Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 914: Người nhà thời loạn thế 13



Chương 926: Người nhà thời loạn thế 13

Edit: Jess93

Ngược lại là một đứa con hiếu thuận, vậy mình có nên giúp đỡ cô ta không đây, để cô ta hạnh phúc cùng người nhà đoàn tụ?

Thế thì đầu Lâm Tịch nhất định là bị người khác tưới nướƈ ŧıểυ, người ta đổ nước vào não, đầu cô vào chính là nướƈ ŧıểυ.

Người đều là ích kỷ, nhưng dùng tính mạng của người khác đi đổi lấy cuộc sống hạnh phúc của cả nhà các người, có phải có vẻ quá thiếu đạo đức rồi hay không?

Kiếp sống chủ tớ nhiều năm như vậy, Tiêu Trúc Nhàn từ đầu đến cuối đều xem Sơn Chi như chị em, cho tới bây giờ đều không xem cô ta là người hầu, nhưng đáng tiếc chính là người ta chỉ xem cô ấy như đồ ngốc, xem như đá kê chân thông hướng tiền tài cùng tự do.

Trong trí nhớ của Tiêu Trúc Nhàn, sau khi thành Phượng Lai bị Vương Trung Nguyên cướp đi, cô ấy bị cả nhà ngược đãi, trong đó thậm chí bao gồm hai đứa con trai mới mấy tuổi của Tằng Thiệu Quân, lúc đó hầu như mỗi ngày đều bị hành hạ.
Mà Sơn Chi đã không còn bóng dáng, bên cạnh chỉ có Phúc tẩu thành thật chất phác vẫn như cũ bồi cô ấy.

Lâm Tịch cảm thấy cô ta lợi dụng Tiêu Trúc Nhàn, người Vương gia lợi dụng cô ta, kết cục của Sơn Chi hẳn là không tốt lắm.

Ngươi coi khinh sinh mệnh người khác, làm sao biết những người khác sẽ không đối với ngươi như vậy?

Chẳng những phản chủ cầu vinh, hơn nữa còn không phân phải trái, vì một chút lợi nhỏ, có thể đi cấu kết với người Đông Dương mà không cảm thấy áy náy chút nào.

Nước Đại Diễm cũng bởi vì loại sâu bọ chỉ cầu tư lợi này, mới sụp đổ nhanh như thế.

Khi đất nước yếu đến người người có thể lấn, một mình ngươi dù có phú khả địch quốc đến đâu thì có thể làm được gì?

"Cô nói những chuyện này, đối với tôi không có nửa điểm giá trị, xin lỗi." Lâm Tịch giơ tay, ngân châm phát ra tia sáng rét lạnh.
Sơn Chi hiện giờ có lẽ đã quá sợ cô, ngay cả giãy dụa, tránh né cũng không dám, chỉ quỳ rạp trên đất run bần bật: "Tôi có tin tức quan trọng, tôi có tin tức quan trọng!"

"Nói!"

"Vậy.. Vậy ngài phải đồng ý bỏ qua tôi.." Sơn Chi gần như không dám nhìn mặt Lâm Tịch.

"Ồ, đã như vậy, cô vẫn là đừng nói nữa." Dứt lời, ngân châm trong tay Lâm Tịch lần nữa đâm xuống người Sơn Chi.

"Tôi nói, tôi nói, mẹ ngài muốn hại chị gái ngài, có thể là một trong hai ngày này đi, bà ta sẽ mang theo chị ngài đi gặp Vương thiếu.. Vương Đằng Phi." Sơn Chi không còn dám nói điều kiện, lập tức nói ra toàn bộ.

Hóa ra Vương Đằng Phi hạ thủ với Tiêu Trúc Cẩn ở thời điểm này.

Về phần tình tiết ấy hả, tự nhiên so với Tiêu Trúc Nhàn cũng không kém quá nhiều, cùng một quy trình thấp kém, nhưng lại có tác dụng.
Người ủy thác không phải bị mẹ ruột hố vào ổ chăn Tằng Thiệu Quân như vậy, sau đó người ta lập tức tới cửa cầu hôn, không thể không gả sao?

Ngủ con trai Tằng gia chúng tôi, dám không vào cửa Tằng gia chúng tôi, đó không phải là tìm chết sao?

Vương Đằng Phi đã muốn điều tra lần này Tằng gia cùng người Đông Dương có thể nháo đến mức độ nào, lại muốn thuận tiện đem Tiêu gia hố lên xe nhà mình, giờ phút này đã đến quán rượu của Tôn gia nằm giữa thành Phượng Lai và Phụng Châu.

Quán rượu của Tôn gia cũng bởi vì món đầu gà kho ngũ vị hương nổi tiếng xa gần do tổ tiên Tôn gia truyền lại, cuối cùng từ một túp lều cỏ phát triển thành Tôn gia hiện giờ.

Sơn Chi nói, kỳ thật quán rượu Tôn gia chính là một cọc ngầm Vương gia đặt ở bên này của Tằng Thiên Thọ.

Lúc này lại không có điện thoại, Wechat, muốn liên lạc Tiêu Trúc Cẩn ngăn cản cô ấy là không thể nào.
Huống hồ toàn bộ hậu trạch, chỉ có chỗ Giản An Như mới lắp đặt điện thoại, mấy người di thái thái các cô muốn gọi điện thoại, chỉ có thể đến phòng phu nhân hoặc là tiền viện.

Lâm Tịch nghĩ một lát, dùng hai trăm huyền tinh đổi một cái >, quá đen rồi, đồ sử dụng một lần liền hết hiệu lực, cũng muốn bán hai trăm huyền tinh.

Tốt xấu dùng cái này có thể biết vị trí cụ thể của mấy mục tiêu nhiệm vụ.

Định vị bàn vừa lên, ba đốm nhỏ màu xanh lá theo thứ tự là Tiêu Bá Dận cùng chị em Tiêu gia.

Về phần Liễu Liên?

Thật xin lỗi, không có phần bà ta.

Bà mẹ này cũng đủ kỳ quặc.

Lâm Tịch đi rất nhiều vị diện nhiệm vụ, loại mẹ kỳ quặc này vẫn là lần đầu gặp phải.

Lúc người ủy thác còn ở nhà mỗi ngày giày vò khốn khổ hệt như Đường Tăng, lật qua lật lại sẽ nói hai câu kia: Mẹ là mẹ con, các con đều là thịt từ trên người mẹ rơi xuống, ai cũng có thể hố con, mẹ có thể sao?
Khi người ủy thác không muốn làm vợ bé cho Tằng Thiệu Quân, muốn tiếp tục đến trường đi học, Liễu Liên nói, đi học có tác dụng rắm gì? Phải có người sau lưng, trong tay có tiền mới là thật, nếu không tới chỗ nào cũng đều là cháu người ta, đều bị người giẫm.

Danh phận đều là rác rưởi, mẹ con là vợ bé, trước khi làm vợ bé là một nha đầu, vậy thì thế nào? Hiện tại bà đây là bà thông gia của Tằng đại soái, ai dám không cho bà đây mặt mũi?

Lần trâu bò nhất chính là bà mẹ ngu xuẩn này điện thoại tới chỗ Giản An Như, muốn con gái mình đến nhận điện thoại, sau đó vẫn luôn khoác lác trong điện thoại: "Nhất định phải giữ chặt trái tim người đàn ông của con, trước khi giữ được trái tim thì phải giữ lấy thân thể, tranh thủ thời gian sinh con trai mới là chuyện quan trọng nhất, di thái thái nhiều có thể làm gì? Vị phu nhân kia của con đã là bà cô ba mươi tuổi, con rể có thể để ý cô ta sao? Con tranh thủ sinh con trai đi, sinh con trai là có thể đứng vững gót chân tại đại soái phủ, mẹ cũng vì tốt cho con."
Giọng Liễu Liên rất lớn, sắp đem màng nhĩ Tiêu Trúc Nhàn chấn nát, bên cạnh là phu nhân Giản An Như cùng với mấy người "Chị em" thần sắc quỷ dị.

Tiêu Trúc Nhàn khóc không ra nước mắt.

Ngươi gọi điện thoại tới phòng người ta, sau đó vẫn luôn nói xấu người ta thật sự tốt sao?

Dù có âm thầm nhắc nhở Liễu Liên ngậm miệng như thế nào, bà mẹ này cũng không chịu, nói trọn vẹn hơn nửa giờ mới thôi.

Sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, chuyện bà thông gia của Tằng đại soái ân cần dạy bảo con gái cùng với những đoạn trích kinh điển kia đều thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của bọn người hầu soái phủ.

"Mẹ cũng vì tốt cho con" càng trở thành câu nói được mọi người treo ở bên miệng dùng để trêu ghẹo lẫn nhau.

Đoạn thời gian đó Tiêu Trúc Nhàn ngoại trừ thỉnh an thì ngay cả cửa cũng không ra, đầu cũng sắp kẹp vào trong đũng quần rồi.
Mẹ hố con thành như vậy, Lâm Tịch đúng là sống lâu mới thấy.

Hiện tại nếu Tiêu Trúc Cẩn còn trong nhà ở thành Phượng Lai, trên bàn định vị mặc dù không nhìn thấy Liễu Liên, chắc hẳn cũng đang ở nhà.

Tiêu Bá Dận là một thương nhân khiêm tốn, mặc dù mua được ô tô, nhưng từ đầu đến cuối đều là trường kỳ thuê hai người tài xế ở trong nhà, một người đặc biệt phụ trách đưa đón ông ấy, người còn lại là cho những người khác sử dụng.

Lúc này giao thông vẫn chưa phát đạt, muốn đi quán rượu Tôn gia chỉ có thể ngồi xe lửa.

Mà xe lửa từ thành Phượng Lai đến quán rượu Tôn gia chỉ có một chuyến, buổi sáng tám giờ xuất phát, cho nên Liễu Liên nhanh nhất cũng chỉ có thể mang theo Tiêu Trúc Cẩn đi quán rượu Tôn gia gặp Vương Đằng Phi vào buổi sáng ngày mai.

Đương nhiên, ngồi xe ngựa cũng được, chẳng qua Lâm Tịch đánh cược Liễu Liên sống an nhàn suиɠ sướиɠ tuyệt đối sẽ không lựa chọn cái này.
Binh hoang mã loạn, ngồi xe ngựa không an toàn, thời gian cũng lâu, chủ yếu là quá xóc nảy, đợi đến quán ăn Tôn gia đoán chừng có thể làm Liễu Liên điên rồi.

Lâm Tịch tính toán một lúc sau đó phân phó Sơn Chi canh giữ ở gian ngoài: "Không có tôi phân phó, không cho phép vào. Đừng có tiếp tục giở trò gì với tôi, tôi tốt, cô sẽ có đường sống, nếu tôi có chuyện gì, tôi là người đầu tiên gϊếŧ cô."

Sơn Chi hiện giờ đã bị dọa sợ vỡ mật, Lâm Tịch nói cái gì chính là cái đó.

Chờ Sơn Chi đi ra ngoài, Lâm Tịch trực tiếp ném một viên ích cốc vào trong miệng.

Lâm Tịch bắt đầu mở rộng tứ chi, tu luyện Tôi Thể thuật.

Một ngày không có tác dụng gì, nhưng chỉ cần khiến thân thể hơi nhanh nhẹn một ít cũng đủ.

Lão phu xe ra roi giục ngựa -- được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.

Ông trời tốt, buổi tối liền nổi gió, đến nửa đêm trời đã âm trầm đến không tưởng nổi.
Vào mùa thu ở phương bắc, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, "Sáng mặc áo bông trưa mặc lụa mỏng vây quanh bếp lò ăn dưa hấu" dùng để hình dung Phụng Châu cũng không tính quá phận.

Toàn bộ hậu trạch soái phủ, vô luận là hậu viện của con trai trưởng Tằng Thiệu Quân, hay là tứ hợp viện của các thiếu gia khác, hết thảy đều là một vùng tăm tối.

Một thân ảnh vô cùng thon thả thấp thoáng trong bóng đêm lặng lẽ xuyên qua nguyệt môn, tiến vào một tòa nhà nhỏ trong viện thứ ba của soái phủ.