Chương 886: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 25
Edit: Jess93
Lâm Tịch cảm thấy rất kỳ quái.
Trong tin tức Thất Thải hồng điệp truyền lại có hai nhóm người đang đấu pháp.
Sở dĩ nàng lựa chọn đi con đường này, là bởi vì nơi này có một khu vực rất lớn trên cơ bản không có bất kỳ linh thảo linh dược gì, chính là mảnh đất được xưng quỷ thành có địa hình yadan trước mắt.
Khắp nơi đều là màu đen, đá sỏi thô dát màu nâu, còn có nham thạch bị gió điêu khắc thành các loại hình thù kỳ quái, đứng cao ngất ngưỡng kia.
Một khi có gió thổi qua, chẳng những sẽ cuốn theo hạt cát đập trên thân người, còn phát ra những âm thanh ghê rợn làm cho người ta nghe sởn tóc gáy, bởi vậy nơi này mới bị mọi người xưng là quỷ thành.
Tóm lại nơi này tuyệt đối không ít nguy hiểm, linh thực lại rất khó tìm kiếm, bởi vì nơi này điều kiện sinh tồn ác liệt, không có bất kỳ nguồn nước nào. Cho nên bình thường mà nói, không phải có mục tiêu đặc biệt, thì sẽ không có người thích tới đây.
Đã là tu sĩ cảnh giới thanh khê hậu kỳ sắp đột phá, đi vào trong này cũng không dám khống chế pháp bảo phi hành sáng loáng chạy loạn khắp nơi.
Dù sao chỉ có một tháng thời gian, làm thế nào để nhanh chóng và hữu hiệu tìm được linh thực mình muốn mới là ưu tiên hàng đầu, ai nguyện ý chạy tới đây lãng phí thời gian?
Bởi vậy một mảng sa mạc lớn chỉ có đá cát mà không có hoa cỏ này rất ít được người chào đón.
Lâm Tịch lợi dụng những nham thạch phong hóa thành hình dạng khác nhau kia, liễm tức lặng lẽ tới gần, quả nhiên trông thấy hơn mười tu sĩ đánh đến khó bỏ khó phân.
Linh lực dao động không ngừng truyền đến cho thấy bên trong ít nhất có ba tu sĩ trong số họ đều là cảnh giới thanh khê. Lâm Tịch không khỏi âm thầm kêu khổ.
Vị trí những người này đấu pháp vừa khéo chắn ngay lối thoát hiểm duy nhất trong quỷ thành.
Ngẫm lại cũng thế, nơi khác đều tràn đầy cát lún, hố lõm, còn có kiến sa mạc gϊếŧ người khiến người nghe mà biến sắc, đánh nhau cũng phải tìm chỗ ngồi ổn thỏa đúng không, dù sao không có pháp lực dời núi lấp biển như cảnh giới quy hải, an toàn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không bất kể trúng loại nào trong ba loại này, mặc kệ cái gì thù cái gì oán rất có thể đều là trăm sông đổ về một biển.
Nơi xa bóng người lắc lư, các loại pháp thuật ngươi tới ta đi, trong lúc đó thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng kêu sợ hãi, quát mắng cùng tiếng kêu đau đớn.
Tài liệu luyện chế Nặc Hình thoa chính là một loại cá biển có thể ẩn nấp thân hình -- Bí Văn Hậu La ngư, không gian rất nhỏ hẹp, chỉ có thể dung nạp một người nằm ở bên trong. Thế là Lâm Tịch để Thác và Thất Thải hồng điệp tạm thời tiến vào túi linh thú, đợi đến khi nàng dùng Nặc Hình thoa qua đoạn này lại thả chúng nó ra.
Dù sao bên kia đánh đến kịch liệt, ai cũng triển khai toàn bộ thần thức, Lâm Tịch buông thần thức ra cũng sẽ không quá đột ngột.
Thế nhưng khi đang chuẩn bị tế ra Nặc Hình thoa bay đi Lâm Tịch đột nhiên dừng lại toàn bộ động tác, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Không vì gì khác, bởi vì sau khi buông ra thần thức, cho nên hết thảy động tĩnh bên kia nàng đều có thể nghe được, hai bên đấu pháp thế nhưng không ngừng nhắc tới hai chữ Vệ Húc này.
Danh tiếng của nàng đã lớn đến mức này rồi ư?
Hay là nàng tựa như nữ thần Athena, Dragon Shiryu, Cygnus Hyoga, Phoenix Ikki, lúc chiến đấu chỉ cần nhắc tới, vũ trụ nhỏ sẽ bùng cháy và ngay lập tức tràn ngập máu xanh? A, không tồn tại.
Hóa ra hai bên đấu pháp vậy mà đều là nàng người quen biết.
Một bên là người Vệ Thương Khung lấy Lăng Triệu cầm đầu, bên kia là đám người lấy Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai cầm đầu.
Ha ha, Lâm Tịch mừng rỡ trong lòng, đúng là người tốt có trời trợ giúp.
Cứ để bọn hắn chó cắn chó, đánh nhau đến chết đi.
Lâm Tịch lần nữa tâm niệm vừa động định bay đi, Vệ Thanh Mai đột nhiên hô một câu, khiến Lâm Tịch hoàn toàn thay đổi kế hoạch của mình.
"Ta nói ta không có gϊếŧ Vệ Húc thì không có gϊếŧ, đường đường nữ nhi môn chủ Thiên Tinh môn, còn không đến mức nói dối với mặt hàng như ngươi. Hơn nữa từ nay về sau, ta chẳng những sẽ không gϊếŧ hắn, ta sẽ bảo hộ hắn trở lại tông môn."
Hử?
Vì sao Lăng Triệu lại nhận định bọn họ đã "Gϊếŧ" mình cơ chứ? "Nói một chút đi, ngươi tên chó săn này làm thế nào tìm được chúng ta?" Giọng nói cao cao tại thượng của Vệ Thanh Mai lần nữa truyền đến.
Mà Lăng Triệu lại vẫn luôn muốn bọn họ giao "Thi thể" của mình ra.
Lâm Tịch càng nghe càng hồ đồ.
Nàng có tự tin trăm phần trăm, Lăng Triệu tuyệt đối là đi vào bảo hộ chính mình, nhưng nghe ý tứ Vệ Thanh Mai, lại là Lăng Triệu chủ động tới tìm bọn họ?
Vệ Thanh Mai người này, là người không có đầu óc nhất trong ba huynh muội Vệ gia, ngang ngược dễ xúc động, nàng hẳn là sẽ không nói dối lừa gạt người, như vậy vì cái gì nàng sẽ không gϊếŧ chính mình ngược lại còn muốn bảo hộ chính mình?
Lâm Tịch dường như đã bắt được thứ gì đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Bên kia đấu pháp càng thêm kịch liệt, không ngừng có người bị thương. "Lăng Triệu, nói trắng ra, ta biết ngươi là người của phụ thân ta, ngươi cũng nên biết thân phận của chúng ta, nếu thật sự đả thương chúng ta, ngươi cũng sẽ không có kết quả gì tốt đâu?"
Là tiếng Vệ Cán.
Xem ra Lăng Triệu bên này hẳn là chiếm thượng phong.
"Chỉ cần giao Vệ Húc ra, vô luận chết sống, ta lập tức đi ngay, tuyệt không dây dưa." Lăng Triệu đối mặt bọn hắn từ đầu đến cuối đều là lời ít mà ý nhiều.
Vệ Thanh Mai đã sắp điên rồi: "Ngươi có bệnh hả? Không phải nói cho ngươi biết, chỗ chúng ta không có Vệ Húc, chúng ta không gϊếŧ hắn cũng không có bắt cóc hắn, chúng ta căn bản là chưa gặp hắn!"
Nói xong câu đó, nàng đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Lăng Triệu, ngươi dám đả thương muội muội ta?" Giọng nói giận dữ của Vệ Cán truyền đến. Mà Lăng Triệu giống hệt như người máy chỉ biết lặp lại hai câu nói kia, hắn chỉ cần Vệ Húc, sống phải thấy người chết phải thấy xác, vật tới tay, lập tức rời đi.
Chắc hẳn đây mới là dáng vẻ chân thực của Lăng Triệu đi.
Hắn để ý cũng không phải là Vệ Húc sống hay chết, mà là cỗ thể xác này của Vệ Húc.
Thật đúng là trung thành.
Đồ vật..
Hóa ra ở trong mắt vị nghĩa huynh này, Vệ Húc chỉ là đồ vật.
Lâm Tịch trào phúng cười cười, nếu như người ủy thác biết phụ thân mà hắn không đành lòng trả thù cùng Đại ca mà hắn một lòng bảo hộ thì ra là như vậy, cũng không biết trong lòng sẽ ngũ vị tạp trần như thế nào.
Chắc hẳn dù tính tình có tốt đến đâu cũng sẽ trực tiếp đem hai cái tâm nguyện này sửa đổi toàn bộ đi.
Sát ý từng chút một nhuộm dần hai tròng mắt Lâm Tịch. Cả đời này của người ủy thác hẳn là không có cái gì có lỗi với người khác, quả thật, thân phận xấu hổ của hắn sẽ thương tổn đến người một nhà Văn Tử Tuyền, nhưng vấn đề là, đó cũng không phải là lỗi của Vệ Húc.
Thậm chí đến cuối cùng Vệ Húc đã lựa chọn rời đi, rời khỏi Thiên Tinh môn, lại bị Vệ Thương Khung an bài xảo diệu ép trở về tông môn.
Có ai từng nghĩ cho hắn một con đường sống?
Lâm Tịch kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi hai người bọn họ lưỡng bại câu thương.
Tu vi Vệ Cán không phải cảnh giới thanh khê trung kỳ, mà là hậu kỳ, khẳng định cũng sẽ không quá kém, cho dù Lăng Triệu chiếm thượng phong, cũng phải trả cái giá rất đắt mới có thể giành được thắng lợi sau cùng.
Lúc đó, chính là thời điểm nàng đòi nợ!
Các loại pháp thuật lẫn tiếng đánh nhau dần dần lắng lại, chắc hẳn chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc đi. "Chờ một chút, Lăng Triệu, chỗ ta có giấy khế ước, ta có thể lập ngôn khế, ta thật sự không có gặp Vệ Húc, người của ta cũng không có làm hắn bị thương, thật đó!"
Là tiếng Vệ Thanh Mai, đã không còn ngạo khí như trước đó, ngược lại mang theo một tia thỏa hiệp bất đắc dĩ.
Giọng nói Lăng Triệu không chứa một chút nhiệt độ: "Thật không?"
"Thật, thật, ta cũng có thể làm đảm bảo cho Mai Mai, từ lúc chúng ta đi vào đến bây giờ căn bản cũng còn chưa gặp Vệ Húc."
Vệ Cán cũng cực kỳ thành khẩn nói.
Lăng Triệu cũng không có muốn bọn họ thề, chắc hẳn hắn đã khống chế được hai huynh muội này.
Tiếng đánh nhau quả nhiên lắng xuống.
Lâm Tịch lập tức thu hồi thần thức của mình một ít, đồng thời người cũng lặng lẽ tiến về phía trước thêm một chút, cam đoan chính mình đã có thể nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ, cũng sẽ không khiến Lăng Triệu cảnh giác. "Như vậy, vì cái gì các ngươi có Huyết Cổ trĩ của Vệ Húc?" Lăng Triệu lạnh giọng hỏi.