Cỗ thân thể này của Lâm Tịch tu vi quả thật không cao, nhưng tinh thần lực của bản thân nàng lại vô cùng mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn không cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhưng lúc này nàng lại biết rất rõ, ngoại trừ gầm thét vô thanh, sói đực nhất định đã làm gì đó.
Máu tươi màu bạc trên người sói đực bắn tung toé, chẳng mấy chốc dưới chân nó đã ướt sũng, nó không hề sợ hãi, chỉ kêu gào trong im lặng, dường như muốn đem bất công, tàn nhẫn trên thế giới này cùng với toàn bộ tình yêu đối với bạn lữ và sự không nỡ rời xa đối với sói con đều kêu ra.
"Bịch" một tiếng, dơi Thiết Dực từ trên không trung cắm xuống, Lâm Tịch trông thấy rõ ràng ngũ quan vốn xấu xí của con hàng này bê bết máu, khiến nó trông càng thêm dữ tợn. Hai cánh lớn của dơi Thiết Dực rơi xuống mặt đất phát ra tiếng leng keng của vàng và thiết va vào nhau, nằm thẳng cẳng, thế mà đã chết.
Lâm Tịch trông thấy trợn mắt há hốc mồm.
Nàng chưa kịp tỉnh táo lại, sói đực dường như cũng đã xong giọt máu màu bạc cuối cùng, ầm vang ngã xuống đất, thế mà cùng dơi Thiết Dực đồng quy vu tận.
Mắt thấy sói cái sắp liếm xong lớp nhau thai kia, cá sấu Bồ La Điện vốn nằm sấp trên mặt đất khóe miệng cũng chảy ra máu tươi lại bò lên, dường như nó cũng bị thương không nhẹ, nhưng phòng ngự siêu cao khiến nó tránh thoát một kiếp.
Đầu lưỡi dài hơn nửa mét đỏ như máu trong miệng cá sấu bỗng dưng bắn ra, trực tiếp cuốn về phía sói con được nhau thai bao lấy.
Nói đến dài dằng dặc, kỳ thật cũng chỉ là mấy hơi thời gian mà thôi. Lớp nhau thai độc nhất vô nhị của tiểu lang vương nhất định phải bóc ra toàn bộ, sói con vừa ra đời mới có năng lực hành động, sói cái đã mặc kệ tất cả công kích, chỉ toàn tâm toàn ý muốn giúp bảo bối của nó thoát khỏi trói buộc, mau chóng thoát đi.
Nhưng bởi vì trọng thương, cũng là có lòng không đủ lực.
Trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của sói cái, có một giọt nước mắt óng ánh lăn xuống.
Bảo bối của nó, còn chưa kịp mở mắt ra nhìn xem thế giới này, nhìn xem cha mẹ của nó!
Giờ phút này, Lâm Tịch đã không còn cách nào khác, coi như biết rõ hiện giờ cá sấu Bồ La Điện hẳn là cũng bị thương, nhưng vấn đề là dù có bị thương đi nữa, người ta cũng là đại lão sắp lên tới cấp 4, chút công kích của nàng, một tu sĩ tu vi cảnh giới ngưng lộ hoàn toàn không đáng chú ý. Nàng đã từng nghĩ tới trực tiếp cho con hàng này một cái tinh thần đâm, nhưng thần hồn người ủy thác vốn dĩ đã bị hao tổn rất nghiêm trọng, nàng lại tùy tiện vận dụng tinh thần lực, rất có thể chưa xuất sư đã khiến thức hải của mình tan vỡ trước rồi nằm luôn ở chỗ này.
Đến lúc đó chẳng những sói con không có cứu được, đoàn người lốp bốp chết một đống, duy nhất sống sót cá sấu Bồ La Điện ăn uống no nê, tha hồ mà ăn!
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải thôi động một thanh phi kiếm, pháp bảo Vệ Thương Khung cho nàng, miệng oa oa kêu to, chém về phía cá sấu Bồ La Điện.
Mặc dù biết là vô dụng, nhưng là tốt xấu có thể ngăn cản.
Bởi vì nàng đã cảm ứng được, A Lạp Lôi đang nhanh chóng chạy tới.
Con trai, mau lên, thời khắc mấu chốt lão mị có vẻ như xe bị tuột xích rồi! Tu sĩ có thể tuỳ tiện thông qua thần thức cùng với đặc điểm của yêu thú để biết cấp bậc của bọn chúng, yêu thú cũng có thể tìm hiểu tu sĩ như vậy, chẳng hạn như cá sấu Bồ La Điện bây giờ cũng biết, cứ việc con hàng đằng sau tảng đá kia gào lên rất hăng hái, thực tế chính là một tên yếu nhớt.
Cho nên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lâm Tịch một chút, chẳng qua toàn thân lắc một cái, quang điện màu lam nhạt trải rộng toàn thân, đúng là dự định ăn một kiếm này cũng phải đem sói con bắt tới tay.
Tương tự rất nhiều tiểu thuyết, ngay tại thời điểm nguy hiểm nhất..
Một chuỗi trứng rùa bay vào trong sơn động.
Đầu lưỡi cá sấu Bồ La Điện cuốn về phía sói con đều bị dọa rụt lại, đậu má, không phải là trứng rùa thành tinh đó chứ?
Đối mặt một đứa con trai ăn hàng, ta có thể như thế nào đây? Ta cũng rất tuyệt vọng đó! Vào giờ phút như vậy thế mà A Lạp Lôi cũng không quên đống trứng rùa hắn lấy được, xúc tu quấn lấy hơn hai mươi quả trứng băng băng mà tới.
A Lạp Lôi vẫn như cũ ở trạng thái ẩn thân, thế nhưng hắn ẩn thân, trứng lại không thể ẩn, những quả trứng kia hiện ra ở trạng thái lơ lửng giữa không trung, trông vô cùng quỷ dị.
"Mị, bổ ai?" A Lạp Lôi vô cùng bá khí hỏi, đáng tiếc trứng rùa lơ lửng ở xung quanh đã hạ thấp phong cách của hắn.
Ta mẹ nó muốn bổ con trước!
Lâm Tịch: Đương nhiên là bổ cá sấu!
Không có thời gian nói tỉ mỉ, con trai đập tới, cuối cùng đồ yếu nhớt Lâm Tịch cũng đã có người chống lưng, nhanh chóng lẻn đến gần sói cái, ném Thiền Lưu Quang thuẫn ra bảo vệ bọn họ chặt chẽ.
Cùng lúc đó, "Ya aaa!" Một đạo lôi điện sáng như ban ngày trực tiếp bổ vào cá sấu Bồ La Điện vốn đã bị trọng thương kia. "Hú ú~hú~hú~" vài tiếng chó con non nớt vang lên, sói con lông xù màu xám bạc đã được sói cái dọn dẹp sạch sẽ.
Mặc kệ ngoại giới xảy ra chuyện gì, ở trong mắt của một người mẹ, cái gì cũng không quan trọng bằng con mình!
Mặc kệ là cá sấu Bồ La Điện công kích vẫn là Lâm Tịch cứu vãn, cho dù là A Lạp Lôi bay vào trong động, cũng không thể làm sói cái dừng lại việc dọn dẹp sạch sẽ cho con mình.
Vào lúc nhân loại tiến vào bân cạnh, nó cảm ứng được một loại hơi thở đến từ đồng loại, khiến người an tâm, cho nên cũng không kháng cự những việc Lâm Tịch đã làm.
Đôi mắt trong veo như bầu trời của sói cái nhìn về phía Lâm Tịch, trầm thấp kêu một tiếng, như là đang cảm tạ nàng dốc sức tương trợ.
Khi tới gần sói cái, Lâm Tịch mới phát hiện, bộ lông màu bạc trên thân sói cái cũng đã ướt sũng, hẳn là bị máu nhuộm ướt. Sinh mệnh nhỏ vừa ra đời cũng không biết nơi này đã phát sinh trận chiến bi thảm như thế nào, chỉ ngây thơ mở to mắt, nhìn xem bên này nhìn xem bên kia, cuối cùng bốn móng vuốt nhỏ tập tễnh, lảo đảo đi về hướng mẫu thân mình.
Lâm Tịch trông thấy trong lòng chua xót, vào thời điểm đối mặt vận mệnh, hết thảy sinh linh luôn là bất lực như vậy.
Sói cái đã không còn bao nhiêu khí lực, nó lè lưỡi liếm bàn tay Lâm Tịch, rồi lại quay đầu liếm con của mình, dùng cái mũi ủi sói con đến trước mặt Lâm Tịch, sau đó quy củ nằm trên đất, hướng về phía Lâm Tịch quỳ lạy.
Sói tính xảo trá, thanh cao lạnh lùng, thà rằng một mình đối mặt gió tây nhịn đói nhịn rét, cũng tuyệt không không bao giờ vẩy đuôi mừng chủ để được hưởng thụ ấm no.
Có thể để cho một con vua sói bạc Khiếu Nguyệt cao ngạo quỳ lạy, chỉ có vương giả khiến chúng nó thật lòng thần phục. Nhưng bây giờ vì sói con vừa xuất thế có thể bình an sống sót, nó nguyện ý thu lại toàn bộ kiêu ngạo, quỳ lạy nhân loại yếu đuối hơn so với nó.
Chắc hẳn chỉ dẫn trong cõi u minh kia cũng là bởi vì cái này đi.
"Được, ngươi yên tâm đi, ta sống, nó sống." Lâm Tịch cũng không biết sói cái có thể nghe hiểu nàng đảm bảo hay không, trịnh trọng tiếp nhận sói con ôm vào trong ngực.
Sói cái lung la lung lay, dùng chút sức lực cuối cùng đi đến bên cạnh sói đực, thâm tình nhìn chăm chú bạn lữ đã chết của mình, lè lưỡi liếm sói đực một lần cuối cùng, sau đó bình yên nhắm hai mắt lại.
Sắp xếp xong xuôi cho bảo bảo, nó đã không còn vướng bận, có thể đi tìm bạn lữ của mình rồi.
Sói con trong ngực Lâm Tịch cái gì cũng không biết, chỉ nghẹn ngào rêи ɾỉ đòi ăn với nàng, đầu lưỡi phấn nộn mút lấy ngón tay của nàng, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng nhỏ sắc nhọn nhẹ nhàng cắn một chút. Trong lòng bàn tay Lâm Tịch có thêm một hộp sữa, không ngờ A Lạp Lôi thế mà lại đồng ý cống hiến đồ ăn vặt của chính mình.
Dùng dao găm cắt phần đầu hộp sữa, sói con không cần nàng ra hiệu đã dựa vào bản năng bắt đầu dùng cơm.
Ánh sáng lạnh lóe lên, trong tay Lâm Tịch có thêm một thanh dao găm dị thường sắc bén, nàng nhanh chóng đào yêu đan của dơi Thiết Dực cùng trăn Cẩm Lân Song Đầu, lại cắt những vật liệu có thể sử dụng trên người bọn chúng rồi bỏ vào túi nạp bảo.