Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 895: Nhiệm vụ ban thưởng



Chương 906: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 45

Edit: Jess93

Đúng vậy, đổi chỗ mà xử, bà ta cứu hay là không cứu?

Đương nhiên là không cứu.

Thế nhưng đó là nhi tử của mình!

Vệ Lan chết rất thê thảm.

Chỉ có một mình Văn Tử Tuyền lặng lẽ đưa tiễn hắn.

Bởi vì Vệ Thanh Mai cùng Vệ Cán ăn Huyết Cổ trĩ Vệ Thương Khung cho Vệ Húc, hơn nữa lại là Huyết Cổ trĩ đã được gia công thêm.

Vệ Thương Khung vốn định trừng phạt Vệ Húc không nghe lời một chút, kết quả không nghĩ tới người bị cổ trùng đâm đến tâm can đau đớn thế mà là hai đứa bé của mình.

Nhưng mà ông ta hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.

Ông ta đang bận rộn bố trí làm sao lấy được thân thể Vệ Húc, làm sao bình an quá độ đem tông môn giao vào trong tay chính mình, làm sao xử lý mấy người do Hoắc Trường Thanh cầm đầu mà không hao hụt nhân số, làm sao có thời giờ quan tâm đến sự sống chết của Văn Tử Tuyền cùng bọn nhỏ?
Văn Tử Tuyền có thể trách ai?

Trách Vệ Thương Khung sao? Thế nhưng ông ta đã bị đoạt xá, Vệ Thương Khung trước kia ôn nhu cẩn thận, mọi chuyện luôn nghĩ đến bà ta..

Chết rồi!

Văn Tử Tuyền không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.

Một người chết lặng ngây người bên cạnh ngôi mộ mới của Vệ Lan.

Nhi tử đáng thương kia của mình, còn không bằng Vệ Thương Khung, tối thiểu hắn còn lấy danh nghĩa chưởng môn chôn bên trong Anh Liệt cốc ở ngọn núi sau tông môn, hưởng thụ sự kính ngưỡng cùng lễ bái của đám hậu thế và môn đồ.

Phu quân không phải phu quân chết rồi, nhi tử không muốn làm nhi tử của mình cũng đã chết, bà ta nên đi đâu bây giờ?

Văn Tử Tuyền từ giã tông môn, nếu không phải bởi vì phụ thân là lão môn chủ, mà Vệ Thương Khung lại là vị hôn phu của mình, kỳ thật bà ta không có tư cách gì ngồi ở vị trí đường chủ Chu Tước đường.
Vốn là muốn mang Vệ Thanh Mai cùng Vệ Cán rời khỏi tông môn tìm tông môn khác.

Ngược lại là nữ nhân bị Vệ Thương Khung tai họa kia, mẫu thân Lăng Triệu mở miệng giữ bà ta lại.

Bà ta cũng nhìn thấy mẫu thân của người hiện giờ đổi tên là Đàm Vạn Trần.

Nghe các nàng kể ra những chuyện cũ đó, Văn Tử Tuyền mới biết được, hóa ra Vệ Thương Khung thế mà tồi tệ như vậy, hóa ra bà ta cũng không phải là người bi thảm nhất.

Tối thiểu bà ta còn có hai đứa bé, Đàm Vạn Trần và Hoắc Trường Thanh che giấu những việc Vệ Thương Khung đã làm.

Thứ nhất làm ác vốn không phải bản thân Vệ Thương Khung, không nên để ông ta gánh tiếng xấu này.

Thứ hai là muốn giữ mặt mũi cho ba mẹ con bọn họ.

"Muội muội, nếu nói ta, vốn là nên treo cổ mới được yên lòng. Thế nhưng làm như thế, trên thật có lỗi với phụ mẫu đã cho ta một cái mạng này, dưới thật có lỗi với nhi tử vì ta bôn ba nhiều năm, trong cũng có lỗi với chính mình vì chịu khổ sở nhiều năm như vậy. Dựa vào cái gì sai là người khác, lại muốn ta tới chịu trừng phạt? Ngươi cũng giống như vậy, chúng ta không có việc gì thì đả tọa tu luyện nhiều một chút, có rảnh thì tâm sự, so với những phàm nhân làm việc vất vả kia không biết khoái hoạt gấp bao nhiêu lần." Lăng Bách Hoa nói như vậy.
Đàm nương tử đang tiếp thu trị liệu, vết sẹo trên mặt đã nhạt hơn rất nhiều cũng nói: "Ta chỉ cần nghĩ đến nhi tử là có thể tiếp tục sống đến giờ."

Từ khi toàn gia bị diệt, bà ấy từ bỏ họ tên của mình, chỉ tự xưng Đàm nương tử, coi như người Đàm gia vẫn còn, bảo lưu vết sẹo trên mặt chỉ vì thời thời khắc khắc tự xét lại, đừng có quên mối hận diệt tộc!

Hiện giờ càng là có tử vạn sự toàn.

Văn Tử Tuyền ngốc cùng các nàng càng nhiều, ngược lại tính tình thay đổi rất nhiều.

Bọn nhỏ vẫn còn, bà ta vẫn nên sống khỏe mạnh.

Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn nơi để ta đến.

Cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn đường về.

Thế giới của Vệ Thanh Mai suýt chút nữa đã sụp đổ.

Nàng vẫn luôn khát vọng có được sự quan tâm chú ý của phụ thân, hóa ra từ đầu đến cuối là tên cặn bã.
Lăng Triệu, người mà nàng nảy mầm xuân vấn vương thương nhớ thế mà là ca ca cùng cha khác mẹ.

Mà Vệ Húc nàng vẫn luôn căm hận, chán ghét, không ngừng ép buộc thậm chí dưới sự xúi giục của Vệ Lan còn muốn gϊếŧ chết cho thống khoái, hóa ra là Đàm Vạn Trần.

Tiểu Công chúa của tông môn, kỳ thật chỉ là trò đùa.

Vệ Húc chính thức thay tên Đàm Vạn Trần, mẫu tử đoàn tụ, hắn nói không muốn mệt mỏi vì chuyện tông môn, chỉ muốn dốc lòng tu luyện, sớm ngày đạt tới cảnh giới quy hải, thế là Thiên Tinh môn lại đổi môn chủ trong khoảng thời gian ngắn.

Chẳng qua lúc trước Đàm Vạn Trần chỉ là đồng ý tiếp nhận môn chủ, cũng không có cử hành điển lễ gì, cũng không tính thay đổi môn chủ.

Thiên Tinh môn gần đây đen đủi liên tục, bởi vậy đại điển nhậm chức của tân nhiệm môn chủ Hoắc Trường Thanh vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đều nói, cũng nên có chút việc vui xả xui đen đủi.
Đúng vậy, Vệ gia bọn họ, chính là thứ đen đủi kia.

Lúc trước hầu như toàn tông môn trông thấy nàng đều là gương mặt tươi cười đón lấy, hiện giờ cũng không nói lời ác độc gì, chẳng qua là chính mình e sợ trước.

Cái gì cũng thay đổi, có đôi khi nàng nghĩ đây chỉ là giấc mộng, tỉnh lại vẫn là cái nhà trước kia.

Không, phụ thân ghê tởm như vậy, nàng không muốn.

Chẳng qua nhà ngược lại vẫn còn ở đó.

Mẫu thân cùng đại ca, vẫn còn như lúc trước.

Vệ Thanh Mai lật tay một cái, trong tay có thêm một chiếc quạt hoa đào, đại ca nói rất đúng, tôn trọng cùng địa vị là chính mình kiếm, không phải người khác cho, đã không muốn chết, vậy thì phải cố gắng đứng lên!

Lâm Tịch thực sự không nghĩ tới, Thác thế mà yêu cầu nàng dạy nó cách làm Huyết Cổ trĩ.

Cho dù ngươi trời sinh linh tính, dù ngươi đã ăn Già La Phật nhụy, nhưng ngươi là một con sói, ngươi xác định thật sự muốn học?
Lâm Tịch vốn không có nhẫn nại dạy Thác vật này, nàng biết, không phải Huyết Cổ trĩ, mà là >.

Nội dung trong đó thực sự quá phức tạp, căn bản không phải một con sói có thể lĩnh ngộ.

Nhưng không chịu nổi Thác cả ngày không ngừng giày vò khốn khổ, nó cũng không muốn tiếp tục bất tri bất giác bị người hạ đồ vật buồn nôn này, trốn tránh không phải biện pháp giải quyết, chỉ cần chính mình học được bản lĩnh này, người khác sẽ không có cách nào dùng thứ này tới hại nó.

Cảm giác Thác còn đáng sợ hơn A Lạp Lôi, Lâm Tịch thực sự bị dây dưa không chịu nổi, trước thử dạy từ sơ cấp đi, để Thác học tập > trước, học được thì tiếp tục, học không được, như vậy dừng lại, lại dài dòng liền đạp ra ngoài.

Có lẽ là sinh linh tâm tư thuần túy càng thích hợp sử dụng đi, Thác thế mà lần đầu tiên liền hoàn mỹ nhập định.
Lâm Tịch im lặng, đành phải tiếp tục dạy.

Thế nhưng kế tiếp Lâm Tịch phát hiện, Thác quả thực là một thiên tài, tối thiểu là một thiên tài học >.

Vừa học liền biết, suy một ra ba, tuyệt đối dễ dàng hơn nhiều so với Xích Mực A Vu dạy nàng lúc trước.

Cảm giác bị con sói con đánh bại quả thật quá chua xót.

Cứ việc Lâm Tịch ngoài miệng hầm hừ, nhưng khi dạy càng thêm tận tâm tận lực.

Nàng biết, nhiệm vụ sắp hoàn thành, bây giờ còn chưa rời đi, hẳn là vì nàng còn chưa chữa khỏi mặt Đàm nương tử.

Những ngày tiếp theo Lâm Tịch quả thực bận bịu thành chó.

Sau khi Đàm nương tử được Lâm Tịch điều trị toàn diện, tăng thêm hiện tại cũng có lượng lớn tài nguyên tu luyện, từ cảnh giới ngưng lộ hậu kỳ biến thành cảnh giới linh tuyền trung kỳ, tu vi tinh tiến tăng thêm buồn rầu nhiều năm đều tán đi sạch sẽ, hiện tại trạng thái thoạt nhìn ngược lại tốt hơn rất nhiều so với Văn Tử Tuyền sống an nhàn suиɠ sướиɠ.
Đàm nương tử đã từng đề nghị muốn dẫn Lâm Tịch đến địa điểm cũ của Đàm Gia Bảo tế bái một chút, Lâm Tịch đồng ý nhưng không có đi ngay, nàng cảm thấy việc nhận tổ quy tông này, vẫn nên lưu cho người ủy thác tự đi thì tốt hơn.

Lâm Tịch đã từng ước định với Lăng Triệu tại U Minh hải nhãn, nàng giải cổ cho Lăng Triệu, Lăng Triệu dạy nàng khôi lỗi thuật.

Xử lý xong những chuyện thượng vàng hạ cám kia, Lăng Triệu cho Lâm Tịch một khối ngọc giản, bên trong ghi chép, chính là nội dung khôi lỗi thuật.

Nhìn còn có không ít vật liệu mới, Lâm Tịch gật đầu, ừm, Lăng Triệu làm tốt lắm.

Vừa làm thầy thuốc, vừa làm học sinh, lại phải làm thầy, thỉnh thoảng còn phải đi thăm linh điền của mình một chút, mang ít trúc mễ cho A Lê, Thi Khanh bọn họ ăn.

Cuối cùng Thác cũng nắm giữ > không sai biệt bao nhiêu, bên kia Đàm nương tử cũng khôi phục được bảy tám phần, Lâm Tịch liền giống như bị điên bắt đầu đi khắp nơi vơ vét các loại linh thực, vô luận cây hay là hạt giống, một mạch ném vào trong không gian.
Đây không phải hạt giống, đây là tiền đấy.

A Lạp Lôi nhìn dáng vẻ chảy nước miếng của lão mị, xem thường bĩu môi.

Rác rưởi nào cũng ném vào trong không gian.

Không kiến thức!