Bích Linh ngồi xuống bên cạnh Sở Diệp, ngón tay gõ gõ bàn: "Tiếp tục hội nghị đi."
Mọi người mắt thấy mọi việc đã như vậy rồi, cùng Lăng Hề ồn ào lên cũng không tốt, vì thế cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
"Có người báo lại Nhị Đường cũ bên kia xuất hiện một cái hang quỷ, Thần Phong Liên Minh đã phái người đi rất nhiều lần, tất cả đều chết, bây giờ còn có ai tự nguyện đi không?" Thần sắc Tả Đường chủ hơi ngưng trọng.
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chuyện này bọn họ đương nhiên biết, tất cả những người đi qua đó đều bị phanh thây ném lên đường cái, nguyên nhân chết không rõ.
Việc khó này, đương nhiên cần giao cho người có khả năng.
Thiếu niên này tuy rằng sợ quỷ, rất vô dụng, nhưng ngồi trong loại hội nghị này vẫn rất bình tĩnh.
Thiếu niên này thật không đơn giản......
Bích Linh cầm bản đồ, lôi Sở Diệp rời đi.
Trên đường trở về, Sở Diệp thấy ít người hơn, cuối cùng cũng hỏi ra điều muốn hỏi: "Sư phụ sao ngài lại đáp ứng bọn họ!"
Bích Linh dẫn cậu đi vào đường hầm, nghe vậy rất bình tĩnh nói: "Cậu cần rèn luyện."
Sở Diệp mím môi.
Ý cô là, để cậu đi luyện tập?
"Đại quỷ nhiều, tiểu quỷ cũng không cần sợ nữa, chúng ta khiêu chiến yêu cầu cao trước, sau thì chơi cấp thấp liền đơn giản như ăn cháo thôi, đúng không, tiểu đồ nhi?" Bích Linh gãi gãi lòng bàn tay Sở Diệp.
Sở Diệp bị cào có chút ngứa: "Sư phụ ngài làm gì mà cứ cào tôi vậy?"
Bích Linh nhếch môi cười: "Bồi dưỡng độ ăn ý."
Sở Diệp: "......"
Hai người trở lại trên xe.
Bích Linh gõ gõ tay lái, đôi mắt híp lại tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Sở Diệp nhìn sườn mặt cô, bỗng nhiên có cảm giác an tâm.
"Tiểu đồ đệ, sư phụ quyết định vẫn nên cho cậu đi học lớp cấp tốc." Bích Linh không chờ Sở Diệp phản ứng, chân giẫm chân ga một cái.
Sở Diệp che lại dạ dày, quả nhiên vừa mới rồi nhìn thấy đều là mã ngoài thôi.
Cậu nếu có một ngày chết đi, chắc chắn là bị cô làm cho điên chết.
***
Về đến nhà, Bích Linh mang theo Sở Diệp đi vào biệt thự dưới tầng hầm.
Nơi này không phải đầy bụi bặm như Sở Diệp suy nghĩ, ngược lại được trang hoàng thật xa hoa.
Trên tường bày ra pháp khí, Bích Linh đi qua cầm một cây kiếm đào gỗ đưa cho Sở Diệp.
"Đây là kiếm đào gỗ."
Sở Diệp nhận lấy.
Bích Linh lại cầm lấy một lá cờ: "Đây là cờ chiêu quỷ."
Sở Diệp lại cầm.
Bích Linh nhấc lên một cái lục lạc nhỏ tinh xảo: "Chuông Bách Quỷ."
Sở Diệp: "......"
Nửa giờ sau, Bích Linh đã nhét hết tất cả pháp khí trên tường vào lòng ngực Sở Diệp.
"Ầm ầm ――" Cuối cùng, một lá bùa gia nhập, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Sở Diệp bị bao phủ trong một đống pháp khí.
"Sư...... phụ."
Bích Linh chạy lên vớt người ra.
"Nhớ hết chưa?" Bích Linh lấy một cái khăn trên đầu cậu xuống.
Sở Diệp gật đầu, sau đó liền nghe thấy sư phụ vô lương tâm nhà mình nói: "Vậy cậu bao hết lại, chúng ta xuất phát."
Sở Diệp: "!!!"
"Từ từ!" Sở Diệp tiến lên kéo tay áo Bích Linh: "Ngài không phải muốn dạy tôi dùng mấy cái này sao?"
Bích Linh quay đầu lại sờ đầu chó cậu: "Ngoan ha, trẻ con không cần nghĩ lung tung, sư phụ sẽ dạy cậu nhận biết hết những thứ đó, nhưng muốn học thì phải đợi cậu lớn chút nữa."
Nhận...... Nhận biết những thứ đó?
Sở Diệp ngốc.
"Sư phụ làm sao sẽ để một tay mơ như cậu đi bắt đại quỷ chứ?" Bích Linh thương xót mà nhìn cậu: "Đại quỷ cứ giao cho sư phụ."
Sở Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"À, tiểu quỷ toàn bộ giao cho cậu."
Sở Diệp: "......" Cô ấy thật sự là sư phụ sao?
Bích Linh quay đầu lại muốn chạy, rồi lại xoay trở về: "Đúng rồi, cái còi sư phụ cho cậu đâu?"
Sở Diệp lấy cái còi trong túi ra: "Đây, sư phụ muốn lấy lại sao?"
Bích Linh nhìn cái còi trong lòng bàn tay cậu, lắc đầu nói: "Không, bị cậu dính nước miếng vào rồi."
Sở Diệp: "......"
"Nhưng mà cái còi này rất trân quý đúng không." Tuy nói như vậy, giây tiếp theo cậu lại thả còi lại trong túi.
Bích Linh nhướng mày nhìn động tác của cậu: "Ừ, đúng vậy, một trăm cậu cũng đổi không được một cái."