Chuong 907: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 46 (xong)
Edit: Jess93
Khôi lỗi thuật đại khái có ba loại.
Loại thứ nhất là phù thuật khôi lỗi, không cần tế luyện và chuẩn bị trước, chỉ cần gửi thần thức lên một số pháp khí có thể thi pháp gửi hồn hoặc là vẽ phù lục đặt trên đó, chẳng hạn như tát đậu thành binh của giáo phái nào đó hoặc là người giấy gửi hồn, đều thuộc về loại này. Có tác dụng trong thời gian ngắn, về phần uy lực thì phải xem trình độ của người thi thuật.
Loại thứ hai khống hồn khôi lỗi là sử dụng bí pháp đem người sống bào chế thành hành thi không có tư duy nhưng lại có linh hồn, muốn đem người sống chế thành con rối thì đầu tiên cần phải từ từ ăn thủy ngân, minh cát cùng với cực lạc hải đường và thảo dược, bộ thân thể này sẽ dần dần đánh mất năng lực suy tính, bất hủ bất tử, đánh mất ngũ giác, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, loại rối này có thể sống sót rất nhiều năm. Loại thứ ba mới thật sự là khôi lỗi thuật.
Cũng chính là khôi lỗi thuật Lâm Tịch đang học.
Khôi lỗi thuật này có hai phần, chế tạo và luyện hồn.
Chế tạo có thể căn cứ vào điều kiện kinh tế cá nhân quyết định làm ra loại rối nào, hiển nhiên vật liệu càng cao cấp, hiệu quả sử dụng càng tốt, chẳng hạn như huyền thiết, bí ngân, diễm đồng, tử kim.. Mấy con rối kia của Lăng Triệu kia có thể nhẹ nhàng đánh tu sĩ cảnh giới thanh khê trung kỳ khiến họ không có sức đánh trả, chính là dùng bí ngân luyện chế.
Vật liệu quyết định khả năng kháng đòn của con rối, chẳng hạn như mấy con rối của Lăng Triệu, kỳ thật không thấy lợi hại bao nhiêu, chủ yếu là con rối bí ngân được luyện chế bởi khôi lỗi thuật có thể ngăn cản được công kích pháp thuật của tu sĩ cảnh giới thanh khê hậu kỳ, tương đương với yêu thú trưởng thành, phòng ngự cấp bốn cấp năm, hành động mau lẹ, lực lượng cũng không kém bao nhiêu. Luyện hồn sử dụng linh hồn là cái gì cũng không quan trọng, có thể là người cũng có thể là yêu thú thậm chí là linh thực, chỉ cần có linh căn là được, tất nhiên tư chất linh căn càng mạnh, con rối càng lợi hại.
Loại rối này rất giống con người, có được ngũ thức cùng suy nghĩ đơn giản, sẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, sẽ cơ động linh hoạt xử lý một ít chuyện, hơn nữa con rối có tư chất tốt còn có khả năng tăng cấp.
Loại rối này là con rối lý tưởng nhất, nhưng cũng là loại rối phí tiền nhất, chỉ cần luyện chế xong thì phải liên tục cung ứng linh thạch cho bọn chúng.
Một khi không có linh thạch để cung cấp bọn chúng hấp thu năng lượng, hồn phách luyện chế sẽ bởi vì không có năng lượng mà tử vong.
Luyện chế con rối đẳng cấp càng thấp, lượng công việc càng ít và linh thạch tiêu hao lại càng nhỏ. Vào lúc nhiệm vụ sắp đến hồi cuối, Lâm Tịch quả thực như một người điên, đi khắp nơi mua sắm linh thực khai lò luyện đan, ngày đêm không ngừng, sau đó cầm đan dược luyện chế được tới tông môn hoặc là một số phường thị đổi lấy linh thạch.
Công dụng của linh thạch tất nhiên là thu mua nguyên vật liệu chế tạo con rối, còn phải dự trữ lượng lớn linh thạch.
Hoắc Trường Thanh cũng sắp quỳ xuống cầu nàng rồi.
Tiểu tổ tông, hiện tại ngài là cục cưng quý giá của toàn bộ tông môn, ta van cầu ngài, không cần hành hạ Thiên đạo mạch duy nhất trên toàn bộ U Minh hải như thế, được không nào?
Trời xanh cho ngươi Thiên đạo mạch, ngươi lại xem như rau cải trắng.
Quả thực phung phí của trời!
Ngài muốn bao nhiêu linh thạch, chỉ cần một câu, không đủ ta còn cái quần, toàn tông môn đều gom quần cho ngài còn không được sao? Lâm Tịch trợn mắt trắng: Mẹ nó, đến lúc đó mặc cái gì? Toàn tông môn chạy truồng sao? Thiên Tinh môn có phải muốn đổi thành Thiên Thể môn rồi không?
Cứ việc Lâm Tịch bảo đảm đi bảo đảm lại sẽ chú ý làm việc kết hợp nghỉ ngơi tuyệt đối sẽ không mệt chết chính mình, kết quả Hoắc Trường Thanh không thể làm gì khác hơn đành phải mang theo mấy lão già chạy tới chỗ Đàm nương tử nước mắt nước mũi một đống khóc đến nước sông Hoàng Hà dậy sóng.
Đàm nương tử nghe xong, cái gì? Nhi tử vậy mà dùng mệnh kiếm tiền, lập tức lao đến phòng luyện đan của Lâm Tịch.
Nói đi, ngươi đây là muốn lò, linh thạch hay là muốn ta người mẹ nửa đường nhặt được này.
Lâm Tịch: Đại nương ơi, đương nhiên muốn ngươi, nếu ta dám nói không muốn ngươi, nhi tử ngươi liền dám cho ta không hợp cách! Đáng tiếc bản thân không cách nào giải thích với bọn họ, trên thế giới có một loại công pháp tên là hai mươi Đoạn Cẩm.
Trong đầu Lâm Tịch có một vạn con tôm lì lợm chạy như điên mà qua.
Hoắc Trường Thanh, ngươi là đồ không biết xấu hổ.
Bất đắc dĩ Lâm Tịch đành phải thỏa hiệp, tạm dừng luyện dược, nghỉ ngơi ba ngày.
Cục cưng quý giá cuối cùng không chế thuốc nữa, tin tức khiến người phấn chấn này cấp tốc truyền khắp toàn bộ tông môn, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Sau đó Lâm Tịch lái phi hành pháp bảo bị người chặn tại sơn môn.
Hoắc Trường Thanh vội vàng chạy đến mặt mũi tái xanh.
Đã nói không chế thuốc, ngươi lại đang ầm ĩ gì nữa?
Lâm Tịch vô tội buông tay: Quả thực không có chế thuốc, ta đi gϊếŧ yêu thú mà.
Hoắc Trường Thanh nghe vậy suýt chút nữa bổ nhào từ trên pháp bảo rơi xuống, xem ra cần phải dẫn dắt tất cả trưởng lão và cung phụng đi tìm Đàm nương tử tâm sự rồi. Lâm Tịch: Lão Hoắc, ta có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
Biết được Lâm Tịch cần một ít thú hồn cao cấp, mặt Hoắc Trường Thanh đã từ xanh biến thành đen, nước bọt suýt chút nữa phun đến trên mặt Lâm Tịch: "Cái gì cái gì? Thế nhưng đơn thương độc mã đi gϊếŧ yêu thú cao cấp? Vậy còn không bằng ở trong tông môn liều mạng luyện đan an toàn hơn đâu!"
Lần này Lâm Tịch cho lý do rất đầy đủ: Thứ nhất, ta cần dùng thú hồn luyện chế một vài thứ; thứ hai, ta phải cố gắng đề cao thực lực chiến đấu, không có năng lực thực chiến, ngộ nhỡ tiến vào cảnh giới quy hải đi U Minh nội lục bị đánh chết làm sao bây giờ? Thứ ba, Thất Thải hồng điệp vừa mới thăng lên cấp bốn, cũng cần huấn luyện thực chiến cùng gia tăng độ phù hợp với chủ nhân.
Lần này Hoắc Trường Thanh bại hoàn toàn. Nhưng kết quả là Hoắc Trường Thanh cùng với mấy lão già trong tông môn toàn bộ trang bị đến tận răng yêu cầu cùng đi.
Biểu cảm trên mặt từng người trang trọng nghiêm túc như đi đưa tang.
Thật sự quỳ luôn rồi.
Lâm Tịch có chút phiền muộn, ta chỉ là một người chấp hành có lương tâm muốn tự lực cánh sinh, cũng không muốn lấy quyền lực của người ủy thác đi mưu cầu ích lợi cho chính mình.
Nàng từ đầu đến cuối đều nhớ câu nói giản dị kia của mẹ già nhà mình: "Điều phụ nữ không nên làm nhất chính là chiếm tiện nghi của đàn ông, chiếm món lời nhỏ chịu thiệt thòi lớn."
Lâm Tịch rất tán thành.
Về sau ngẫm lại, lão tử liều một cái mạng già bị đông cứng thành trụ băng đến nửa tháng, nhận hết khổ lụy giúp các ngươi tạo ra một thiên tài chín mươi chín Thiên đạo mạch, cũng coi là một đại ân đi. * * * Ách, mặc dù là bị chớp gamma hố.
Đợi đến khi Lâm Tịch rời đi, cơ bản đã nắm giữ thuật luyện chế con rối, đã có thể luyện chế một ít con rối thoạt nhìn không quá tinh xảo.
Mặc dù A Lạp Lôi thường xuyên chế giễu nàng luyện chế tất cả đều là thứ không ra gì.
Lâm Tịch: Tốt, vậy chúng ta đến thảo luận một chút ngươi là gì nào? Thân thể sứa, miệng hải mã, mắt con mực, còn có, con trai, con có thể nói cho lão mị, con đến tột cùng có bao nhiêu chân hoặc là nói xúc giác không?
"Phụt!" Bị phun một mặt nước Lâm Tịch: A Lạp Lôi, con mẹ mi!
"A Lạp.."
"Ối, hình như đã lâu rồi mị không làm đồ ăn ngon cho con trai cưng thì phải, thạch phỉ thúy, pudding trứng sữa, bánh bao pha lê.."
"Trở về làm ngay sao?" Tiểu bá vương dương dương đắc ý hỏi.
Ừ ừ ừ!
Nhất định phải trở về làm ngay, nếu không bây giờ phải ăn sét đánh. Lâm Tịch dùng sức gật đầu, đều tại cái miệng tiện này của mình! Thoải mái chính là miệng, vất vả chính là chân, haizz!
Lâm Tịch vô cùng phiền muộn nghĩ đến, cũng không biết thế giới này có phải có thứ như mai rùa thần công hay không.
Lúc nào lão tử mới có thể đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, sét! Đánh! Không! Động!
A Lạp Lôi: Con biết lúc nào.
Hai mắt Lâm Tịch sáng ngời: Lúc nào?
- - lúc mị nằm mơ.
Tại sao lại cảm thấy con trai càng lúc càng giống A Lê, mà tính tình A Lê lại càng ngày càng tốt.
Lần này trở về có thể nói là thắng lợi trở về.
Lâm Tịch đang ở trong phòng bếp chiến đấu với các loại chiên xào nấu rán, A Lê mang theo Thi Khanh cùng A Lạp Lôi kiểm kê lần thu hoạch này của Lâm Tịch, nhìn Chu Hiểu Lan đang làm trợ thủ trong phòng bếp, Lâm Tịch nước mắt đầy mặt. Quả nhiên vẫn là chị Lan đáng tin cậy.