Giản An Như cảm thấy Tiêu Trúc Nhàn chính là kẻ đê tiện thừa cơ mà vào, không biết xấu hổ nhất.
Nếu như không phải bởi vì vừa chọc giận Tằng Thiệu Quân, cô ta làm sao lại uất ức chính mình tới cửa giúp Tằng Thiệu Quân cầu hôn di thái thái?
Sau này lão Nhị, lão Tam, lão Tứ sao có khả năng thuận lợi vào cửa?
Ban đầu Tằng Thiệu Quân muốn hỏi một chút lần này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó liền triệt để dập tắt tâm tư hiểu rõ nội tình, chỉ cần Giản An Như khống chế tốt Kỷ Tử Khuê cùng Trương Mai Tử hai người này là được, sau đó ngay cả cửa cũng không bước vào, trực tiếp mang theo Kim Bách Thành rời đi đi khám bác sĩ.
Đây là bị biến tướng cấm túc rồi?
Các cô đã vài ngày không gặp Tằng Thiệu Quân, kết quả một trận không biết hoa rơi vào nhà nào linh hồn và thể xác hòa vào nhau cứ như vậy không hiểu sao bị quấy nhiễu, bỏ ra mấy giờ trang điểm tỉ mỉ tất cả đều uổng phí, đám vợ bé oán khí ngút trời, lập tức đem lửa giận phun về phía Lâm Tịch. Nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ?
Ngón tay sơn móng tay của Trương Mai Tử chỉ thẳng vào Lâm Tịch, gần như muốn đâm vào mặt cô: "Cô cô tiện nhân này.."
"Tằng Thiệu Quân, Tiểu Tứ lại mắng tôi, tôi muốn ly hôn! Ly hôn, người ta muốn đi học!"
Lâm Tịch thực không có thành ý hướng về phía nhị môn la lên, nhưng lại thành công làm Trương Mai Tử ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cũng không biết ả điếm thối như cọng giá không có một chút mùi vị phụ nữ này đã rót thuốc mê gì cho quân soái, đã không đem hắn để ở trong mắt như vậy, tại sao còn không nhấc chân đá cô ta bán thân bất toại?
Trương Mai Tử thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ quân soái sợ bọn họ rời khỏi hắn? Người nào nói ly hôn liền sủng người đó?
Vậy mình có nên thử một chút hay không?
Cô ta đã bị người đàn ông này mê hoặc trong một buổi vũ hội. Dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng ngậm lấy nụ cười xấu xa kia làm giảm bớt sát khí ẩn chứa bên trong ánh mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở giống đực lập tức làm cả người Trương Mai Tử như nhũn ra.
Nghe được đây chính là Tổng tư lệnh Tằng Thiệu Quân của năm tỉnh phía bắc được chúng nữ xưng là "Quân soái," hai mắt cô ta càng không thể dời đi.
Đây chính là người đàn ông cô ta tha thiết mơ ước, cho dù có một vạn phụ nữ, cô ta cũng định rồi!
Kết quả cô ta đã được như nguyện, không nghĩ tới chính là, sau khi thành di thái thái ngược lại rất ít khi gặp được hắn, cũng không biết cả ngày đang bận cái gì.
Tam di thái Phòng Tiểu Nhã, người có cảm giác tồn tại rất thấp đi ngang qua cô ta, mang theo vẻ hờ hững như việc không liên quan đến mình nói: "Không có tác dụng, cô đấu không lại Tiêu Trúc Nhàn, cô ta mới là người đặc biệt nhất trong lòng quân soái." Lâm Tịch đã đi xa, nhưng ngũ thức siêu cường vẫn để cô nghe thấy những lời này.
Lâm Tịch nở nụ cười nghiền ngẫm, Tam di thái Phòng Tiểu Nhã này ngược lại rất thú vị.
Trở về phòng mình, Lâm Tịch dội nước đơn giản sau đó thay bộ áo ngủ bằng lụa, không có chút hình tượng nào ngã vào ổ chăn mềm mại.
Từ hôm qua đến giờ cô cũng chưa được nghỉ ngơi tốt.
Vừa rồi lại giày vò một trận, quả thực đem chính mình mệt mỏi quá sức.
Đám di thái thái các cô mỗi người đều chiếm một viện nhỏ, khóa cửa lại chính là một tiểu thế giới độc lập, chỉ là viện nhỏ đến mức Lâm Tịch bổ nhào một cái có thể bổ ra chua xót trong lòng.
Thôi có chút ít còn hơn không.
Trông thấy Lâm Tịch nằm dài ở đó, Sơn Chi cẩn thận từng li từng tí đi tới, chỉ chỉ miệng của mình, phát ra âm thanh giống tiếng thở khò khè. Lâm Tịch cũng không tiếp tục làm khó cô ta, nói thẳng: "Là nghĩ kỹ muốn nói với tôi cái gì sao?"
Sơn Chi gật đầu như gà con mổ thóc.
Lâm Tịch chỉ tu luyện một buổi tối hôm qua, chỉ có thể mượn nhờ ngân châm giải huyệt.
Sơn Chi chỉ cảm thấy hơi tê dại mấy lần, đột nhiên "A" kêu đau một tiếng, cô ta lập tức hoan hô: "Tôi có thể nói chuyện rồi?"
Nói xong câu đó, nước mắt lập tức tràn mi mà ra.
Giọng nói của cô ta có thể phát ra âm thanh rồi, không như cái miệng túi thoát hơi, thật tốt, cô ta còn có thể nói chuyện, thật tốt!
Sơn Chi "Phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch bất giác buồn cười, cũng không nghĩ một chút là ai làm cô ta bị câm.
Đây chính là nhân tính, thăng gạo ân đấu gạo thù, ngày thường người ủy thác xem cô ta thân như tỷ muội, Sơn Chi lại có thể hung ác đến nhẫn tâm hại cô ấy, hiện giờ chỉ là xách cô ta về dáng vẻ ban đầu, Sơn Chi thế mà đối với cô vô cùng cảm kích. Quả thực là hội chứng người bệnh Stockholm.
Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, chủ yếu vẫn là hiện giờ chính mình làm Sơn Chi cảm thấy nguy hiểm.
Loại chiến thuật tâm lý này cho tới bây giờ đều là này lên kia xuống, địch lui ta vào.
"Tôi là người Vương gia."
"Vương Trung Nguyên?" Lâm Tịch hỏi.
Sơn Chi không ngờ cô thế mà một ngụm nói ra là Vương Trung Nguyên, cũng có chút kinh ngạc, xem ra là bản thân quá tự cho là đúng, có lẽ người ta biết tất cả mọi chuyện, cũng khó trách mấy tên lính Đông Dương ngu xuẩn kia lưu không được Tiêu Trúc Nhàn, nói không chừng cô ta còn có hậu chiêu.
Giờ phút này Sơn Chi chỉ cảm thấy người phụ nữ trước đây chính mình không thèm để ý này có chút cảm giác cao thâm khó dò, không dám tiếp tục khinh thường cô, ngay cả lời nói đều mang theo ba phần cung kính. "Đúng, Vương gia chỉ bảo tôi ẩn nấp ở bên cạnh bất kỳ người nào trong số ba chị em ngài, tốt nhất có thể trở thành tâm phúc, cụ thể làm cái gì bọn họ sẽ phái người liên hệ tôi."
"Làm cách nào liên hệ cô?" Lâm Tịch hỏi lại.
Sơn Chi lắc đầu: "Không biết." Nói xong dường như sợ hãi Lâm Tịch tức giận, vội giải thích: "Nhị tiểu thư, tôi thật sự không biết, có đôi khi là người hầu trong nhà, có đôi khi là tiểu ăn mày trên đường, hoặc là người bán hàng rong trên phố, dù sao cái gì cũng có khả năng."
"Người Vương gia đã từng bảo cô làm gì rồi?"
Sơn Chi nói: "Bọn họ muốn tôi lưu ý nhà các người có bảo bối đặc gì biệt hay không, hoặc là chỗ không cho người ngoài tiến vào, còn bảo tôi phát hiện cái gì cổ quái cũng phải báo cáo cho bọn hắn."
"Ồ? Vậy cô phát hiện cái gì rồi?" "Lão gia quá cổ thủ, mặc cho phu nhân đem hậu trạch quấy đến mức loạn thành một đoàn; phu nhân cũng rất ngu, trong lòng chỉ có thiếu gia cùng với bản thân bà ấy."
Lâm Tịch: .
Quan sát còn rất cẩn thận.
Xem ra có lẽ trước đây Vương gia đã nhớ thương Tiêu gia, Sơn Chi được mua vào phủ khi người ủy thác hơn mười mấy tuổi, một giấu chính là nhiều năm như vậy!
Lúc đó Vương gia đã lặng lẽ tìm kiếm "Mỡ heo" rồi, mà Tiêu Bá Dận có lẽ không thông công việc vặt, người cũng có chút bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng vẫn đem bí mật này giấu giếm rất thành công.
Chẳng những địch nhân, ngay cả người nhà của mình bất kỳ kẻ nào cũng không biết sự tồn tại của "Mỡ heo."
"Lần này là mấy người Đông Dương nhân lúc tôi ra ngoài tìm hiểu tình huống soái phủ, tôi liền đem chuyện này báo lên trên. Từ khi làm của hồi môn cùng ngài tới soái phủ, bọn họ liền nói cho tôi, có việc đi miếu Thành Hoàng cắm nén nhang, sẽ có người lập tức liên hệ tôi." Lâm Tịch yên lặng ghi lại, nói không chừng về sau sẽ dùng đến đường dây này.
"Sau đó bọn họ nói muốn tôi hành sự tùy theo hoàn cảnh, nghĩ biện pháp làm soái phủ cùng người Đông Dương đánh nhau. Mà vừa khéo bà mẹ kia của ngài chạy tới muốn khóc khóc than thở với ngài sau đó lừa gạt đi toàn bộ đồ cưới của ngài." Sơn Chi nói đến đây, ánh mắt tràn đầy xem thường.
Nhà cô ta rất nghèo, thế nhưng cha và mẹ đều rất thương cô ta và em trai.
Tiêu Trúc Nhàn mặc dù sinh ra ở gia đình giàu có, thế nhưng là lại có thể thế nào?
"Tôi thật sự chán ghét bà ta, thế là cùng người Đông Dương hẹn xong thời gian.. Đem ngài trói đi. Như vậy soái phủ cùng người Đông Dương liền có thể đánh nhau."
A.
Lâm Tịch cười, mẹ người ủy thác đến đào hố cho người ủy thác, ngươi cảm thấy bà mẹ như vậy quá khốn nạn, thế là ném vào trong hố một đống phân, trong phân còn giấu thanh đao? "Tôi.. Tôi.. Bọn họ nói làm xong chuyện lần này tôi liền lập được đại công, sẽ cho tôi tiền để tôi tới tìm cha mẹ và em trai tôi." Sơn Chi cúi thấp đầu.
Lâm Tịch lại cảm thấy quá buồn cười.
Đây chính là hiệu ứng hồ điệp.
Ai nói Đại di thái soái phủ trị giá một nửa tỉnh? Là nha đầu soái phủ đấy!