Vệ Thương Khung vui mừng gật đầu, lại cùng Lâm Tịch nói nhăng nói cuội nói rất nhiều, Lâm Tịch tức giận bất bình lẩm bẩm, nhất định phải tu luyện ra hình ra dáng cho bọn hắn nhìn xem.
Ánh mắt Vệ Thương Khung lóe lên, trên mặt mang theo nụ cười ý vị không rõ, lại cho nàng hai kiện pháp bảo có hoa không quả.
Một cái ngọc bội tên là << Công Tử Như Ngọc >>, sau khi mang lên sẽ ngưng thần tĩnh khí, khiến người cảm thấy hắn phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc; cái còn lại là cẩm y << Xích Diễm Đồ Băng >>, toàn thân màu trắng viền đỏ, là dùng đuôi cá giao nhân hải thú cấp 5 tăng thêm Cửu Phách Băng Tằm Tơ phối hợp với tinh chất từ hoa Xích Diễm rèn đúc mà thành.
Sau khi mặc vào nóng lạnh bất xâm, đông ấm hè mát. Nếu như tại phàm tục, đoán chừng những vị đế vương kia có thể vì bộ quần áo này đoạt vỡ đầu.
Thế nhưng là, nóng lạnh bất xâm, đông ấm hè mát?
Người tu tiên cảnh giới tới trình độ nhất định, ngay cả gió mạnh trên chín tầng trời đều có thể dùng nhục thân chống đỡ, chỉ là nóng lạnh tính là gì?
Nhưng Lâm Tịch vẫn như cũ lộ vẻ mặt cảm kích, trân trọng nhận lấy hai kiện pháp bảo.
Đợi đến khi cảm giác hai viên đan dược kia hẳn là tiến vào bụng Vệ Húc hòa tan, Vệ Thương Khung mới lộ vẻ mặt mong đợi cổ vũ Lâm Tịch: "Tu luyện cho tốt, coi như tu vi không lên nổi cũng không sao, cha còn ngày nào liền bảo vệ ngươi ngày đó."
Lại căn dặn Lâm Tịch nhất định phải nhớ rõ đúng hạn uống thuốc, mới có thể chậm rãi chữa trị khỏi thân thể.
Dứt lời, vỗ nhè nhẹ bả vai nàng, sau đó đi ra khỏi phòng. Đúng vậy, cha còn ngày nào liền bảo vệ ngươi ngày đó, vấn đề là ngày nào đó nếu cha chết rồi thì sao?
Nghĩ đến kết cục cuối cùng trong cốt truyện, cha đi con vẫn còn, là ai thì không rõ.
Đứng tại cửa ra vào cung kính đưa mắt nhìn Vệ Thương Khung rời đi, sau đó Lâm Tịch đóng hết cửa phòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh xám.
Bên trong cốt truyện, không có đoạn kịch này.
Là Vệ Thương Khung nổi lên lòng nghi ngờ với chính mình?
Lâm Tịch cảm thấy từ đầu đến cuối vẫn đang bắt chước mỗi tiếng nói cử động cùng tính cách của Vệ Húc, cho dù có chút phản kháng, đó cũng là vì sống còn, sau nhiều lần bị truy sát không có cách nào khống chế cảm xúc mới là biểu hiện bình thường đúng không?
Tốt xấu cũng đã từng trải qua vị diện tu tiên, Lâm Tịch cười lạnh.
Vệ Thương Khung vẫn luôn dùng thần thức giám thị nàng, nếu như nàng làm bộ uống thuốc lại đem đan dược bỏ vào túi nạp bảo, vận dụng loại pháp bảo không gian như vậy, tất nhiên cần sử dụng linh lực. Với chút tu vi có như không có hiện giờ của Vệ Húc, có chút dị động đều sẽ lập tức bị Vệ Thương Khung phát hiện, mà bản thân Vệ Húc sẽ không phát hiện Vệ Thương Khung đang dò xét hắn.
Kỳ thật tinh thần lực của Lâm Tịch thậm chí còn mạnh hơn thần thức Vệ Thương Khung, làm sao có thể không biết động tác nhỏ của ông ta.
Chỉ tiếc, mặc dù tinh thần lực của Lâm Tịch cường đại, pháp lực lại là đồ cùi bắp.
Nàng cảm ứng được sự khẩn trương của Vệ Thương Khung vào lúc đó, nói cách khác, viên thuốc này khẳng định có quỷ.
Không thể sử dụng túi nạp bảo, nàng cũng không có ý định dùng vật kia, ngoan ngoãn hé miệng nuốt, trong nháy mắt đó Lâm Tịch lập tức đem hai viên đan dược ném vào trong không gian, đây là thứ liên kết với hồn phách lão tử, không sử dụng bất kỳ lực lượng gì, chỉ cần động tâm niệm là được. Trách cứ đệ tử tạp dịch trước đó thất trách sau đó lại phân phó hắn bảo vệ cửa cho tốt.
Đợi đến khi Lâm Tịch vào nội thất, tạp dịch kia bĩu môi, thứ gì?
Lâm Tịch lần nữa đóng kỹ cửa, dùng tinh thần lực khóa kín vùng này của mình, sau đó lại điều động tinh thần lực bao trùm viên đan dược, thăm dò tình huống bên trong từng chút một.
Dù sao nàng cũng là luyện đan sư cấp 1, Vệ Thương Khung có thể tùy ý lừa bịp người ủy thác, lại không lừa được nàng.
Chủ dược bọc bên ngoài là Cửu Chuyển Huyền lan tẩm bổ thể chất, chẳng qua vẫn như cũ là bị ngâm qua máu tươi, mà bên trong là một thứ rất nhỏ tựa như vỏ hạt thóc, ngay cả màu sắc cũng là màu vàng óng.
Lâm Tịch nhìn thấy vật này, trái tim trầm xuống.
Đây không phải thuốc, mà là cổ!
Mặc dù lúc trước Xích Mực A Vu của Khương tộc dạy cho Lâm Tịch chính là << Tử Chú thuật >>, thế nhưng chúng cơ bản đều giống nhau, gần như tương tự cổ thuật của Nam Miêu, chẳng qua << Tử Chú thuật >> cao hơn một bậc mà thôi. Lâm Tịch cũng biết, cổ thuật cũng chưa hẳn là vì hại người, đạo lý giống như << Tử Chú thuật >>, thứ này chính là một cây đao, ở trong tay thầy thuốc nó là lợi khí cứu mạng, ở trong tay sát nhân, đó chính là một cây đao gϊếŧ người.
Lâm Tịch có thể xác định dược hiệu, nhưng cổ trùng này đến tột cùng là dùng để làm cái gì, nàng thật đúng là không có năng lực giám định.
Nhưng nàng tuyệt không tin tưởng, Vệ Thương Khung sẽ cho nàng dùng một con cổ trùng tốt.
Lâm Tịch có chút thắc mắc, vì cái gì tất cả thuốc cho Vệ Húc uống đều dùng máu ngâm cơ chứ?
Xét về thời gian, hơn hai năm sau Vệ Thương Khung sẽ động thủ, hiện giờ đan điền của người ủy thác đã xem như có quy mô siêu cấp, kỳ thật thuốc mở rộng đan điền Lâm Tịch có ăn hay không Vệ Thương Khung cũng sẽ không nhận ra. Lâm Tịch hoài nghi máu tươi kia hẳn là của Vệ Thương Khung.
Có phải hay không, sẽ nhanh chóng thấy rõ ràng.
Nàng tiếp tục đặt hai viên đan dược kia ở trong không gian, sau khi tu luyện một thời gian ngắn lại phân phó tạp dịch đi lấy nước linh tuyền ở phía sau núi, đem << Mân Côi Ngưng Thần hương lộ >> vẩy vào bên trong, thoải thoải mái mái ngâm tắm.
Sau khi tỉnh lại quả nhiên cảm giác thần thanh khí sảng, xem ra thứ này mặc kệ tại xã khu hay là những vị diện này, tác dụng đều giống nhau.
Đáng tiếc, một tháng chỉ có thể dùng một bình, càng đáng tiếc hơn chính là nàng chỉ đổi hơn ba bình.
Một khi người chấp hành tiến vào nhiệm vụ, sẽ không có cách nào đổi thêm bất kỳ vật phẩm gì từ cửa hàng không gian.
Trong mấy ngày liên tục, Lâm Tịch đều trốn ở trong phòng tu luyện, ngoại trừ Vệ Thương Khung cùng Lăng Triệu thì không gặp bất cứ người nào. Đến ngày thứ năm, Lâm Tịch bị một tiếng ồn ào quấy nhiễu, thu công đi ra khỏi phòng, chỉ thấy ba nữ nhân đang ở trong viện ầm ĩ không ngớt.
Ừm, nhẫn nại năm ngày cũng không xê xích gì nhiều.
Lâm Tịch mỉm cười.
Mấy ngày nay nàng thâm cư không ra ngoài, chỗ nào cũng không đi, chính là muốn kết quả này.
Vỗ nhẹ một chưởng vào ngực, sắc mặt Lâm Tịch lập tức trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng còn có máu tươi nhỏ xuống.
Ba nữ trông thấy nàng ra tới, lập tức líu ríu người này kéo tay áo người kia kéo áo khoác, muốn Lâm Tịch phân xử.
Phân đại gia ngươi!
Không thấy lão tử đã hộc máu rồi hả?
Lâm Tịch nhíu mày, "Phụt" phun ra một ngụm máu tươi vào mặt muội tử ngực lớn.
"..."
Đinh Tiêm Nhu đang tranh cãi ầm ĩ với hai tiểu yêu tinh Vu Đan, Hồng Nghê, thình lình bị Lâm Tịch phun máu tươi vào mặt, lập tức sợ đến mức rít lên một tiếng. Ba người này cơ bản đều dựa vào tài nguyên người ủy thác cho mới có thể trà trộn trong đám đệ tử bình thường, có thể nói, thanh danh trăng hoa bên ngoài của Vệ Húc, không thể thiếu công lao của ba nữ nhân lấy oán trả ơn này.
Hai người còn lại trông thấy Lâm Tịch phun máu từ trong phòng đi tới, lập tức duyên dáng gọi to một trái một phải ôm lấy hai cánh tay Lâm Tịch: "Thiếu môn chủ, ngươi làm sao vậy?"
Vị trí tốt nhất đều đã bị hai ả hồ ly lẳиɠ ɭơ kia chiếm lĩnh, tự dưng bị phun một mặt máu, còn rơi vào cục diện này, Đinh Tiêm Nhu tự nhận là người trên đầu quả tim thiếu môn chủ, thấy tình cảnh này tự nhiên giận không kềm được, vừa mắng chửi hai nữ vừa nhào tới muốn rúc vào trong ngực Lâm Tịch.
Lâm Tịch có vẻ giận dữ, quay đầu nhìn tạp dịch lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Chuyện thiếu môn chủ bị quấy nhiễu trong lúc tu luyện, miệng phun máu tươi suýt chút nữa đi đời nhà ma nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thiên Tinh môn, nhất thời trở thành chuyện cười trong một thời gian.
Vệ Thương Khung nổi giận, sai người đem ba nữ đuổi ra ngoại môn làm tạp dịch, người không phục tùng trục xuất tông môn.
Đợi đến khi Lâm Tịch tu dưỡng tốt thân thể, kiên quyết không cần tạp dịch tùy tiện thả người tiến nhập nội viện kia, đồng thời ngã một lần khôn hơn một chút, chết sống cũng muốn phụ thân làm cho hắn một trận phòng hộ nhỏ, càng kiên cố càng tốt.
Vệ Thương Khung không có cách nào, đành phải thuận theo ý hắn.
Đợi đến khi trận phòng hộ chuẩn bị xong, Lâm Tịch thở phào một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngưu quỷ xà thần mang mục đích riêng kia.