Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 869: Nhiệm vụ ban thưởng



Edit: Jess93

Nữ nhân này là một trong số những người bạn gái tin đồn biết bán thảm với người ủy thác nhất.

Lâm Tịch cảm thấy nữ nhân này đã không thể dùng diễn tinh để hình dung, quả thực là diễn thần.

Mỗi lần thấy Vệ Húc một mình đều khóc bù lu bù loa, sư phụ không chào đón, đồng môn xa lánh, không được phân công công việc tốt, bởi vì quá đẹp tính cả người ngủ cùng phòng đều ước ao ghen tị, đệ tử Nguyệt Lệ đường đùa giỡn chưa toại liền cắt xén làm khó dễ nhiều lần..

Tóm lại, đó là một mỹ nữ đáng thương bị toàn thế giới ruồng bỏ, chỉ còn chờ đồ ngốc vĩ đại đến cứu vớt.

Ngây thơ, chân trước từ chỗ Vệ Húc dựa vào các loại bán thảm lừa gạt được tài nguyên, quay đầu liền khinh thường nói là Vệ Húc ngấp nghé mỹ mạo xuất chúng của nàng ta mới cho nàng ta nhiều đồ như vậy.
Lâm Tịch liếc nhìn nơi nào đó đang dâng trào, như thể muốn phá rách y phục, ngoại trừ hai thứ này thật sự không nhìn thấy ngươi có bất kỳ chỗ nào "Lồi ra" được không hả, bác gái!

Nhìn thấy bác gái rộng mở ôm ấp với mình, Lâm Tịch giữ im lặng cùng Lăng Triệu trao đổi sân bãi.

Nếu như không thể hoàn toàn thờ ơ lạnh lùng, thì làm như vậy để không làm trái bản tâm thiện lương và sự quan tâm thích hợp cùng với sự thờ ơ vừa phải, tối thiểu trong cuộc sống kỳ hoa sẽ không nhiều như thế.

Đệ tử ngoại môn lẫn nội môn nhanh chóng tập trung xung quanh.

Lâm Tịch không biết con hàng này là người của ai, thế nhưng hôm nay cũng không phải là ngày Nguyệt Lệ đường phát phần lệ mỗi tháng, làm một đệ tử nội môn bình thường, nữ nhân đại não rủ xuống đến bộ ngực này sao có thể tin tức linh thông đến như vậy? Mà những người tràn đầy phấn khởi chạy đến xem náo nhiệt kia, tại sao lại xuất hiện kịp thời như thế?
Không cần hỏi, hiển nhiên lại là thủ đoạn của Văn Tử Tuyền hoặc là của các con bà ta.

Lâm Tịch không khỏi âm thầm tán thưởng chính mình vận khí tốt, bên cạnh có người tốt Lăng Triệu dũng cảm hiến thân, lấy giúp người làm niềm vui, thích cùng người kết bái, tùy thời rút đao tương trợ còn đặc biệt thích vì người máu chảy đầu rơi.

Vị mỹ nữ ngực to này liền giao cho huynh đệ tốt đi.

Bị một viên đạn thịt ôm lấy cảm giác kỳ thật cũng không tươi đẹp như vậy.

Lâm Tịch rõ ràng trông thấy lông mày Lăng Triệu hơi nhíu lại, thấp giọng nói với nữ nhân ôm hắn: "Buông tay."

Đinh Tiêm Nhu vốn là một tạp dịch ngoại môn đã hơn hai mươi tuổi.

Từ khi được cao nhân chỉ điểm, "Ngẫu nhiên gặp" Vệ Húc một lần được ba khối linh thạch trung phẩm, sau đó nàng ta liền bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại những nơi Vệ Húc sẽ xuất hiện, mỗi lần đều bị bắt nạt đến đáng thương hề hề.
Sau đó những linh thạch, linh dược, thượng vàng hạ cám linh phù, pháp khí mà Vệ Húc vốn không thèm để ý liền lần lượt đến trong tay nàng ta.

Rốt cuộc tại một lần nào đó khóc thét bị cắt xén phần lệ dẫn đến không có cách nào tụ khí trước hai mươi lăm tuổi, sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, Vệ Húc giúp nàng ta lấy được ba viên Tẩy Tủy Đan cùng hai giọt Minh Hải Ngọc, để nàng ta thăng cấp tụ khí, thành công thoát khỏi thân phận tạp dịch ngoại môn, trở thành một đệ tử bình thường.

Mặc dù còn phải hoàn thành các loại nhiệm vụ do tông môn phân phát, nhưng tài nguyên thu hoạch được cùng thời gian tu luyện so với tạp dịch ngoại môn quả thực là cách biệt một trời một vực.

Bán thảm có thể lấy được đồ vật của Đại thiếu môn chủ, đi khắp nơi bêu rếu làm hỏng thanh danh của hắn có thể để cho chính mình ngoài định mức nhận được hai khối linh thạch cùng với miễn giảm nhiệm vụ tông môn, khoảng thời gian này Đinh Tiêm Nhu lăn lộn quả thực là những ngày vui sướng nhất đời.
Kết quả đoạn thời gian trước nghe nói Đại thiếu môn chủ thế mà rời nhà đi ra ngoài, nàng ta lập tức không còn tác dụng, chỗ tốt ở Nguyệt Lệ đường tự nhiên nàng ta cũng mất.

Đệ tử bình thường không giống tạp dịch ngoại môn, sáu người ngủ trên một cái giường chung lớn, mà là bốn người chia sẻ một cái tứ hợp viện nhỏ, mỗi người một căn phòng độc lập.

Đinh Tiêm Nhu bởi vì không có tác dụng, bị một người tên là Tɦẩʍ ɖυyệt cùng viện ép ra khỏi chính phòng, tiến vào sương phòng nhỏ hẹp nhất.

Dường như cùng với sự ra đi của Đại thiếu môn chủ, nàng ta cũng từ đỉnh núi rớt xuống đáy cốc, mấy ngày nay càng tệ hơn.

Tɦẩʍ ɖυyệt mới thăng lên từ tạp dịch, chỉ vì trèo lên đệ tử Chu Tước đường làm quản lý phân công nhiệm vụ tông môn, lại dám đuổi nàng ta từ chính phòng đến căn phòng rách nát như ổ chuột này!
Bởi vậy biết được Vệ Húc lại trở về, sao không làm người mở cờ trong bụng?

Đám tiểu tiện nhân xem thường nàng ta, lần này nhất định đều phải cho các ngươi đẹp mặt!

Thế là một tiếng "Thiếu môn chủ" này liền kêu ra đặc biệt buồn nôn.

Lăng Triệu thấy nàng ta ngây ngốc, trực tiếp lắc ống tay áo hất Đinh Tiêm Nhu ra hỏi Lâm Tịch: "Húc đệ, đây là ai?"

"Hình như là một tạp dịch đi, cả ngày khóc than với ta, nói đồng môn bắt nạt nàng, ta thấy nàng đáng thương nên cho chút linh thạch đan dược, nào ngờ.." Trên mặt Lâm Tịch mang theo nụ cười khổ.

Nàng là Đại thiếu môn chủ không quả quyết, lỗ tai mềm hoa mắt ù tai, thời điểm càng nhiều người càng phải diễn cho giống.

Nếu đã giật dây khiến ta trở về, vậy xin vì ta dẹp yên con đường phía trước đi.

Đinh Tiêm Nhu tự nhiên nghe thấy Lâm Tịch giới thiệu, lập tức như là bị người đánh một bạt tai ở trước mặt mọi người, phiên bản của nàng ta thế nhưng là hoàn toàn khác biệt.
"Thiếu môn chủ, vì sao ngươi không để ý tới Tiêm Nhu nữa rồi?"

Sau đó nàng ta bị một bàn cờ vuông vức hất tung ở trên mặt đất, Lăng Triệu vỗ vỗ tay: "Đối phó loại nữ nhân này thì phải dùng thủ đoạn như vậy, đi lên!"

Mỹ nữ ngực lớn nằm rạp trên mặt đất trơ mắt nhìn Vệ Húc cất bước lên bàn cờ kia, hai người nhẹ nhàng lướt đi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta một chút.

Không nghĩ tới đại phế vật lại trở về, Tɦẩʍ ɖυyệt ẩn trong đám người nghĩ nếu thực sự không được liền đem gian phòng kia nhường cho Đinh Tiêm Nhu, không ngờ lại nhìn thấy một vở kịch hay.

"Thiếu môn chủ ngấp nghé mỹ mạo của ngươi? Ha ha ha, đúng là buồn cười quá, là ngươi ngấp nghé linh thạch, đan dược của thiếu môn chủ đi, đáng tiếc, người ta chỉ xem ngươi như ăn mày đuổi đi."
"Còn tưởng rằng đi ra ngoài một chuyến có tiến bộ, vẫn là dây dưa dài dòng như cũ, ta thật đúng là coi trọng hắn." Một thân ảnh cao gầy quay người rời đi, phân phó người theo sau lưng: "Đi điều tra, người đi theo bên cạnh hắn chính là ai?"

Buổi tối, Vệ Thương Khung đi vào chỗ ở của Lâm Tịch, đệ tử tạp dịch phụ trách chiếu cố ẩm thực sinh hoạt thường ngày của hắn mở cửa, Lâm Tịch đang chuyên tâm đả tọa nhanh chóng thu công, đồng thời trách cứ tạp dịch kia: "Phụ thân đến, vì cái gì không thông truyền?"

Vệ Thương Khung không thèm để ý khoát tay nói: "Hú nhi không nên tức giận, là ta không muốn quấy nhiễu đến ngươi."

Trong lòng Lâm Tịch phát lạnh: Ngươi nha, đây là quấy nhiễu lớn nhất được không hả?

Kỳ thật lúc Vệ Thương Khung đến gần sân nàng, Lâm Tịch đã phát hiện được, chẳng qua nàng vẫn chưa thu công, mà là cứ như vậy thản nhiên để Vệ Thương Khung trông thấy chính mình đang cố gắng tu luyện.
Tin tưởng Vệ Thương Khung có thể dễ dàng biết hết thảy động tĩnh của mình từ trong miệng đệ tử tạp dịch, có thể kỹ càng đến mỗi ngày đi tiểu mấy lần.

Chính mình càng như vậy, mới càng có vẻ trong sáng vô tư.

Vệ Thương Khung ân cần hỏi tiến độ tu luyện của Lâm Tịch, Lâm Tịch một mặt buồn rầu thành thật trả lời.

Sau đó ông ta lại nghe ngóng tình trạng thân thể Lâm Tịch, bây giờ mấy ngày đau một lần loại hình, Lâm Tịch đúng lúc lộ ra vẻ mặt cảm kích mà ưu thương: "Vẫn là như cũ, hài nhi luôn cảm thấy thuốc kia giống như không có tác dụng cho lắm."

"Làm sao lại như vậy? Nói đến đều do vi phụ, năm đó mẫu thân ngươi ưu tư quá độ, bệnh này của ngươi là từ trong bụng sinh ra, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, đây cũng không phải một lần là xong chuyện."
Vệ Thương Khung một mặt cha hiền hận không thể thay thế Lâm Tịch chịu khổ, khẽ vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện hai viên đan màu đỏ như hạt đậu nành: "Đây là ta cố ý đến Y Tiên cốc cầu được cho ngươi, rất có ích lợi đối với việc tu luyện của ngươi, mau ăn vào luyện hóa đi."

Nói xong, hai viên đan dược trực tiếp bay tới miệng Lâm Tịch.

Cùng lúc đó, một cỗ linh lực dao động không dễ dàng phát giác gắt gao khóa chặt nàng.

Lâm Tịch lạnh cả tim, lão già đây là đối nàng không yên lòng, muốn nàng ăn hai viên dược này trước mặt ông ta đây mà.

Nàng không chút do dự, há miệng nuốt vào!