết cùng lúc tố cáo hai nhà Tu, Cố cầm tù giết hại con gái Lục Na của họ!

Mặc kệ nói thế nào, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Lúc trước Tu gia chưa từng ra tay với Lục gia, đó là bởi vì sợ làm hỏng sự nghiệp chính trị tại thời khắc mấu chốt, hiện tại đã như vậy, còn kiêng kỵ gì chứ?

Anh cả Tu gia mắt thấy mình phải trở thành đại tướng nơi biên cương, bị người ta lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào bộ phận kế hoạch hóa gia đình vĩnh viễn không có ngày nổi danh, tinh thần cũng sắp hỏng mất. Mỗi ngày về đến nhà, thấy người liền nói: "Làm chứng nhận kết hôn, ly hôn tìm tôi, cần bao cao su cũng có thể tìm tôi, còn có đặt vòng lấy vòng đều có thể tìm tôi, tôi vẫn rất hữu dụng."

Nhìn anh trai mình như vậy, Tu Kim Sinh vừa tức vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, bên phía quan trường ông ta không có một chút lực lượng nào cả, ngày xưa có lúc ông ta nghèo đến mức chỉ còn lại tiền, bây giờ tiền bạc cũng không còn bao nhiêu.

Cho nên hiện giờ Tu gia đã không là gì nữa rồi.

Nhiều nhất chính là co đầu rút cổ trong một góc an tâm làm một hộ gia đình khá giả so với bên trên thì không đủ so với bên dưới có thừa là được rồi.

Thế là vào một ngày nào đó Tu Hằng mang Cố Nhiên Nhiên, người biến thân mỗi ngày trả hàng cho Cố gia.

Vốn dĩ anh ta thật sự có cảm tình với Cố Yên Nhiên.

Nhưng mà thử nghĩ một phen, vợ mới cưới của ngươi, một hồi đắm đuối đưa tình với ngươi, một hồi lạnh lùng như băng hoặc là chửi ầm lên nói ngươi là tội phạm giết người, một hồi mở miệng ra đối với ngươi sủa loạn cắn loạn, ngươi còn phải phụ trách làm con sen cho cô ta.

Bệnh tâm thần còn có thể chữa khỏi vào một ngày nào đó, nhưng hai nhà Tu, Cố tìm vô số cao nhân, tất cả đều nói tình huống ba hồn một thể này, ai cũng không có cách nào thay đổi.

Vị tổ tông này một lời không hợp liền biến thân.

Mỗi ngày hành hạ như thế, dù là ai cũng sẽ trả hàng?

Kết quả thế nào, tuyệt tình ngược lại là Cố gia.

Mặc dù một sợi u hồn của con gái mình bám vào thân thể kia, nhưng thứ nhất dù sao tướng mạo và giọng nói đều không phải là con gái mình, tình cảm ruột thịt đã giảm đi nhiều, lại thêm bên trong còn có một kẻ thù hận bọn họ đến cắn răng nghiến lợi, cộng thêm một con chó chuyện gì cũng không biết chỉ biết tìm ăn và cắn người, đã khiến tình cảm gia đình giảm xuống không còn thừa bao nhiêu.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là, từ khi đứa con gái này trở về, Cố gia chưa có một ngày sống yên ổn, nếu như không phải vì cô ta, Cố gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.

Cho nên Cố gia chỉ có một thái độ: Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi.

Ngay lúc người Tu gia tràn đầy lửa giận không chỗ phát tác, Lục gia chết tốt không chết đụng vào.

Khiến Tu Hằng vô cùng oán hận chính là Giang Hồng Trạch tên chó săn này, lúc trước hận không thể nằm rạp trên mặt đất liếm chân cho anh ta, một khi Tu gia thất thế, vậy mà ngay cả tên đó cũng dám đến giẫm một chân, làm nhân chứng tố cáo bọn họ.

Lục gia tố cáo bọn họ đương nhiên là giả, muốn lấy được thứ tốt mới là thật.

Lúc trước hai nhà phong quang vô hạn tất nhiên bọn họ coi như biết một chút tiếng gió cũng không dám có ý nghĩ này, nhưng bây giờ nghe Giang Hồng Trạch thuyết phục, nói gì mà bây giờ con đường làm quan của hai nhà đã chấm dứt, không bị bắt cũng coi như bọn họ tốt số.

Hiện giờ hai nhà này chính là một chén thịt kho tàu được hầm rất ngon, những nhân vật lớn kia đang vội vàng ăn thịt đấy, chúng ta cũng có thể vớt chút nước lèo ăn cơm chứ!

Nghĩ đến lần trước tuỳ tiện liền lấy được một ngàn vạn, ánh mắt người Lục gia đều sáng lên.

Giang Hồng Trạch nói, có tôi là nhân chứng cộng thêm video tính là vật chứng, bọn họ sẽ thua không thể nghi ngờ. Chúng ta làm tốt, chắc chắn sẽ ra tòa hòa giải, một nhà ít nhất cũng đập được hai ngàn vạn. Đến lúc đó tôi chỉ cần năm trăm vạn là được, số tiền còn lại đều là của các người.

Coi như không hòa giải, dù sao hai nhà cũng hợp mưu hại con gái các người đúng không, mặc kệ thế nào tôi cũng là vị hôn phu của Tiểu Na. Một cái mạng của Lục Na, phí tổn thất thanh xuân, tiền bồi thường tình cảm, ít nhất hai nhà cũng phải lấy ra một ngàn vạn.

Tốt xấu cha Lục còn có chút lý trí: "Nhưng bọn tôi đã ký tên đồng ý đưa Lục Na cho bọn họ, cùng bọn tôi không có quan hệ nha."

"Khụ! Đó cũng không tính là chuyện lớn gì, các người ký tên là đưa con gái cho bọn họ, cũng không có nói tùy tiện để bọn họ giết chết đi."

Đúng vậy, phải nói vẫn là người đọc sách thông minh!

Tất cả liền vui vẻ quyết định như vậy!

Mấy người bị tiền tài mê hoặc không ngờ tới là, mắt thấy phiên tòa sắp mở ra, tất cả bọn họ bị người ta chém đứt một cái chân, cắt đi đầu lưỡi, sau đó một mồi lửa thiêu hủy phòng bọn họ thuê.

Giang Hồng Trạch biết Tu Hằng tàn nhẫn, anh ta chỉ sai lầm khi đoán tình thế hiện tại của Tu gia. Nếu như Tu gia còn một vị phó Thị trưởng, rất có thể bọn họ đã đe dọa thành công.

Nhưng bây giờ, cục thịt béo Tu gia này người nào cũng hận không thể đến cắn một cái, thế mà ngay cả chó săn lúc trước của mình cũng dám có ý đồ với mình, sợi dây tên là "Lý trí" trong đầu Tu Hằng bị đứt ngay lập tức, hận không thể tự tay giết chết mấy người này.

Trên thực tế, anh ta thật sự tham gia, chân Giang Hồng Trạch là bị anh ta tự tay chém đứt.

Anh ta vốn muốn dùng một mồi lửa thiêu chết tất cả đám người này, nhưng luôn cảm thấy chết đã không đủ để dập tắt lửa giận trong lồng ngực của mình, muốn để bọn họ còn sống nhận hết tra tấn mới là sảng khoái nhất!

Tu Hằng thậm chí còn tốt bụng đưa Lục Na trở về.

Chẳng phải các người đau lòng con gái của mình sao? Trả lại cho các người.

Người Lục gia chắc chắn là tham tài, nhưng cũng tuyệt đối muốn mạng, cơn thịnh nộ của Tu Hằng khiến bọn họ hoàn toàn sợ vỡ mật, vội vàng rút đơn kiện, còn phải bồi thường tổn thất cho hàng xóm bởi vì hỏa hoạn gây ra.

Lại tốn tiền trị bệnh cho một nhà ba người, cái gì? Hẳn là bốn người? Dựa vào cái gì phải mang theo Giang Hồng Trạch tên khốn kiếp kia? Nếu không phải anh ta xúi giục tố cáo, bọn họ có thể như vậy?

Dù sao cuối cùng Lục gia cầm hơn năm mươi vạn còn lại chật vật trốn về nhà, một nhà ba người âm thầm may mắn, may mà lúc trước không có bán nhà ở quê.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, trong căn nhà nhỏ tại nông thôn, người Lục gia chưa hết hoảng sợ vừa đi vừa dùng tay chân giả còn không mấy thuần thục.

Nếu như không tham lam thì tốt rồi.

Bọn họ đã từng được coi như phú hào ngàn vạn.

Bọn họ đã từng có một cơ thể khỏe mạnh.

Bọn họ còn đã từng có một đứa con gái, mặc dù không quá hiếu thuận, nhưng hầu như luôn gửi tiền về nhà.

Lúc đó bọn họ không có tiền, nhưng bọn họ có cơ thể khỏe mạnh, chỉ cần cố gắng kiếm tiền, cả gia đình một lòng, dành dụm đủ tiền cho con trai cưới vợ còn không dễ dàng sao? Thậm chí chính mình kiếm năm mươi vạn cũng không phải là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!

Nhưng bây giờ, một nhà ba người câm điếc, ba người cũng đều bị mất một cái chân, điều kiện này cầm năm mươi vạn đưa hết cho người ta, cũng chưa chắc có thể kiếm được một cô vợ đâu.

Nếu như không tham lam thì tốt rồi.

Giang Hồng Trạch nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy hối hận.

Anh ta biết trở về cố hương, ít nhất cha mẹ còn có thể để anh ta áo cơm không lo, nhưng anh ta như vậy, có mặt mũi nào trở về?

Từ khi nào thì bắt đầu, anh ta dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của mình? Lúc trước được cử đi đại học, Giang Hồng Trạch rất đắc ý, muốn thông qua cố gắng của mình thay đổi vận mệnh cả nhà.

Thời điểm năm nhất đại học anh ta là sinh viên chăm chỉ nhất trường.

Sau đó anh ta phát hiện, mặc kệ anh ta cố gắng thế nào, ánh mắt những người kia luôn dừng lại trên người đám phú nhị đại quan nhị đại kia, sau này anh ta quen biết Tu Hằng.

Sau đó nữa, Tống giám đốc của trung tâm thương mại tại thành phố S tìm đến anh ta..