Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 864: Nhiệm vụ ban thưởng



Edit: Jess93

Dù phần sau của cốt truyện được người ủy thác truyền tới có chút hỗn loạn, nhưng phía trước lại vô cùng rõ ràng và có trật tự.

Hiện tại đã có thể khẳng định, Vệ Thương Khung tuyệt đối là một người cha cặn bã.

Kỳ thật Lâm Tịch vẫn luôn rất kỳ quái, dựa theo thế lực ban đầu của Văn Tử Tuyền, bà ta có thể gϊếŧ chết người ủy thác trong nháy mắt, thế nhưng bà ta vẫn không có làm như thế.

Mặc dù trên một số việc nhỏ bà ta cùng với con cái của mình luôn làm cho người ủy thác khó xử hoặc là ra tay dạy dỗ hắn, nhưng trên cơ bản chỉ là vì nhục nhã hắn.

Lâm Tịch tin tưởng, dưới tình huống như vậy muốn thật sự gϊếŧ chết người ủy thác tuyệt đối không phải việc gì khó.

Bọn họ chưa từng che giấu sự chán ghét đối với người ủy thác.
Có thể đối với Vệ Thương Khung mà nói, Vệ Húc là nhi tử của ân nhân cứu mạng, là huyết mạch của chính mình, nhưng đối với Văn Tử Tuyền bọn họ mà nói, Vệ Húc chính là một người xâm nhập chính cống.

Nhất là đối với Văn Tử Tuyền cảm thấy chính mình gả cho tình yêu đích thực mà nói, càng kinh tởm giống như ăn phải ruồi bọ.

Thế nhưng vì cái gì không động thủ vào lúc thế lực trong tay bà ta hoàn toàn nghiền ép Vệ Thương Khung, ngược lại vào lúc Vệ Húc đã tỏ vẻ là đi ra ngoài lưu lạc cũng sẽ không quay lại nữa, mà Vệ Thương Khung cũng đã đem toàn bộ tông môn nắm ở trong tay, Văn Tử Tuyền cùng bọn nhỏ của bà ta lại muốn mệnh Vệ Húc?

Về logic đã nói không thông.

Tất nhiên, cũng có thể miễn cưỡng giải thích, đó là bởi vì bọn họ không muốn để cho Vệ Thương Khung biết Vệ Húc chết trong tay ai.
Như vậy vấn đề đến rồi, vì cái gì người được phái tới hầu như lần nào cũng sẽ đánh rơi thứ gì đó, mà những vật kia lại vừa khéo có thể chứng minh thân phận chủ nhân cơ chứ?

Hệ thống tu tiên tại thế giới này rất thú vị.

Có thể là bởi vì bọn hắn đều ở trên những hòn đảo hoặc lớn hoặc nhỏ, mà xung quanh là U Minh hải vô biên vô tận, cho nên hệ thống tu tiên đều có liên quan tới nước đi.

Ở nơi này, có ba giai đoạn cho người mới.

Một, khí cảm. Đơn giản tới nói chính là có cảm ứng đối với linh khí tự do trong không khí.

Hai, dẫn khí. Đem linh khí cảm ứng được dẫn vào trong thân thể.

Ba, tụ khí. Đem linh khí dẫn vào trong thân thể tụ vào đan điền từng chút một, như một tầng sương mù bao phủ đan điền lại, từng chút một tiêm nhiễm đan điền.

Mỗi một giai đoạn đều chia làm ba thời kì tiền, trung, hậu.
Một khi đạt tới tụ khí hậu kỳ, thì có thể tiến hành ngưng lộ.

Ngưng lộ, là một đường ranh giới giữa người mới học cùng người tu tiên chân chính, một khi đem những sương mù tụ trong đan điền kia ngưng tụ thành nước, mới thật sự là linh khí nhuận đan điền, lúc này liền có thể sử dụng pháp bảo, pháp thuật, mặc dù thực lực vẫn yếu như cũ.

Sau ngưng lộ còn có cảnh giới linh tuyền, trùng mạch, thanh khê, trường hà, quy hải..

Mà người ủy thác bởi vì thân thể thiếu hụt bẩm sinh, mặc dù đã sớm tiếp xúc với những thứ này, lại không đem chuyện tu tiên để ở trong lòng, dù sao biết thể chất của mình tu luyện như thế nào cũng là phế, cần gì phải làm khó chính mình?

Có thể nói, một nửa thanh danh trăng hoa của Vệ Húc đến từ sự đồng tình của hắn đối với những nữ đệ tử kia cùng với bình thường ăn không ngồi rồi, một nửa đến từ Văn Tử Tuyền những người kia tận lực tuyên truyền.
Người khác có thể không hề cố kỵ nhục nhã và phỉ báng hắn như thế, Lâm Tịch cảm thấy nguyên nhân chủ yếu nhất chính là con hàng này thực lực thật sự quá kém.

Tu luyện từ nhỏ, tài nguyên tùy tiện dùng, vô số linh dược chất đống, kết quả luyện ra tu vi ngưng lộ sơ kỳ.

Hầu hết các sư huynh đệ cùng tuổi cũng đã bắt đầu trùng mạch, tư chất tốt đã đạt tới cảnh giới thanh khê, khó nhất cũng đã tiến vào cảnh giới linh tuyền.

Nếu như tính toán theo vị diện bình thường, con hàng này bây giờ đã tương đương hai mươi tuổi nhưng vẫn còn đang học lớp chín trung học cơ sở.

Thực lực vi tôn, ai có thể để mắt đến ngươi?

Nếu người ủy thác đã yếu như vậy, mấy mẹ con Văn Tử Tuyền là tập thể bị lừa đen đá vào đầu? Mới có thể não tàn đến mức phái sát thủ tới thế mà gϊếŧ không được một tên yếu gà cảnh giới ngưng lộ trung kỳ?
Lâm Tịch nghiền ngẫm nhìn hắc mai lệnh độc nhất vô nhị trong tay mình, chẳng những vẫn luôn gϊếŧ không chết, mà mỗi lần đều phải vứt xuống một số vật chứng quan trọng nữa.

Nếu như không phải cuối cùng Vệ Húc chết thê thảm như vậy, Lâm Tịch đều cảm thấy thuộc tính gϊếŧ không chết như thế quả thực là tiêu chuẩn thấp nhất của nam chính.

Chân trái cùng cánh tay đều truyền đến một trận đau thấu tim, miệng Lâm Tịch "Ahh" một tiếng, Lăng Triệu ân cần hỏi nàng làm sao vậy?

Lâm Tịch cười khổ nói, trên đùi có tổn thương, bây giờ lại linh lực khô kiệt, không thể ngự pháp khí thay đi bộ rồi.

Lăng Triệu nhíu mày, cười nói: "Ta tưởng là chuyện gì, vậy ngồi của ta đi, không biết đạo hữu muốn đi hướng phương nào?"

Trong cốt truyện, Vệ Húc trông thấy hắc mai lệnh mới hoàn toàn hiểu ra, hóa ra mấy mẹ con ác độc kia thật sự muốn tính mạng của hắn, dưới sự uất ức trong lòng, mới nói toàn bộ thân thế của mình cho Lăng Triệu.
Lăng Triệu giận không kìm được, đề nghị như vậy hồi tông môn, dù sao ta đi đâu ngươi cũng muốn mạng ta, còn không bằng ở trước mặt ngươi buồn nôn chết ngươi, hơn nữa còn có lão cha môn chủ phù hộ, dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài.

Chưa tiếp thu cốt truyện, nói như vậy quả thật hoàn toàn không có vấn đề, nhưng hiện tại Lâm Tịch đến rồi, tự nhiên biết tên phụ thân tiện nghi kia kỳ thật mới là người dụng ý khó dò nhất.

Tóm lại đối với người ủy thác mà nói, tông môn vốn chứa rất nhiều hồi ức tốt đẹp của hắn, kỳ thật tất cả đều là yêu ma quỷ quái.

Một cái tâm nguyện của người ủy thác là muốn khiến chính mình mạnh lên, cũng không có nói nhất định phải đi báo thù, khả năng tương tự người ủy thác ở thế giới trước, không có cách nào ra tay đối với thân nhân duy nhất của mình.
Một cái tâm nguyện khác là cứu vớt nghĩa huynh.

Đối với thời gian truyền tống nhiệm vụ lần này Lâm Tịch tỏ vẻ rất hài lòng.

Hiện tại bi kịch chân chính còn chưa bắt đầu, mà nghĩa huynh Lăng Triệu Vệ Húc muốn cứu vớt đang ở trước mắt, chỉ cần tránh xa Thiên Tinh môn, nâng cao thực lực của mình, sau đó bình an hộ tống Lăng Triệu đi tới mục đích của hắn, nhiệm vụ lần này của mình liền hoàn thành viên mãn.

Lại nói, hiện tại tu vi của nàng là ngưng lộ trung kỳ, bất kỳ ai đến đều có thể diệt nàng, không có việc gì chạy về tông môn đi tìm đường chết sao?

Thế là Lâm Tịch hỏi lại: "Không biết đạo hữu muốn đi hướng phương nào?"

Lăng Triệu sững sờ, lập tức nhướng mày cười nói: "Ta chính là buồn chán đến phiền muộn, tùy tiện đi ra du lịch, đi nơi nào đều là giống nhau. Ngươi thì sao?"
Lâm Tịch chắp tay một cái: "Cũng thế cũng thế."

Nàng tiện tay chỉ một hướng ngược với tông môn: "Không bằng chúng ta đi bên kia đi? Gặp được thị trấn thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó cùng nhau kết bạn du sơn ngoạn thủy, được chứ?"

"Rất hay! Rất hay!" Lăng Triệu nói xong, tế ra pháp bảo phi hành của mình, hóa ra là một bàn cờ vuông vức, không biết làm bằng vật liệu gì, phía trên vẽ dày đặc ô vuông.

Lăng Triệu phi thân lên, Lâm Tịch theo sát phía sau, sau khi hai người ngồi yên, Lăng Triệu miệng niệm pháp quyết, linh lực xung quanh bàn cờ dao động, dâng lên một vòng phòng hộ trong suốt.

Cái lồng bảo hộ này một khi dâng lên, người bình thường liền không nhìn thấy tung tích của nó, đồng thời cũng có tác dụng ngăn cách tu sĩ khác dò xét cùng với ngăn cản gió táp bởi vì pháp bảo bay nhanh gây ra, là công dụng cơ bản mỗi pháp bảo phi hành đều có.
Bởi vì cũng không có mục đích gì, hơn nữa kề bên này cũng không có nơi nào rừng thiêng nước độc hay đại yêu qua lại, Lăng Triệu khống chế pháp bảo bay chậm và thấp.

Chờ Lâm Tịch lấy linh dược thoa ngoài da từ trong túi nạp bảo và uống, lại lấy ra một viên Hồi Nguyên đan cấp thấp cho chính mình dùng, phát hiện trước mặt đã bày xong hai chén trà xanh.

"Một ngụm trà lạnh xua phiền muộn, để làm áng mây cưỡi gió trời." Lăng Triệu dùng ba ngón tay cầm chén trà: "Đây là trà thô do ta làm, đạo hữu đừng ghét bỏ nhé."

Không ngờ Lăng Triệu này bề ngoài nhìn nhanh nhẹn cởi mở, cũng là một người tao nhã.

Lâm Tịch bưng chén trà trước mặt mình, theo thói quen mở ra tinh thần lực quét hình, không cảm ứng được gì khác thường, thế là cũng nhấp một ngụm trà.

Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, ngược lại có chút ý vị chỉ điểm sơn hà, cộng thêm những lời nói hóm hỉnh của Lăng Triệu, trên đường đi cũng là hài lòng.
Dường như biết vị đạo hữu mới quen này tâm trạng không tốt, tốc độ bàn cờ cũng không quá nhanh, trước khi trời tối, bọn họ phát hiện một thị trấn không lớn không nhỏ, quyết định đặt chân tại đây.