Thân Tiểu Vân đứng đến hoa mắt chóng mặt, đến khi sắp không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cửa sắt đóng chặt rốt cuộc mở ra, bên trong quả nhiên ra rất nhiều người.
Chẳng qua ra ngoài ý định chính là, cũng không có dáng vẻ giương cung bạt kiếm, thâm cừu đại hận, ngược lại đều rất vui vẻ.
Trong lòng Thân Tiểu Vân có hơi thất vọng, không có đánh nhau sao? Hay là bồi thường tiền cho người ta rồi?
Tiếp theo bên trong lại ra mấy người, Thân Tiểu Vân vừa nhìn, lập tức giận không có chỗ phát tiết, cái này còn to hơn cả loa lớn!
Đây mẹ nó là cầm gậy lớn đến đánh nhau? Đó là thiết bị chụp ảnh! Đây mẹ nó là đồ tang? Đó gọi là áo cưới!
Xem ra là studio áo cưới này tìm Thân Tiểu Mẫn có chuyện gì đó?
Cửa bị mở ra lần nữa, dường như theo cánh cửa mở ra, trong không khí đều có chút hương thơm ngào ngạt.
Thân Tiểu Mẫn ra dáng bắt tay cùng một người trong số họ, người đàn ông kia nói câu "Hợp tác vui vẻ," sau đó đoàn người cười lên xe, cô dâu kia còn tiếc hận nói, đám cưới quá gấp, nếu không lại trì hoãn nửa tháng cảnh sắc nhất định sẽ càng đẹp mắt.
Thân Tiểu Vân nghe xong vội nhìn theo khe cửa không có đóng chặt kia, mơ hồ trông thấy một mảnh hoa khoe sắc thắm, trong lòng rất là hoang mang, rốt cuộc Thân Tiểu Mẫn đang làm cái gì?
Bọn người tản đi hết, Thân Tiểu Vân chậm rãi đi tới.
Kỳ thật Lâm Tịch đã nhìn thấy Thân Tiểu Vân khi tiễn đám người ra ngoài, lúc này lại thấy cô ta mò tới, làm bộ không có chú ý tới phải đóng cửa đi vào, Thân Tiểu Vân vội vàng hô một tiếng: "Tiểu Mẫn!"
Lâm Tịch ngạc nhiên xoay đầu lại, trông thấy là cô ta, thu hồi nụ cười trên mặt: "Có việc?"
"Vừa rồi có nhiều người như vậy, họ tới đây làm gì?" Giọng điệu Thân Tiểu Vân cực kỳ thân thiết, giống như hai chị em đang nói việc nhà, phảng phất những việc bẩn thỉu trước kia đều chưa từng xảy ra.
Lâm Tịch giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta: "Có liên quan gì tới chị sao? Chẳng phải chúng ta đã nói, tôi miễn cho chị một vạn đồng, chị coi như tôi đã chết rồi, các người hãy sống cuộc sống của mình thật tốt đi."
"Em đang nói gì vậy? Chúng ta là chị em ruột cùng một mẹ mà!"
Lâm Tịch lui lại một bước ngăn cản cô ta tới gần: "Loại chị như cô tôi chịu không nổi, về sau đừng đến chỗ này của tôi. Hiện tại tôi đã ly hôn, trong nhà không có đàn ông cho chị dụ dỗ."
Nhìn vẻ mặt một hồi xanh một hồi trắng của cô ta, Lâm Tịch còn nói: "Mang tam bào thai đấy, không có chuyện gì đừng đi khắp nơi, nhất là chỗ này của tôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sơ xuất, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
Thân Tiểu Vân tức giận: "Tại sao ly hôn xong em liền biến thành người đàn bà chanh chua rồi?"
Trước khi Lâm Tịch đóng cửa ném ra một câu: "Dù sao cũng tốt hơn so với vài người ly hôn xong liền biến thành dâm phụ!"
Thân Tiểu Vân mang sắc mặt xanh mét trở về nhà.
Từ ngày đó bắt đầu, hai chiếc xe của studito áo cưới yêu tha thiết cả đời cứ ba ngày hai đầu chạy về hướng này, về sau lại thêm một studio áo cưới gọi là "Dắt tay" cũng bắt đầu chạy tới hướng này.
Sau đó, tin tức truyền ra, hóa ra những người kia gọi nơi này của Cẩm Gia Câu là phim trường ngoại cảnh.
Hai studio kia không hẹn mà cùng bày tủ kính viết "Quay chụp thực cảnh, địa chỉ ngoại cảnh tại Cẩm Gia Câu" ở vị trí bắt mắt nhất. Ảnh chụp được thật sự rất lộng lẫy, biển hoa hồng đỏ, từng chuỗi hoa màu tím nghe nói gọi là hoa oải hương, còn có một hồ sen lớn, mặc dù bây giờ chỉ có lẻ tẻ vài gốc sen nhỏ, nhưng những chiếc lá sen màu xanh mọc liên tiếp, nhìn cũng cảnh đẹp ý vui. Ngoại trừ hồ sen lớn ở ngoài trăm dặm kia, gần đây thật sự không có thứ hiếm có này.
Bây giờ không chỉ là kia hai studio kia, trên trấn, trong huyện, huyện lân cận, rất nhiều studio đều nghe danh mà đến, thậm chí còn có không ít cô dâu đã quay chụp xong chạy đến bổ sung ngoại cảnh.
Trong lúc nhất thời, dòng người đến đại viện tường cao của Lâm Tịch nối liền không dứt.
Vào tháng bảy, căn cứ ngoại cảnh có một cái tên mỹ lệ là "Lâm Đinh Tiểu Trúc."
Lâm Tịch lại mua thêm hai chiếc thuyền nhỏ dùng để quay chụp, sau đó tuyên bố, bắt đầu thu phí. Giá tiền đối với mỗi cặp đôi là năm mươi đồng, cặp đôi mới đến đây quay chụp đều sẽ được tặng một khối xà phòng hoa hồng thủ công và hai túi thơm hương Lavender, nhằm đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra Lâm Tịch còn tặng kèm hướng dẫn sử dụng và kiêng kị.
Lúc này đừng nói trong huyện, cho dù ở trong tỉnh cũng không có loại vật này, xà phòng thơm óng ánh sáng long lanh bên trong còn mang theo cánh hoa hồng, túi hương thơm ngát lại có thể trừ sâu đuổi muỗi khiến những cặp đôi mới vô cùng hài lòng.
Bởi vì chụp ảnh áo cưới cần lấy cảnh, cho nên Lâm Đinh Tiểu Trúc quy định thời gian làm việc từ sáu giờ sáng đến bảy giờ tối, quá hạn không đợi.
Ban đầu người trong thôn còn muốn đến tham quan, Lâm Tịch đều lấy lý do người ta đang quay chụp không thể quấy nhiễu, từ chối.
Có ít người liền không hài lòng lắm, chỗ rách nát này, chỉ nhìn xem thế nào? Chúng tôi cũng không ăn trộm đồ vật nhà cô.
Về sau Lâm Tịch và Triệu A Hoa tặng mỗi nhà hai khối xà phòng thơm hoa hồng thủ công, năm túi thơm hương Lavender, đồng thời căn dặn trong nhà có thai phụ, không nên sử dụng túi hương, về phần hướng dẫn sử dụng, kiêng kỵ đều viết trên một tấm truyền đơn được in ấn rất tinh xảo. Biết được những người kia tốn năm mươi đồng vào trong cũng chỉ cho một khối xà phòng, hai túi thơm, mặc dù rất nhiều người tò mò, cũng cũng không có người nào nhất định phải đi vào.
Thân Tiểu Vân nghe nói chuyện Thân Tiểu Mẫn tặng xà phòng thơm cho mọi nhà, mặc dù trong lòng không thoải mái, chẳng qua nghe nói xà phòng thơm kia cực kỳ đẹp mắt, Tinh Nhụy cũng ầm ĩ muốn có, trong thôn có rất nhiều đứa bé đang khoe khoang, chỉ có con bé là không có.
Thân Tiểu Vân nghĩ đến, nhà người khác được hai khối thì dù sao đến nhà cô ta cũng được năm khối mười khối chứ. Cô ta ba ba chờ, chờ mãi đến trời tối Lâm Tịch cũng không đến tặng xà phòng thơm cho cô ta, Tinh Nhụy không ngừng khóc rống bảo cô ta đi tìm người phụ nữ kia lấy về cho nó, Thân Tiểu Vân cực kỳ tức giận, giơ tay lên cho Tinh Nhụy một bạt tai.
* * *..
Lâm Đinh Tiểu Trúc của Thân Tiểu Mẫn thoáng chốc đã trở thành nơi có chút danh tiếng tại huyện thành.
Lúc này, dự án khai phát chùa Thanh Nham thành thắng địa du lịch cũng oanh oanh liệt liệt được triển khai.
Những thôn làng dưới chân núi đều thành khu vực đang phát triển, gia tăng điểm du lịch, khai thông đường dành cho xe buýt ô tô, dưới núi nguyên bản là nông thôn nhỏ điển hình, bây giờ các nhà hàng, khách sạn, cửa hàng bán vật lưu niệm thủ công mang đặc sắc riêng, cửa hàng vật dụng Phật giáo vân vân mọc lên như nấm.
Các du khách tới tới lui lui, dần dần chú ý tới Lâm Đinh Tiểu Trúc của Lâm Tịch, có người biết bên trong là một phim trường ngoại cảnh studio áo cưới dùng để quay chụp, có hoa tươi đầy đất còn có một hồ sen lớn, cũng muốn đi vào tham quan.
Đối mặt với du khách thỉnh thoảng tốp năm tốp ba kết bạn đến đây, Lâm Tịch không kiêu ngạo không tự ti, chỉ nói nơi này là phim trường ngoại cảnh, vô luận bao nhiêu người, mỗi nhóm đều thu phí năm mươi đồng, tùy tiện chụp ảnh, không cho phép giẫm đạp ngắt lấy hoa cỏ.
Hầu hết mọi người đều bị giá tiền này khuyên lui, nhưng cũng có không ít người giàu có, năm mươi đồng cũng muốn vào xem một chút.
Tất nhiên, nếu như khách đi vào tham quan có yêu cầu, Lâm Tịch còn có thể đóng vai thợ chụp ảnh.
Hiện tại bên trong Lâm Đinh Tiểu Trúc tính cả Lâm Tịch đã có năm người, Trình thư ký đề cử một thân thích của Trình gia tên là Trình Đại Lục, khoảng ba mươi lăm tuổi, bởi vì trong nhà tương đối nghèo, khi còn bé má trái còn bị phỏng, vẫn luôn ở một mình. Anh ta phụ trách làm một ít việc tốn sức và chăm sóc hoa cỏ bình thường, buổi tối cũng phụ trách trông coi. Triệu A Hoa cũng đón mẹ cô ấy đến chỗ này, bởi vì em dâu luôn chê mẹ cô ấy là một người phiền toái, dứt khoát nói rõ ràng, bất động sản đều cho em trai, mẹ về chính mình phụng dưỡng, sau này em trai và em dâu không được xen vào, tất cả đều được chứng thực trên giấy trắng mực đen.
Đây là chủ ý của Lâm Tịch, người không biết xấu hổ là những kẻ không có điểm mấu chốt, ngươi xem bọn họ như mọi người mà tin tưởng, có lẽ đến khi chết rồi ngay cả cái quần cũng không kiếm nổi.
Mẹ Triệu A Hoa họ Phác, bà ấy nấu các món ăn thôn quê rất ngon, phụ trách cơm nước cho mọi người, thuận tiện trông nom Hổ Đầu con trai của Triệu A Hoa. Bà lão hơn năm mươi tuổi, ở đây sống thư thái hơn một tháng, khí sắc cũng tốt hơn so với trước đây, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Mọi người phân công hợp tác, cuộc sống cũng rất thư thái.
Lâm Tịch bên này sống náo nhiệt rực rỡ, toàn bộ người trong thôn đều đang than thở, thật sự là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, ai có thể ngờ tới một người thành thật như vậy, đảo mắt người ta đã trở thành danh nhân trên mười dặm tám thôn.
Hiện tại bụng Thân Tiểu Vân càng ngày càng lớn, triệu chứng khó chịu ban đầu đã qua, bắt đầu đi khắp nơi cùng người ta nói việc nhà.
Không bao lâu, trong thôn lưu truyền ra tin tức về một mối quan hệ bất chính!