Đêm, yên lặng như tờ, chỉ có côn trùng trong bụi cỏ tấu lên khúc nhạc nhẹ trầm bồng du dương.
Gió khẽ phất đến mang theo mùi cỏ cây thơm ngát.
Thế nhưng Lâm Tịch lại nghe được âm thanh cùng ban đêm này cực không hài hòa đang chậm rãi tiếp cận chính mình.
Những người này dường như không thèm để ý đến tiếng động mà bọn họ tạo ra, càng giống như muốn đánh thức những người đang ngủ say trong các gian phòng gần đây.
Cửa ra vào có giọng nói trầm thấp đang nhỏ giọng hỏi: "Là gian phòng này sao?"
"Ừm, không sai." Một giọng nói khác trả lời: "Động thủ đi!"
Đối thoại não tàn giấu đầu lòi đuôi như vậy suýt chút nữa khiến Lâm Tịch tức điên rồi.
Đừng bắt nạt ông đây chưa xem tivi nhá, bên trong đều là hai người bịt mặt liếc nhau là được rồi, coi như đóng vai là một ma cà bông người qua đường Giáp, cũng nên chuyên nghiệp một chút đi. "Loảng xoảng!"
Cửa không chút khách khí bị đá văng, ba người áo đen bịt mặt ngoài cửa vừa nhìn thấy tình hình bên trong, ba cái miệng lập tức không hẹn mà cùng ngoác thành chữ "..."
Không khác, bởi vì lần này mục tiêu nhiệm vụ bọn họ hành thích hoặc là nói chuẩn bị làm bộ hành thích đang cầm dây lưng quần ném lên xà nhà.
Thấy bọn họ đi vào, Lâm Tịch một mặt bi thương nói: "Nếu như các ngươi là đến ăn cướp, đồ vật đều ở trong cái bọc, đã đóng gói xong. Nếu như các ngươi là tới gϊếŧ ta, như vậy xin chờ ba phút đồng hồ, chờ sau khi ta treo lên, các ngươi liền có thể trở về phục mệnh."
Đối phương hoàn toàn không theo kịch bản thì phải làm sao bây giờ?
Bên kia Lâm Tịch đã buộc dây lưng lại, đem cổ nhét vào, nhấc chân chuẩn bị đá ghế.
"Đợi một chút!" Thích khách Giáp không cần nghĩ ngợi lớn tiếng ngăn cản. Lâm Tịch: "Chờ cái rắm, cái này có thể chờ sao? Hiện tại giờ lành đã đến.."
Nói xong, không chút do dự một chân đạp lăn ghế: "Chư vị hãy bảo trọng, ta chết trước đây."
Vừa treo lên, đầu Lâm Tịch lập tức rũ xuống, dưới chân bắt đầu không ngừng đá lung tung.
"Lão mị, mị là đang tùy thời trả thù sao?" A Lạp Lôi chống rất vất vả ở phía dưới hỏi.
"Cũng không phải, biết con trai nhà ngươi nhiều tay, luôn có thể đỡ được lão mị."
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, làm sao bây giờ? Có đôi khi người bị hại phối hợp quá độ, cũng khiến cho bọn sát thủ vô cùng hoang mang.
Thích khách Ất: "Nếu không cứu trước đi?"
Thích khách Bính: "Nhưng vấn đề là, chúng ta là tới gϊếŧ hắn đấy!"
Ba người đang đối mặt nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải, Lăng Triệu người cứu tràng rốt cuộc xuất hiện. Hắn khoát tay, dây lưng quần treo cổ Lâm Tịch ứng tiếng mà đứt, Lâm Tịch tự nhiên cũng trực tiếp rơi trên sàn nhà.
Không rõ nội tình Lăng Triệu lớn tiếng gầm thét: "Các ngươi là ai, vì sao hết lần này đến lần khác tổn thương Vệ hiền đệ của ta"
Không chờ bọn họ trả lời, Lăng Triệu đã nhanh chóng lẻn đến bên cạnh thích khách Giáp, một chiêu "Nhất Mạch Hóa Tam Thanh" trong tay cầm thủy tiễn ngưng kết ra đánh úp về phía ba tên thích khách.
Thích khách quả thực cảm động muốn khóc, cuối cùng cũng có người chịu bồi bọn họ diễn theo kịch bản, sao không khiến người ta kích động đến lệ nóng doanh tròng cơ chứ?
Cám ơn ngươi nhá, vị đại ca này!
Lâm Tịch vốn là nghĩ giả bộ cho giống một chút, thoi thóp nằm dưới đất, cẩn thận suy nghĩ tình trạng trước mắt, cảm thấy Lăng Triệu nhất định sẽ ôm nàng lên giường, loại cảm giác này ngẫm lại đều là một hồi ác hàn. Lâm Tịch lẩm bẩm tự mình bò lên giường, ngoan ngoãn xem kịch.
Bên trong cốt truyện, vị nghĩa huynh này đánh rất giỏi, dù sao hiện tại người ta đã là cao thủ cảnh giới thanh khê trung kỳ, mà Vệ Thương Khung môn chủ Thiên Tinh môn cũng chỉ mới đột phá thanh khê đạt tới cảnh giới trường hà sơ kỳ.
Cho nên Lâm Tịch hoàn toàn không cần phải lo lắng Lăng Triệu sẽ có nguy hiểm gì, lại nói, ba người này rõ ràng là tới diễn kịch, đã đến giờ tự nhiên sẽ lưu lại "Vật chứng" quan trọng sau đó bỏ trốn mất dạng.
Quả nhiên, triền đấu một hồi, ba người dần dần lộ vẻ mệt mỏi.
Lâm Tịch cũng có thể nhìn ra đây là thật, ba người cũng chỉ là cảnh giới linh tuyền sơ kỳ, căn bản không phải là đối thủ của Lăng Triệu.
Lúc một người chạy đến cửa, trên người đột nhiên lần nữa rơi xuống một viên hoa mai màu đen. Ha ha.
Các ngươi còn có thể lặp lại chiêu cũ hơn được không?
Không thể trách Vệ Húc đần.
Vệ Thương Khung vốn là đem Vệ Húc dưỡng phế, tự nhiên cái gì cũng sẽ không dạy cho hắn.
Coi như Văn Tử Tuyền bọn họ bắt nạt Vệ Húc, chỉ cần ông ta biết tin tức, luôn chạy tới đầu tiên là an ủi Vệ Húc, sau đó sẽ cho hắn một ít đồ chơi nhỏ mới lạ lại không đáng tiền.
Mà Vệ Thương Khung hành động như vậy chỉ có thể càng thêm cô lập Vệ Húc, làm Vệ Húc vô cùng ỷ lại ông ta.
Vệ Thương Khung cả ngày nói có bao nhiêu cảm kích, bao nhiêu hoài niệm đối với mẫu thân hắn, giáo dục Vệ Húc phải giống như mẫu thân, phải thiện lương, hiểu được cảm ơn.
Tóm lại chính là thành công bồi dưỡng hắn thành một bạch liên hoa, một tên ăn chơi trác táng chỉ biết ăn uống vui đùa, phong hoa tuyết nguyệt. Cho nên mới nói, quỷ có cái gì đáng sợ? Đến đây ta mang ngươi xem lòng người một chút!
Lâm Tịch vốn là muốn dẫn Lăng Triệu cùng nhau rời xa những thị phi phải trái này, nhưng hiện tại nghĩ đến, điều này đơn giản là không thể.
Vệ Thương Khung làm sao lại cho phép thân thể của mình ở bên ngoài chạy loạn khắp nơi, thoát ly tầm kiểm soát của mình, ngộ nhỡ bị tên nào không có mắt làm tổn thương, chẳng phải là phí công nhọc sức?
Vấn đề là, lúc trước ông ta trực tiếp không cho phép Vệ Húc rời khỏi tông môn chẳng phải là xong?
Hoặc là Vệ Thương Khung muốn thể hiện chính mình là một người cha hiền từ tùy ý nhi tử muốn gì cứ lấy? Thế là một mặt đồng ý Vệ Húc thỉnh cầu một mặt lại không ngừng minh gϊếŧ, ám sát ép Vệ Húc trở về?
Thế cũng nói thông được. Như vậy chính mình nghĩ trước tiên đưa Lăng Triệu đến nơi an toàn xem ra là không được rồi.
Dù sao cách thời gian Vệ Thương Khung động thủ còn hơn hai năm, đã tìm được nguyên nhân Vệ Húc "Củi mục," mặc dù thời gian hơi cấp bách, nhưng tốt xấu có nền móng vững chắc do người ủy thác đánh xuống từ nhỏ, tin tưởng dùng đúng phương pháp, tu vi tự nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Chẳng qua cho đến giờ phút này, Lâm Tịch mới phân tích rõ ràng, nàng nghĩ đi xa tha hương lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ, đó là chuyện không thể nào.
Có thể nói Vệ Thương Khung trút xuống khoảng hai mươi năm tâm huyết ở trên thân người ủy thác, làm sao có thể cho phép nàng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình? Ở trong lòng Vệ Thương Khung, chỉ sợ cỗ thân thể này đã sớm thuộc về ông ta, chẳng qua là trước mắt thời cơ còn chưa tới, cho nên tạm thời cấp cho Vệ Húc sử dụng một chút mà thôi. Có vài người còn đang tìm kiếm cái cớ để bào chữa cho hành vi táng tận thiên lương của mình, mà có vài người đã làm được yên tâm thoải mái, không có chút áy náy nào.
Lâm Tịch lần nữa cầm lấy viên hoa mai lệnh màu đen kia, khom người thi lễ với Lăng Triệu: "Đa tạ Lăng huynh trượng nghĩa tương trợ. Kỳ thật những người này.. Ta vốn là nhận biết, bây giờ lại tiếp tục cùng nhau du ngoạn, có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Lăng huynh. Chúng ta xin từ biệt, nếu không chê tiểu đệ đường đột, mong rằng Lăng huynh cho biết quý môn phái, chờ ta giải quyết khốn cảnh trước mắt, chắc chắn sẽ đến tìm ngươi."
Chỉ cần đừng vào Thiên Tinh môn hang hổ ổ sói này, lấy bản lãnh Lăng Triệu cho dù gặp phải cao thủ cảnh giới trường hà, chỉ cần không phải bị quần ẩu, muốn bình an bỏ chạy tất nhiên là không có vấn đề. Thẳng đến người ủy thác chết, hắn cũng không biết Lăng Triệu đến tột cùng là người của tông môn nào hay là con cháu tinh anh của gia tộc tu tiên nào ra ngoài lịch luyện.
Kết quả Lăng Triệu nghe lại giận không kiềm được: "Cái gì? Thế mà là người nhà của ngươi năm lần bảy lượt muốn hại ngươi, đúng là khinh người quá đáng! Vệ hiền đệ, ngươi ta vừa gặp như đã thân, nếu lão đệ ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng, ta liền không thể nhìn ngươi bị người tùy ý ức hiếp, đi! Ta cùng ngươi trở về, tất phải đòi lại công bằng cho ngươi!"