Dưới mặt trời ánh đỏ rực rỡ, cô gái lãnh diễm đi nhanh, váy trên người hơi mỏng, nhìn qua thật mát mẻ.
Mà thiếu niên phía sau cô rõ ràng có trạng thái không tốt lắm.
"Sư...... phụ." Sở Diệp gian nan gọi người phía trước.
Bích Linh dừng lại bước chân, quay đầu chờ cậu: "Tiểu đồ nhi, nhanh lên."
Sở Diệp cõng một cái ba lô đạo cụ còn cao hơn cái đầu, gian nan mà bước về phía trước.
"Tiểu đồ nhi, sư phụ tới giúp cậu ha." Bích Linh thương hại tiến lên.
Sau đó......
Từ ba lô lấy ra một túi hạt dưa.
Sở Diệp: "......" Đi chết đây......
Bích Linh vỗ vỗ đôi vai gầy yếu của thiếu niên, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Đồ nhi, sư phụ là muốn cậu rèn luyện thể lực thật tốt, cậu phải biết sư phụ dụng tâm lương khổ thế nào......"
Sở Diệp cõng ba lô, sắc mặt hết xanh rồi đen, nghe vậy thật muốn chửi bậy.
Vậy mà cũng không biết xấu hổ......
"Nhanh lên, đợi lát nữa trời tối, sẽ có quỷ du đãng ở chỗ này." Bích Linh sắc mặt không đổi mà lừa gạt.