Sau khi Lâm Tịch xử lý những chuyện này, sói con đã dùng cơm xong, Lâm Tịch nhấc phần lông sau gáy nó rồi nâng vật nhỏ trong tay, thời gian đã không còn nhiều lắm, có thể Lăng Triệu bọn họ đang trên đường trở về.
Nàng trầm tư chỉ chốc lát, vung tay lên đem thi thể hai vua sói bạc Khiếu Nguyệt bỏ vào trong không gian, không thể an táng bọn chúng trong sơn động này.
Dù sao đã từng hóa thân thành sói, Lâm Tịch tự nghĩ không thể vì tăng cao tu vi mà ăn hết hai viên yêu đan của sói vương, huống chi nàng còn nuôi dưỡng con của bọn nó nữa.
Nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, đợi sau khi nàng rời đi, trận đại chiến tranh trứng này ngược lại là kết thúc, khi rùa Xa Luân một lần nữa trở về biển cả còn đám yêu thú sống ở đây trở về, yêu đan sói vương khẳng định sẽ bị bọn chúng ăn hết. Dù sao bây giờ chính mình thành bảo mẫu của sói con, dứt khoát làm người tốt đến cùng, về sau tìm nơi thích hợp lại an táng hai sói vương đi.
Lâm Tịch lại tìm vài tảng đá lớn phong bế cửa động, lúc này mới ôm sói con chạy về sơn động chính mình ở trước đó.
Quả nhiên, trong sơn động Lăng Triệu bọn họ đã trở về, bởi vì Lâm Tịch không có ngoan ngoãn chờ trong sơn động, sắc mặt ba người cũng không quá đẹp mắt.
Lâm Tịch vừa đến gần sơn động, Lăng Triệu đã cảm giác được, từ trong sơn động ra đón, trông thấy sói con nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt không khỏi ngưng lại: "Đây là vua sói bạc Khiếu Nguyệt?"
Hắn có chút mừng rỡ, một phát bắt được cổ tay Lâm Tịch, cấp bách hỏi: "Ngươi làm thế nào bắt được nhóc con này? Nhau thai ở đâu?"
Lâm Tịch phiền muộn nhướng mắt, nói: "Ta cũng muốn biết nhau thai ở đâu đây này! Ta nhặt được nó bên cạnh một con sói Khiếu Nguyệt đã chết. Lúc đó, nhau thai đã không có ở đó." Lâm Tịch cũng không muốn đem sói con giấu đi, bởi vì chỉ có cùng linh hồn Lâm Tịch ký kết khế ước chủ tớ mới có thể sinh tồn bên trong không gian.
Sau khi trở lại tông môn, Lâm Tịch không có khả năng vẫn luôn ở trong không gian bồi nhóc con này, mặc dù vừa sinh ra chính là yêu thú cấp 3, thế nhưng nếu một mình nó bị nhét ở một chỗ trong thời gian dài, có thể sống sót hay không là một chuyện, thật sự là quá nhỏ.
A Lạp Lôi có thể bồi nó, vấn đề là bản thân A Lạp Lôi cũng vẫn còn tính tình trẻ con, làm sao có thể đi chiếu cố người khác?
Trước đó có thể ném ra hộp sữa bò cho nàng, mà không phải ném ra một đạo lôi điện bổ sói con, Lâm Tịch đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Lâm Tịch muốn để sói con trưởng thành trong môi trường tự nhiên.
Thế giới này chính mình muốn có được linh thú rất đơn giản, chỉ cần chủ nhân nuôi nấng từ nhỏ, gia tăng độ thân mật với linh thú, sau đó cho nó mang pháp bảo chính mình nhỏ máu nhận chủ--vòng ngự thú liền có thể đạt tới tâm ý tương thông. Dù sao con non của yêu thú cấp 3, đừng nói Lăng Triệu, đối với Lý Thiên Hoa cùng Tôn Bách Tuyền đều không được tính là đồ chơi hiếm lạ gì.
Hiện giờ đẳng cấp cỗ thân thể này của nàng quá thấp, nếu không theo loại tính cách dối trá kia của Vệ Thương Khung, tại thời điểm nhi tử bảo bối đạt tới cảnh giới linh tuyền, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều linh sủng có hoa không quả cho nàng, để ông ta thể hiện tình thương của cha.
Lâm Tịch tận lực không nhắc đến chuyện cha mẹ sói con là vua sói bạc, dụng ý ở chỗ lừa dối mọi người, đây chính là một đầu sói bạc Khiếu Nguyệt bình thường dị biến sinh ra vua sói bạc, nhau thai đã bị sói cái liếm ăn, còn sói cái khó sinh mà chết.
Dù sao không phải ai đều có thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc thăng cấp trực tiếp giống như Lâm Tịch. Đừng nói động vật có tình tiết chim non, nhân loại đối với việc chính mình tận mắt thấy động vật nhỏ ra đời cũng sẽ có một loại cảm giác khác.
Nhất là loại bảo bảo đáng thương vừa ra đời cha mẹ đều mất này.
Chẳng qua bình thường sẽ có loại tâm tình này đều là nữ tu.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang một loại trào phúng nhàn nhạt, thật đúng là một Đại thiếu gia không biết nhân gian khó khăn mà!
Lăng Triệu từ trong túi nạp bảo lấy ra sáu quả trứng rùa đưa cho Lâm Tịch: "Còn thừa chính ngươi ăn đi, tuy không được tính là trân quý bổ dưỡng gì, nhưng hương vị cũng không tệ lắm."
Mọi người lần nữa lên bát lớn của Lăng Triệu, lần này không có ai ngốc nghếch đến hỏi tên ngu xuẩn này tới chỗ nào.
Đảo Bụi Gai.
Lâm Tịch như cũ là chờ đợi tại địa điểm an toàn, chỉ là lần này bị cưỡng chế cấm đi loạn khắp nơi, để tránh mọi người lo lắng. Lần này Lâm Tịch trơ mặt ra muốn Lăng Triệu bọn họ lấy hạt giống hoa Quỷ Diện Bách Hương nhiều một chút.
Dù sao cũng không phải quá khó, ba người quả nhiên lấy thêm cho nàng mười hạt, Lâm Tịch trân trọng thu vào.
Hạt giống cấp thấp nhất cũng phải mất năm ngàn huyền tinh một hạt, xã khu bán hạt giống thực sự quá đắt.
Nàng đã sớm có quyết định trắng trợn vơ vét các loại hạt giống linh thực tại vị diện nhiệm vụ này đem vào trồng trong không gian, mắt thấy hiện tại các loại hoa cỏ đều có thể trồng trong không gian, hết lần này tới lần khác mua không nổi hạt giống tùy ý đất đai hoang vu, sao không khiến người ta sốt ruột đến độ khó chịu cơ chứ?
Thuận lợi trở lại tông môn, ba người tách ra ở ngoài tông môn không xa, Lâm Tịch tiếp tục ngồi lên phi thuyền của chính mình trở về Chu Tước đường giao nhiệm vụ. Lâm Tịch đem hạt giống cùng chân trước của Đường Lang quăng lên quầy, lại cẩn thận lấy ra năm đồ vật tròn căng từ trong túi nạp bảo, nói với đệ tử phân công nhiệm vụ cho nàng: "Trứng rùa của ngươi."
Trứng rùa của ngươi!
Sắc mặt mấy người đệ tử kia ngay tức khắc không tốt.
Thấy nàng nhanh như vậy đã bình yên vô sự trở về, xảy ra chuyện gì tự nhiên đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Đám người trông thấy Lâm Tịch ôm sói con lông xù trong ngực đều không ngừng hâm mộ.
Đối với bọn hắn, loại đệ tử chỉ có cảnh giới ngưng lộ cảnh mà nói, vua sói bạc Khiếu Nguyệt cấp 3 là linh thú coi như không tệ.
Có người muốn mua từ Đại thiếu môn chủ, Lâm Tịch trợn mắt một cái, dáng vẻ tài đại khí thô nói: "Bản thiếu là thiếu linh thạch vẫn là ít pháp bảo? Thế mà muốn đem linh sủng của mình bán đi, các ngươi là xem thường ta vẫn là xem thường cha ta?" Ngừng!
Chỉ là đứa con riêng mang theo danh xưng thiếu môn chủ mà thôi, thật đúng là đề cao bản thân rồi?
Lâm Tịch đem tích phân nhiệm vụ đổi một ít hạt giống linh dược cùng hai đôi Tinh Hào Ngọc Phong, sau đó hí ha hí hửng rời đi.
Đây chỉ là một tín hiệu.
Quả nhiên, chưa tới hai ngày, Vệ Thương Khung đi ra ngoài thăm bạn trở về biết được việc này, không những cấp cho Lâm Tịch một khối linh điền cấp 2 ở vườn linh dược trong tông môn không nói, còn đưa cho nàng lượng lớn hạt giống linh thảo linh dược cùng với hai đôi ong Phệ Linh cấp 4, này so với Tinh Hào Ngọc Phong nàng đổi ăn tốt hơn nhiều lắm.
Hai mắt Lâm Tịch tràn ngập vui mừng, Vệ Thương Khung tất nhiên cũng vui vẻ, ông ta ước gì nhi tử này đá gà đấu chó, không học vấn không nghề nghiệp, mặc dù sau khi dùng trận phòng hộ ông ta không có cách nào tùy tiện dò xét nhi tử này, chẳng qua thuốc đưa đi nàng đều uống đúng hạn, có đôi khi Vệ Thương Khung còn tận lực lưu lại Lâm Tịch ở chỗ này sau đó uống thuốc ở trước mặt ông ta, Lâm Tịch cũng chưa từng có biểu hiện khác thường. Hai cha con tự nhiên ở chung vui sướng.
Nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy ánh mắt Vệ Thương Khung nhìn nàng, hiền lành hệt như đang nhìn một khối thịt kho tàu, chỉ chờ thịt nhừ ngon miệng liền múc ra khỏi nồi, sau đó bắt đầu ăn.
Lâm Tịch đáp lại bằng một nụ cười ý vị không rõ, chỉ sợ ngươi không có răng lợi tốt như vậy!
Sói con được Lâm Tịch đặt tên là Thác, cả ngày gật gù đắc ý đi theo Lâm Tịch, gần như là một tấc cũng không rời.
Kỳ quái chính là bao dấm A Lạp Lôi này thế mà lại chịu nhường đồ ăn vặt của mình cho Thác.
Lâm Tịch đã từng hỏi hắn vì sao, A Lạp Lôi không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu không con bổ nó vài cái để thỏa mãn mị nhé?"
Nhóc con đáng chết, càng ngày càng tinh quái.
Về phần Văn Tử Tuyền bên kia, liên tục có động tác nhỏ, Lâm Tịch cũng gặp chiêu phá chiêu hóa giải. Điều kinh tởm nhất chính là, người được phái tới giúp nàng chăm sóc linh điền thế mà là Đinh Tiêm Nhu cùng Vu Đan hai ả hồ ly tinh này.
Xảy ra chuyện lần trước, giờ Lâm Tịch cũng có cái cớ không cho các nàng mặt mũi gì, đây rõ ràng là Vệ Cán bọn họ muốn chính mình buồn nôn.
Lâm Tịch quay đầu liền đem việc này nói cho Vệ Thương Khung, tin tưởng ông ta so với chính mình rõ ràng hơn ai động tay chân, cũng đừng để bản thân mình buồn nôn đúng không?
Trước kia Vệ Húc cảm kích Vệ Thương Khung vì hắn làm hết thảy, đối với mấy người kia lựa chọn nhẫn nhịn.
Đáng tiếc Lâm Tịch chưa bao giờ là người chịu ăn thua thiệt ngầm, trừ phi nàng vui lòng!