Lâm Tịch mỉm cười: "Bằng không, anh cảm thấy vì sao << Căn cứ Ngạo Thiên >> lại tan thành mây khói? Quân liên minh Lĩnh Đông chính là thế lực bọn họ nâng đỡ đứng lên để tranh hơn thua với chúng tôi, lúc trước chúng tôi lựa chọn tập đoàn quân 99, cũng không phải bởi vì trung tướng Lư Kính Nghiêu gì đó, mà bởi vì ở trong mắt chúng tôi, thiếu tướng Lưu Thản anh mới là một quân nhân chân chính!"
Lưu Thản lẩm bẩm nói: "Không phải nói Ngạo Thiên bởi vì quặng mỏ và căn cứ đồng thời bị hàng vạn zombie vây công.."
Hắn dường như nghĩ đến gì đó, bỗng dưng trợn to hai mắt, nhìn Lâm Tịch.
Đúng thế, vị này chẳng phải là zombie sao?
Ngươi không thể bởi vì trông cô ấy giống người nên thật sự cho rằng cô ấy là người. Nhưng đồng thời, ngươi cũng không thể bởi vì cô ấy là zombie, nên thật sự chỉ cho rằng cô ấy là zombie!
Hắn nhìn vua zombie đen đúa gầy gò ở bên cạnh đồng thời cũng là zombie cấp 7 duy nhất hiện giờ, người sau đang cung kính đứng trang nghiêm bên cạnh cô ấy, không nói lời nào.
"Các người.. Ý tôi là, các người và đám người Ngạo Thiên kia, rốt cuộc là ai?" Lưu Thản hỏi.
Long Đằng phát minh loại súng ngắn có thể tuỳ tiện xuyên thủng xe bọc thép, hơn nữa có thể điều phối ra loại nước thần kì có thể làm cho người ta thành công 100% tiến hóa ra dị năng; Ngạo Thiên thì phát minh chôn phấn, lại nghiên cứu ra chiết xuất dịch có thể làm cho người ta tiến cấp và bổ sung dị năng.
Lưu Thản bỗng nhiên hậu tri hậu giác phát hiện, kỳ thật hai căn cứ này mới thật sự là thế lực đáng sợ. Cũng không phải là bọn họ tuệ nhãn biết châu hợp tác với Long Đằng, mà là Long Đằng tùy tiện chọn một quân đội nhìn tương đối thuận mắt xem như con rối nâng đỡ mà thôi.
Lâm Tịch phát hiện người đàn ông đối diện trong nháy mắt trở nên suy sụp, dường như có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, nói: "Cũng không phải như anh nghĩ. Chúng tôi không cần nâng đỡ một con rối chính quyền làm đại diện, chẳng qua là tìm một người thật sự yêu quý mảnh đất này, quý trọng mọi thứ trên mảnh đất này và có thể quản lý tốt quốc gia này sau khi chúng tôi rời khỏi. Còn chúng tôi khi nào rời đi.."
Lâm Tịch ngóng nhìn phương xa, khẽ nói: "Hẳn là rất nhanh đi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Tiểu Hắc Tử đến thông báo các người tiếp quản căn cứ."
Đợi đến một buổi tối nào đó, người đàn ông đã biến thành nhân loại bình thường, bị người phụ nữ kia thuận miệng gọi là "Tiểu Hắc Tử" đến thông báo bọn họ chuẩn bị tiếp nhận Long Đằng, Lưu Thản vẫn như cũ có chút không dám tin. Hai bên hợp tác, cơ bản nắm lấy quyền khống chế toàn bộ quốc gia, người Long Đằng chưa bao giờ khoa tay múa chân trên quyết sách của bọn họ, chỉ ở thời điểm cần sẽ ra mặt trợ giúp bọn họ.
Chẳng hạn như trên thảo nguyên, đám chó sói khổng lồ kia đã tiến hóa đến cấp 6; chẳng hạn như cây tùng dị hóa ăn thịt người kia đã cao tới hơn 140 mét ở công viên rừng quốc gia.
Lưu Thản vốn cho rằng những nhân vật thần bí này rất có thể giống loại thế gia đại tộc ẩn sau lưng quốc gia như gia tộc Rothschild, Rockefeller và Morgan, thẳng đến tám người trông thì mờ nhạt giữa đám đông nhưng hắn lại không bao giờ dám xem thường mang theo con mèo luôn uể oải kia cùng nhau biến mất, hắn mới hoàn toàn tin tưởng lời người phụ nữ kia nói năm đó, hóa ra đều là thật.
Lúc này đã xuất hiện rất nhiều căn cứ zombie. Zombie đến cấp 7, thật sự sẽ khôi phục thành nhân loại bình thường.
Thế là rất nhiều zombie cũng bắt đầu thành lập thế lực của mình.
Nhưng hai căn cứ zombie lớn nhất, vẫn cứ vững vàng nằm trong tay Lưu Thản.
Bởi vì cả nước thậm chí toàn bộ thế giới, Tiểu Hắc Tử - vua zombie lợi hại nhất, vẫn luôn ở trong << Căn cứ Long Đằng >>, được Lưu Thản phụng làm khách quý.
Người người đều biết người này vẫn luôn tự xưng Tiểu Hắc Tử, thế nhưng ai cũng không dám gọi hắn là Tiểu Hắc Tử ở ngay trước mặt hắn.
Tiểu Hắc Tử yên lặng ngắm nhìn bầu trời, người phụ nữ đặt tên Tiểu Hắc Tử cho hắn, đã vĩnh viễn rời khỏi hắn!
Biển sao mênh mông, tôi giúp người thủ hộ thế giới này như người mong muốn, mà người, lại đi đâu mất rồi?
* * *
* * *
Khai hoang tinh vị diện tận thế này, tất nhiên thuộc về << Cửu Tiêu các >>, mỗi thành viên tham gia nhiệm vụ cũng sẽ nhận được một phần công đức và tín ngưỡng thuộc về chính mình sau mỗi lần kết toán nhiệm vụ trong tương lai. Một số thành viên chiến đội biểu hiện tốt đẹp trước đây cũng sẽ được thêm vào trong danh sách ban thưởng, chẳng qua công đức, tín ngưỡng nhận được khẳng định không nhiều bằng người tham gia hành động lần này.
Bởi vì đối phương có người chấp hành sáu sao tham dự, mà bọn họ bên này cao nhất chỉ có đội trưởng Vương Khiết và A Lê là bốn sao, những người còn lại đều là ba sao, cho nên ban đầu cũng có vài người không xem trọng lần tranh đoạt vị diện này.
Nhưng kết cục lại ngoài dự đoán.
Nghe nói, hai đại đạo sư << Chiến đội Mộng La >> bởi vì lần hành động thất bại này mà mâu thuẫn với nhau, hai đại mỹ nữ dưới trướng là Chung Hàn Nguyệt và Chân Nhã Nam bây giờ thế thành nước lửa.
Mà tin tức hot nhất chính là, vị sáu sao duy nhất trong song hùng đoạt diện -- Sóc Hoành Giang thế mà sống không thấy người chết không thấy xác, đến nay hoàn toàn không có tung tích. Vân Mộng La đã từng vì vậy mà đi tìm người << Cửu Tiêu các >>.
Đối mặt khí thế rào rạt Vân Mộng La, phụ trách nhiệm vụ lần này đội trưởng Vương Khiết lại trái ngược vẻ tùy tiện ngày thường, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng, âm dương quái khí hỏi Vân Mộng La: "Xin hỏi Vân xã đạo, lần hành động này quý chiến đội mất tích hết thảy mấy người?"
Mẹ nó!
Còn mấy người?
Mất tích một người sáu sao còn chưa đủ xui xẻo?
Trên mặt Vương Khiết đầy vẻ mỉa mai: "Tôi không hiểu logic của Vân xã đạo, << Cửu Tiêu các >> chúng tôi ngay cả người tu hành năm sao đều không được phái vào nhiệm vụ, các người lại có thể mang theo sáu sao siêu cấp lợi hại. Đây cũng coi như xong, bây giờ quý đoàn đội ba sao, bốn sao đều về đơn vị, bình an trở lại xã khu, còn sáu sao biến mất, ngài lại tới tìm chúng tôi đòi người? Ngài đúng là xem trọng << Cửu Tiêu các >> chúng tôi, chúng tôi ngay cả ba sao, bốn sao đều lưu không được, dựa vào cái gì ngài cảm thấy, chúng tôi có thể bắt được thần hồn sáu sao?" Vương Khiết cúi người xích lại gần Vân Mộng La: "Nói mấy người ba sao bốn sao chúng tôi bắt được sáu sao, ngài tin không? Hay là nói, cái danh sáu sao mà ngài mời nhờ khen ngợi mới có được giống như người nào đó?"
Nói xong, lại không để ý tới vẻ mặt trong nháy mắt xanh mét của Vân Mộng La, trực tiếp đi tới gian phòng nghị sự mọi người đang tụ hội kia.
Vu Tiểu Ngư và Tiếu Hồ Qua thì đang bắt chước A Lê và Lâm Tịch.
Vu Tiểu Ngư: "Cô hóa hình, tôi kêu cô là cái gì?"
Tiếu Hồ Qua giả vờ xấu hổ: "Na Tra."
Vu Tiểu Ngư: "Tôi đây bình thường dùng cái gì đánh cô?"
Tiếu Hồ Qua giả vờ phát điên: "Cái chảo!"
Nhìn trình độ thuần thục của hai người, chắc hẳn đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần, Vương Khiết không khỏi mỉm cười.
Nằm nghiêng trên ghế sofa, Vương Khiết cười xem hai nhân vật chính bị bắt chước kia đang truy đuổi trong phòng tiếp khách, Tiểu Lâm co quắp trên ghế thực sự chịu không nổi, miễn cưỡng đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi đến chỗ Vương Khiết đang nằm trên ghế sofa, "Meo" một tiếng chui vào, ngủ tiếp. Lúc Khúc Cửu Tiêu từ bên ngoài đi tới, A Lê đã bị A Lạp Lôi phun ướt sũng, Vu Tiểu Ngư bên này đối lời kịch đã sớm cười đến ngã trái ngã phải, ám hiệu đã triệt để đi lệch hướng.
Tiếu Hồ Qua: "Tôi là quả lê trên đỉnh đầu cô, nhưng cô làm thế nào chứng minh cô là Lâm Tịch?"
Vu Tiểu Ngư: "Hửm? Quần cộc của bản cung đâu rồi?"
Lâm Tịch: .
A Lê: .
Hai người rất ăn ý có chí cùng nhau lao đến chỗ tổ đối lời kịch bên này.
Ninh Ngưng lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế xích đu phía dưới dàn dây leo xanh lục, mặc dù bày ra bộ dáng người sống chớ vào, nhưng đã sớm cười đến run rẩy cả người.
Vẻ mặt Khúc Cửu Tiêu vô cùng ngưng trọng: "Lâm Tịch, con xác định con không biết người kia?"
Mặc dù ông ấy không có nói tên, thế nhưng mọi người đều biết Khúc Cửu Tiêu chỉ người nào. "Con xác định, người này vô luận là vỏ bọc vẫn là hồn thể, đều không có làm con có cảm giác quen thuộc chút nào." Lâm Tịch nói.