Sói con vô cùng suиɠ sướиɠ trông thấy tiểu đồng bọn đột nhiên nằm ngửa trên đất, cũng học theo nằm ngửa xuống, không nhúc nhích.
Cánh bướm bảy sắc cầu vồng vốn dĩ bay ở giữa không trung cũng vỗ càng ngày càng chậm, rốt cuộc giống một mảnh lá thu bị gió thổi rơi, ngã vào trong cỏ hoang cao hơn nửa người, vùng vẫy hai lần rồi không động đậy được nữa.
Sàn sạt..
Chờ đợi một hồi lâu, từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân của hai người.
"Ngươi xem, vẫn là biện pháp của ta có tác dụng đi, khẳng định sẽ chết sạch, ai sẽ nghĩ đến ta đem độc hạ trong đất dưới gốc linh thảo, hắc hắc!" Mập lùn nói.
"Được rồi, ngươi giỏi còn không được sao? Mau làm việc đi, đầu tên tiểu tạp chủng này trị giá một trăm viên linh thạch trung phẩm đấy, ngộ nhỡ bị ai trông thấy.." Giá đỗ vừa gầy vừa nhỏ nói. Hai người vừa nói chuyện vừa nghĩ đến, Đại thiếu môn chủ được môn chủ sủng ái nhất lại bị bọn họ hạ độc chết như vậy, nếu như là tiết lộ tiếng gió, hai người bọn hắn có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ bồi!
Một luồng gió mát thổi qua, hai người đều cảm giác cổ có chút mát mẻ.
"Ta tới lấy túi trữ vật, ngươi phụ trách cắt đầu." Mập lùn đề nghị.
Giá đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Vẫn là ngươi phụ trách cắt đầu đi, ngươi sức lớn, ta đến vơ vét đồ vật, ta tương đối nhát gan."
Hai người lẫn nhau từ chối nửa ngày ai cũng không chịu động thủ đi cắt cái đầu này.
Phát hiện Đại thiếu môn chủ trúng độc bỏ mình cùng hạ độc chết Đại thiếu môn chủ rồi cắt đầu của hắn xuống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cũng sẽ dẫn đến hai cái kết cục hoàn toàn khác biệt. Hai người đều đang đề phòng đối phương sẽ dùng việc này áp chế chính mình trong tương lai, tự nhiên ai cũng không chịu động thủ, hết lần này tới lần khác còn không chịu thừa nhận, tìm cớ cũng càng ngày càng hoang đường.
Cuối cùng giá đỗ đem chuyện chính mình sinh vào tháng bảy âm lịch sợ cắt đầu xác chết vùng dậy làm lý do.
Não động cỡ này Lâm Tịch cũng phải quỳ.
"Phụt!" Thực sự nhịn không được, Lâm Tịch cười ra tiếng.
Kết quả hai tên kia bị dọa đến lập tức dựa lưng vào nhau đưa mắt nhìn quanh: "Ai?"
"Ngươi đoán xem?" Một giọng nói thâm trầm vang lên đồng thời một thanh phi kiếm sắc bén cũng lưu loát cắt lấy đầu lâu của mập lùn.
Thẳng đến một cái đầu lâu lăn xuống trên mặt đất, giá đỗ cuối cùng cũng tìm hồn bị chính mình ném mất về, răng hắn run lập cập: "Đại.. Đại Đại.. Đại thiếu môn chủ?" Giá đỗ thực sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao tên phế vật này không có trúng độc, rõ ràng hắn đã đào tận gốc Hồ Vĩ Khử độc thảo kia lên cơ mà.
Chẳng qua bây giờ cũng không có thời gian thắc mắc điều này, bảo mệnh quan trọng hơn, giá đỗ tâm niệm vừa động, một mảnh Sơn Hà phiến bỗng nhiên xuất hiện dưới chân, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện toàn thân bủn rủn, thế mà không cách nào khống chế pháp bảo.
Lâm Tịch cười tủm tỉm nhìn giá đỗ: "Lật xuống!"
"Bịch" một tiếng, giá đỗ quả nhiên ứng tiếng ngã gục.
Đồ ngu!
Chẳng lẽ sư phụ ngươi chưa từng dạy ngươi, nhân vật chính sống vì diễn nhiều, nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều?
Tại thời điểm các ngươi không cho người khác đường lui, rất có thể chính mình cũng mất đường sống.
Lâm Tịch lưu loát một kiếm, tiễn giá đỗ đi tìm huynh đệ tốt của mình, sau đó đoạt lại chiến lợi phẩm, quét dọn dấu vết chính mình lưu lại. Rút lui!
Nơi này, nước biển treo ngược, động vật biển lên bờ, bên trong một mảnh chim hót hoa nở có vô số sát cơ, có từ đồng loại cũng có từ yêu thú, thật đúng là phải cẩn thận khắp nơi.
Bây giờ quay đầu ngẫm lại con bạch tuộc như động vật biển kia cùng yêu đằng mọc đầy gai độc liên thủ đi săn, phối hợp đến nước chảy mây trôi, Lâm Tịch đã cảm thấy có chút không rét mà run.
Xem ra, linh dược cũng không phải dễ hái như vậy!
Khi Thất Thải hồng điệp lần nữa nhẹ nhàng nhảy múa, sắc thái như mộng ảo trên người phai nhạt một ít.
Thác cũng trở mình một cái xoay người đứng lên, gật gù đắc ý cầu khen ngợi.
Lâm Tịch hài lòng cười, kỹ năng diễn xuất đều qua ải!
Nàng dùng phi kiếm chém gốc Hồ Vĩ Khử độc thảo kia đến nhão nhoẹt, miễn cho có người không rõ nội tình tới đào gốc linh dược này nộp mạng vô ích. A Lạp Lôi ngồi xổm trên đỉnh đầu Lâm Tịch, ánh mắt xem thường nhìn hai gã nằm trong bụi cỏ kia, trước đó còn sinh long hoạt hổ: "Đúng là ngu xuẩn, đã biết chính mình hạ độc trong đất, không thấy lão mị ta mang theo con thiêu thân kia hả?"
Hai con hàng tham lam mà ngu xuẩn kia chết không oan chút nào.
Trên người Lâm Tịch mang theo Tị Độc châu đỉnh cấp do Vệ Thương Khung chuẩn bị, sợ nhi tử bảo bối tuỳ tiện mất mạng trong hải nhãn, mặc dù Vệ Thương Khung còn không đến mức táng gia bại sản, thế nhưng đã dốc hết khả năng.
Độc bình thường cùng với công kích ngũ hành thông thường rất khó tạo thành tổn thương một kích mất mạng cho nàng, Lâm Tịch còn có một đòn sát thủ -- Nặc Hình thoa.
Đó là một pháp bảo đào mệnh, cao cấp đến mức với tu vi của Vệ Húc hoàn toàn không có cách thôi động, cho nên Vệ Thương Khung cố ý tìm người bố trí một pháp trận cỡ nhỏ ở phía trên, phía trên khảm nạm bốn viên linh thạch thượng phẩm, lúc sử dụng chỉ cần Lâm Tịch thôi động pháp trận liền có thể ẩn nấp thân hình, bỏ trốn mất dạng. Có thể nói, trận đánh cược lần này giữa Lâm Tịch cùng Vệ Thanh Mai, cực khổ nhất thật ra là Vệ Thương Khung, suýt chút nữa mệt đến thăng thiên.
Kể từ khi biết này hai đứa không bớt lo này định ra ngôn khế, đi U Minh hải nhãn đã là chuyện bắt buộc phải làm, Vệ Thương Khung quả thực bận rộn đến ngựa không dừng vó.
Tìm kiếm, cải chế pháp y pháp bảo thích hợp với nhi tử ngốc này, các loại linh đan diệu dược, còn có yêu thú tên là Thất Thải hồng điệp cấp 4 trên thực tế rất nhiều cấp 5 cũng không phải là đối thủ này.
Phải nói Vệ Thương Khung sầu đến bạc đầu.
Quá mệt, không muốn yêu nữa.
Đừng nói bản thân Lâm Tịch mang theo Tị Độc châu đỉnh cấp, kỳ thật nàng cũng không có đi đào gốc linh dược kia, chỉ là giả vờ chọc vài cái, sau đó dùng phi kiếm đè Hồ Vĩ Khử độc thảo trong bụi cỏ cho người ta một loại ảo giác đã bị đào mà thôi. Hai người chuẩn bị muốn gϊếŧ nàng đều là đệ tử tinh anh nội môn Thiên Tinh tông, tu vi tối thiểu cảnh giới linh tuyền trung kỳ, bình thường trông thấy Lâm Tịch luôn vô cùng kính cẩn hành lễ, kêu một tiếng "Đại thiếu môn chủ" sau đó mới chậm rãi rút đi.
Bây giờ lại muốn tới gϊếŧ nàng.
Một trăm viên linh thạch trung phẩm tất nhiên mê người, cũng cho thấy những người này cung kính đều là làm mặt ngoài, có đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc là thật.
Đã có quyết tâm gϊếŧ người, thì phải có giác ngộ bị gϊếŧ.
Lâm Tịch gϊếŧ hai bọn họ, trong lòng không có một tia ba động, nếu thật sự bị mắc lừa, giờ phút này bị chém đứt đầu nằm ở nơi đó chính là mình.
Nàng không chủ động ra tay hại người, nhưng nàng cũng không phải là một người tốt nhân từ nương tay.
Cái giá làm người tốt quá đắt, Lâm Tịch trả không nổi. Nơi này không có bất kỳ thiên thể gì, không có phân chia đêm tối và ban ngày, vĩnh viễn là nước biển xanh thẳm treo trên đỉnh đầu.
Sau hơn một ngày bôn ba, cuối cùng Lâm Tịch cũng xác định vị trí đại khái của mình.
Mục tiêu cách nàng gần nhất chính là Già La Phật nhụy.
Dù sao mình cũng muốn ba loại thảo dược, tất cả đều là thứ rất khó lấy được, nàng chỉ có thể cố gắng thử một lần.
Lâm Tịch cảm giác giờ phút này mình tựa như thiếu nữ Lộ Lộ, mang theo tiểu đồng bọn nào là mèo nào là chó một đường hỏa hoa mang thiểm điện đi tìm hoa bảy sắc.
Xác định rõ phương hướng, trên đường đi Lâm Tịch cũng thu thập được không ít hoa hoa cỏ cỏ, gặp phải người đang đấu pháp, nàng đều tận lực tránh ra thật xa.
Hai ngày đi đường liên tục, chỉ gặp phải một đôi lâm thời tổ hợp tập kích ở một cái hồ nước, bởi vì có Thất Thải hồng điệp, bị Lâm Tịch tránh đi. Giờ phút này vị trí của Lâm Tịch đã không phải là đồi núi hoa cỏ khắp nơi, cỏ mọc um tùm nữa, mà là một nơi được xưng quỷ thành.
Nơi này là địa hình yadan điển hình, lòng sông khô cạn, những tảng đá bị gió bào mòn thành nhiều hình thù kỳ quái, hầu như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì màu xanh lá, khắp nơi là một mảnh hoang vu.
Lâm Tịch vừa tiến vào khu vực này không lâu, Thất Thải hồng điệp liền truyền đến tin tức phía trước có nguy hiểm.