Khương Nhị Lang cũng không tiếp tục thuyết phục, mà để mặc cho nàng phát tiết xong cảm xúc, mới nhẹ nhàng vỗ bờ vai của nàng: "Suốt ngày nhao nhao phải làm tiểu thư khuê các, làm quý nữ kinh thành, muội xem có quý nữ khuê tú nào khóc nhiều giống như muội? Cái gọi là "Nước mắt lan tràn" chính là nói muội đi."
"Đi.. Đi con mẹ nó quý.. Quý nữ, hiện tại tỉnh mộng, ta là khuê nữ Khương Tự Minh, ta phải làm nữ đại vương!"
"Phụt phụt" một tiếng, Khương Nhị Lang rất không tử tế cười ra tiếng: "Lần đầu tiên ta trông thấy nữ đại vương kéo theo hai ống nước mũi đấy, thất kính thất kính!"
Mỗi khi Khương San như vậy, chính là khúc nhạc dạo muốn nổi bão.
Khương Nhị Lang vội vàng chắp tay thi lễ: "Được được được, ta sai rồi. Tiểu nhân cáo lui, mời đại vương nghỉ ngơi."
Hắn ta cố ý học giọng điệu thái giám trong cung, chọc cho Lâm Tịch cười ha ha.
"Vừa rồi ta đã thả Ngọc Nhi ra ngoài, tin rằng cha không trở về vào tối nay, sáng sớm ngày mai cũng sẽ về, chuyện này nương cũng biết, chúng ta ngày mai lại thương nghị một kế sách vẹn toàn. Trước mắt muội phải ngoan ngoan đi ngủ, dưỡng tốt vết thương trên chân, để tránh ngày mai nương trông thấy muội lại đau lòng."
Kỳ thật Ngọc Nhi cũng không phải là người, mà là một con Hải Đông Thanh cực phẩm rất hiếm có nền trắng lông xanh, mỏ trắng như tuyết và móng vuốt như ngọc.
Mỗi khi Khương gia có chuyện quan trọng xảy ra, vẫn luôn dùng Hải Đông Thanh để liên lạc.
Con Hải Đông Thanh này cực kỳ thông minh, vỗ cánh liền bay thẳng lên trời trong nháy mắt, cung nỏ khó làm nó bị thương.
Nghe nói chỉ riêng về độ cao và tốc độ bay trên bầu, ngoại trừ máy bay Hải Đông Thanh ai cũng không phục.
Buổi tối đó bởi vì vết thương ở chân, Lâm Tịch tu tập hai mươi Đoạn Cẩm cả đêm.
Ở trong phòng dùng cơm, Khương Phỉ Khương Vân nâng một cái giường êm hầm hừ đi tới. Hóa ra là không bảo vệ tốt tiểu cô cô, bị phạt làm kiệu phu.
Kỳ thật làm kiệu phu cho tiểu cô cô cũng không có gì, mấu chốt là huynh đệ của cả hai đều trào phúng bọn họ là một đôi ngu xuẩn, thế mà để tiểu cô cô bị thương dưới mí mắt của mình, coi như là tiểu cô cô cố ý làm bị thương, cũng không được.
Còn có thiên lý sao?
Lâm Tịch cảm thấy mình thật sự trở thành tiểu Công chúa thân thể yếu đuối, trải qua không ít thế giới, nhưng chưa bao giờ nàng được hưởng đãi ngộ như vậy!
Ngẫm lại cũng đúng, thảo nào Khương San oán niệm lớn như thế, bởi vì một mình nàng, hại cả nhà bị giết, cho nên mới trả giá bằng cách dùng linh hồn của mình, chuyện thứ nhất chính là muốn bảo vệ cả nhà bình an.
Nghe ý tứ của A Lê, Khương San trả rất nhiều hồn lực.
Ôi! Lâm Tịch thở dài.
Nghe nói, người đã dùng linh hồn cùng xã khu làm giao dịch, sau khi chuyển thế đều sẽ bị ảnh hưởng nhiều hoặc ít, hoặc là ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, hoặc là dứt khoát chết yểu, hoặc là vận mệnh nhiều thăng trầm, thậm chí có khả năng luân hồi vào súc sinh đạo.
Nói ngắn gọn một câu: Trên thế giới không có hamburger miễn phí.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu Lâm Tịch là bản thể của chính mình trong một đời kia, không có trở thành người chấp hành, mà thành người ủy thác, chỉ sợ nàng thà rằng chính mình hồn phi phách tán cũng muốn những người kia đạt được trừng phạt thích đáng, muốn cha mẹ của mình được an hưởng tuổi già.
Cho nên mỗi khi cảm thấy cuộc sống rất khổ sở, Lâm Tịch đều sẽ tự cảnh tỉnh chính mình, tất cả đều là bia đỡ đạn cho người ta, vận khí của nàng tốt hơn so với hầu hết mọi người.
Người khác vì một chút tâm nguyện, đều phải trả một cái giá rất lớn, nàng chỉ cần vất vả một chút, dùng ưu thế mình có liền có thể đạt được năm tháng vĩnh hằng, trải qua những cuộc sống đặc sắc, nàng có tư cách gì oán hận?
Mặc dù cảm thấy ý nghĩ của mình có chút bảo thủ, nhưng Lâm Tịch vẫn cảm thấy, coi như không phải là vì đạt được đánh giá nhiệm vụ hoàn mỹ và cực kỳ hoàn mỹ, nàng cũng nhất định phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện của những người ủy thác này.
Nếu những tâm tình tiêu cực của người ủy thác đều đã lớn đến mức bị xã khu cảm ứng được, chắc chắn là kết cục đều rất bi thảm, mà vì sửa chữa bi kịch đã từng xảy ra, những người vốn dĩ đã bị bạc đãi này còn phải bỏ ra linh hồn làm thù lao.
Chẳng qua Lâm Tịch lại không bởi vì vậy mà thánh mẫu cảm thấy, chính mình không nên yên tâm thoải mái hấp thu linh dịch trong Dưỡng Hồn Trì.
Bất luận kẻ nào, đều phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm, mặc kệ là thiện hay ác, trong đó cũng bao gồm bản thể ngu xuẩn kia của chính mình.
Nhưng mà, cặn bã vẫn phải bị ngược đãi, lão tử quả thực ngu xuẩn, nhưng đây không phải là lý do ngươi ức hiếp người ta!
Trong phòng nghị sự, hầu như tất cả người nhà họ Khương đều có mặt.
Lâm Tịch vừa tiến vào liền cảm thấy một bóng trắng đột nhiên xông tới, sau đó tay của mình liền bị người ta bắt được.
Mẹ nó, có quỷ?
"Lục Lục ngoan, có nhớ cha hay không!"
Lâm Tịch kém chút liền vung bàn tay tát cho tên háo sắc này hai cái, dám sờ tay ngọc của lão tử ngươi đúng là chán sống rồi.
Ách..
Vẫn là quên đi, hóa ra là lão cha của lão tử tới.
Chỉ thấy sắc mặt Khương Tự Minh hồng nhuận, trên đầu thế mà không có một cọng tóc trắng nào, nhìn nhiều nhất giống một người hơn năm mươi tuổi, làm sao giống một lão già tám mươi mốt tuổi trạng thái uể oải?
Trong lòng nàng âm thầm trợn mắt trắng, với tinh lực này, cũng khó trách sáu mươi sáu tuổi còn có thể "Chế tạo" ra Khương San.
"Khụ, khụ!" Đột nhiên tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên.
Trong nháy mắt Khương Tự Minh lại bay tới một chỗ khác: "Lão bà, lại không thoải mái?"
Tiếp theo cuối cùng Lâm Tịch cũng thấy được lão nương rất ít khi lộ diện của mình, một lão phụ hơn bảy mươi tuổi, nhưng mà lại không có dáng vẻ của người già nua chút nào, một nửa tóc bạc, làn da thoáng có chút nếp nhăn nhưng rất trắng nõn, cả khuôn mặt đều không phải khiến cho người ta quá kinh diễm, coi như lúc còn trẻ cũng không phải là loại mỹ nhân tuyệt thế khiến cho người ta vừa thấy đã cảm mến.
Nếu như nhất định phải tìm, hẳn là cặp mắt phát sáng rạng rỡ khiến người ta khó quên kia.
Ngươi tuyệt đối sẽ không tin một đôi mắt linh động như vậy lại thuộc về một lão phụ.
"Đừng luôn ngạc nhiên như vậy, mấy ngày nay cổ họng không thoải mái, bị mai hạch khí mà thôi." Khương mẫu trừng mắt liếc Khương Tự Minh đang kinh ngạc, lại nghiêng đầu lại nhìn Lâm Tịch: "Rất đắc ý nha, biết rõ có người mưu hại con còn chạy tới, sao con không lên trời luôn đi."
A!
Lão nương này.. Phong cách không đúng nha!
Dáng vẻ lão nhân gia ngài mắng ta đắc ý càng đắc ý có được hay không?
Lâm Tịch lấy tay gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô.
Xung quanh phòng nghị sự này đừng nói cây, ngay cả bụi cỏ cũng không có, gần phòng nghị sự chính là một cái diễn võ tràng rất lớn ở ngoài trời, bốn phía đều phái người canh giữ. Chỗ tốt như vậy người khác rất khó nghe lén được bất kỳ cuộc trò chuyện nào, bởi vì không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn thân.
Khương Nhị Lang lại kể một năm một mười giấc mộng của Lâm Tịch một lần nữa, đề phòng bỏ sót, kể xong còn hỏi một chút: "Lục Lục, muội còn có gì muốn bổ sung không?"
Lâm Tịch lắc đầu bày tỏ không có. Khương Tự Minh trầm tư thật lâu, thế mà hỏi Lâm Tịch: "Lục Lục, con nói xem con muốn làm gì?"
Kết quả không đợi Lâm Tịch trả lời, Khương Lục Lang đã nhảy lên: "Làm gì bây giờ? Cẩu Hoàng đế lại dám tính kế nhà chúng ta như vậy, còn có Diêu Trạm Văn đồ cháu con rùa kia dám đối với Lục Lục như vậy, lúc trước làm sao để bọn họ đi lên, hiện tại liền làm như thế để bọn họ lại đi xuống!"
Chỉ nghe "Vù vù" hai tiếng, Lâm Tịch cảm giác được có cái gì xé gió mà đến, sau đó trông thấy Khương lão Lục mới vừa rồi còn nhảy nhót như con thỏ hoang lập tức biến thành mỹ nam tử yên tĩnh.
Mẹ nó!
Quỳ Hoa điểm huyệt thủ!
Nhìn thấy Khương mẫu ốm yếu nở nụ cười hiền lành: "Có thể coi như yên tĩnh, Lục Lục bảo bối, con đến nói cho lão mẹ, muốn chơi như thế nào?"