Phùng Thiệu Sơn nào có đi kiểm tra phụ tùng xe, hôm nay anh có hẹn lên kiểm tra số hoa tươi mà anh đã đặt hàng từ nước ngoài về.
Tiệm hoa anh chọn là tiệm hoa lớn nằm ở khu trung tâm, lúc lên kế hoạch tổ chức sinh cho Vân Tịch anh đã phải chạy tới chạy lui mới tìm được uy tín, cam kết là hoa sẽ về đúng này đúng giờ anh yêu cầu.
Hôm sinh nhật, nhân lúc xung quanh toàn là những lời chúc mang ý nghĩa tốt lành, Phùng Thiệu Sơn anh sẽ đem bản thân mình tặng cho Vân Tịch, mong cô sẽ thu nhận anh.
Anh chờ ngày này lâu lắm rồi!
Đống hoa trước mắt làm anh nhớ đến từng chiếc áo hoa của cô. Hừm! Khi nãy vừa gặp mà giờ anh lại nhớ đến cô rồi.
Phùng Thiệu Sơn vui vẻ huýt sáo ra khỏi tiệm hoa, từ đâu Tần Vy lại chạy đến khoác lấy tay anh. Cái mùi khó chịu trên người cô ta làm anh bực bội, hất mạnh tay cô ta ra.
“Tần Vy! Tôi đã bảo cô cút xa rồi mà, liệu hồn thì biến đi.”
Lời anh nói thật sự là không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta. Tần Vy cố gắng kiềm cơn giận trong lòng, bỏ qua những lời bàn tán hay chỉ trỏ của người qua đường, chai mặt chạy theo anh.
“Em biết là anh không còn tình cảm gì với em, em cũng không muốn dây dưa thêm làm gì. Nhưng em có quà cho bà ngoại và tiểu Mặc, anh ghé qua lấy rồi đem về cho họ đi.”
Phùng Thiệu Sơn cước bộ càng nhanh hơn, không để tâm đến cô ta: “Không cần quà của cô đâu.”
Biết ngay anh sẽ nói thế, Tần Vy cắn răng nói tiếp: “Nhưng em đã nói là sẽ tặng quà cho họ rồi, không lẽ anh muốn dây dưa tiếp với em sao….nhỡ Vân Tịch nghĩ lung tung tung thì sao?”
Lời này thành công làm Phùng Thiệu Sơn dừng lại cước bộ. Cô ta nói không sai, lỡ đâu lại vì chuyện này mà lỡ dở đại sự thì sao? Anh phải giải quyết một lần cho xong để tránh đêm dài lắm mộng.
“Cô ở chỗ nào?”
“Ở ngay phía trước thôi, anh vào sảnh đợi, em lên phòng lấy xuống cho anh.”
Tần Vy tuỳ hứng rẽ vào một khách sạn lớn phía trước, lúc lên bậc tam cấp cô ta giả vờ bị trẹo chân nhưng Phùng Thiệu Sơn đã vội tránh sang một bên.
Anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: “Cô mau vào lấy quà đi, ngồi ở đó làm gì?”
Tần Vy chật vật đứng lên, nhìn về phía sau lưng anh, nhận được tín hiệu “OK” của người chụp lén phía xa, cùng anh bước vào khách sạn.
Vốn dĩ, kế hoạch của cô ta đến đây là kết thúc nhưng nhìn người đàn ông bên cạnh, nét mặt soái khí lưu manh lúc trẻ biến đâu mất thay vào đó là sự thành thục ổn trọng và tràn đầy nam tính của một người đàn ông trưởng thành.
Tự nhiên một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tần Vy, cô ta muốn lên giường thật sự với anh, muốn anh quay về bên cạnh cô ta. Chứ không phải chỉ dùng những thứ “giả” này chỉ để chia cắt anh và Vân Tịch không thôi.
“Phùng Thiệu Sơn, đã đến đây rồi….hay là anh cùng lên phòng với em đi.”
Đến nước này, Phùng Thiệu Sơn còn không hiểu ý của cô ta nữa thì anh chính là thằng ngu.
“Tần Vy, không có món quà nào ở đây hết đúng chứ? Cô dùng bà ngoại, tiểu Mặc và cả Vân Tịch là để dụ tôi vào đây với cô thôi chứ gì?”
Nhìn vào khuôn mặt khi trước anh từng yêu say đắm, giờ đây trong anh chỉ còn lại thất vọng. Nhân cơ hội này nói rõ cho cô đừng bám theo anh nữa, như vậy tốt cho cả hai hơn.
Phùng Thiệu Sơn tiến lại bộ ghế sô pha dành cho khách ngồi xuống, tiện tay lấy ra một điếu thuốc xoay xoay trong tay.
“Năm đó cô rời đi tiêu sái biết bao, dù tôi có van xin cô thế nào thì cô vẫn không quay đầu kia mà. Bây giờ quay về đây giở hết trò này tới trò khác để làm gì?”
“Thiệu Sơn, anh nghe em nói. Lúc trước gia cảnh nghèo khó em vì tiền nên mới bỏ anh theo lão già đó, em cũng khổ tâm lắm chứ.”
“Nhưng lão già đó có yêu thương gì em đâu, ông ta hết đánh đập lại chửi rủa em.” Tần Vy nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại chuyện cũ.
Phùng Thiệu Sơn dửng dưng nói: “Đó là quyết định năm xưa cô lựa chọn mà, than trách ai đây.”
“Đúng là do em chọn, nên mấy năm nay em vẫn không dám đi tìm anh. Em gặp bao nhiêu người nhưng vẫn nhớ thương đến anh, lần này gặp cũng chỉ muốn cùng cạnh tranh với Vân Ti—’’
Phùng Thiệu Sơn như nghe được chuyện cười nào đó, thiếu điều cười phá lên nói: “Nực cười, cô có gì mà đòi cạnh tranh công bằng với cô ấy?”
“Em là mối tình đầu của anh, dù thế nào vẫn chiếm một góc nhỏ trong tim anh chứ….”
“Thiệu Sơn! Kia xưa là em sai, anh tha thứ cho em, rồi chúng ta trở về như trước được không?”
“Trở lại như trước, cô nói nghe dễ quá nhỉ? Dù không có Vân Tịch, tôi cũng không có ý định quay lại với cô.”
Nhớ tới bộ dáng của cô gái nhỏ nào đó khi lần đầu gặp mặt, trên khoé môi anh xuất hiện một nụ cười dịu dàng: “Ngay từ đầu cô đã không có cửa để mà cạnh tranh công bằng với cô ấy.”
Nụ cười của Phung Thiệu Sơn khi nhắc đến Vân Tịch làm cô ta chua xót trong lòng…
Đến nước này Tần Vy cũng không muốn giả vờ mèo khóc chuột làm gì nữa, cô ta đưa ánh mắt giận dữ nhìn anh, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Vì cô ta giàu đúng chứ, anh cưng chiều ta, nâng niu cô ta chỉ vì anh muốn ngấp nghé số tài sản kếch xù của cô ta thôi chứ gì.”
“Phùng Thiệu Sơn, khi xưa anh nói anh yêu tôi…Vậy mà anh chưa bao giờ thay dép cho tôi ở nơi đông người như thế, anh cũng chưa bao giờ coi tôi là tất cả hết.”
“Khi anh từ bỏ cuộc sống làm giang hồ, là ai cùng theo anh chịu khổ, vậy mà lúc đó anh có tiền cũng không muốn dùng nó để cho tôi đỡ khổ.”
“Còn bây giờ, anh lại ở đây chọn từng bông hoa ngoại nhập để tổ chức sinh nhật cho cô ta, tôi theo anh chịu khổ vậy mà người được hưởng không phải là tôi.”
“Tên đàn ông lúc đó tôi cặp kè, ông ta chỉ cần tôi lên giường với ông ta thôi là tôi sẽ có tiền. Tôi thật sự là không chịu nổi sự nghèo khó nữa nên mới đồng ý đi theo ông ta.”
Tần Vy càng nói, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt cũng bị làm lem, dường như cô ta không còn để ý gì nữa, chỉ biết ngồi đó trách cứ Phùng Thiệu Sơn.
“Hay là anh trách tôi lúc rời đi đã cầm theo cái thẻ ấy…..tôi theo chịu khổ bao năm khi đi chỉ cầm theo nó, không lẽ anh vì tiền mà trách cứ tôi sao?” Lúc nói đến đây, cô ta gần như là hét lên.
Anh không nói gì, không lên tiếng bảo vệ bản thân, chỉ ngồi đó cho cô ta trách móc, đến lúc tiếng khóc của Tần Vy dần nhỏ lại. Anh dùng giọng nói bình tĩnh nhất từ từ kể lại chuyện năm xưa, cứ như bản thân anh là người ngoài trong cậu chuyện ấy vậy…
“Lúc tôi và cô quen biết, khi đó tôi là thằng nhóc mới lớn trẻ tuổi bốc đồng. Vừa gặp được cô đã muốn giữ lấy cô để ở bên cạnh chăm sóc. Dù sao lúc ấy tôi cũng là du côn, tiền kiếm được thật sự thừa sức nuôi cô.”
“Nhưng, cô mới theo tôi được vài tháng đã phải chịu khổ vì tôi….xin lỗi cô vì khi ấy không thể giữ được lời hứa sẽ lo cho cô.”
“Sinh nhật năm đó cô nói với tôi là muốn đi học thanh nhạc, muốn trở thành ca sĩ vì đó là ước mơ của cô. Tôi lúc đó trầm mặc không nói gì, vì thật sự lúc ấy tôi cũng không có tiền, nên cũng không thể tuỳ tiện hứa được.” Phùng Thiệu Sơn cười tự giễu.
“Mấy tháng sau tôi bôn ba khắp nơi, một ngày làm ba bốn công việc, thời gian ngủ cũng không có dần dần tôi cũng tiết kiệm được chút ít.”
Tần Vy nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Là….cái thẻ đó sao?”
“Đúng, chính là cái thẻ ấy.” Phùng Thiệu Sơn gật đầu.
Thời gian đó, không những chuyện công việc và chuyện tình cảm đè lên vai anh mà còn cả chuyện gia đình. Mẹ anh do mấy năm trước đã có bệnh nền từ trước, cộng thêm mấy năm nay phải vất vả kiếm tiền mà bị một trận ốm nặng.
Trận ốm này cứ như là thác đổ vậy, mẹ anh trở nên suy yếu rất nhanh. Anh khi đó là trụ cột chính trong nhà, làm hồ, rửa chén, phụ bàn ở đâu cần người là ở đấy có mặt anh. Khi ấy chỉ có một suy nghĩ là bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu mẹ.
Dù vất vả là thế nhưng anh không muốn để Tần Vy biết, anh không muốn cô lại có thêm gánh nặng, cứ âm thầm chịu đựng. Tuy cần tiền là thế nhưng tiền trong thẻ anh nhất quyết không đụng đến một xu, chẳng thà là anh làm thêm việc chứ không muốn đụng đến nó.
Nhưng anh không cần kể chuyện này cho Tần Vy biết, đây là chuyện nhà anh không liên quan đến cô.
“Khi đó, tôi không có gì trong tay nhưng vẫn muốn cho cô chạm đến ước mơ của mình.”
Tần Vy sửng sốt, dường như không tin vào tai mình, giọng run rẩy hỏi anh: “Vậy…vậy là….”
“Số tiền đó vốn dĩ tôi tiết kiệm là để có thể cho cô đi đăng kí học thanh nhạc, ngay từ đầu nó đã thuộc về cô rồi.”
Tần Vy cảm thấy cả người như không còn chút sức lực nào, cơ thể cô ngã về phía sau, may mắn là có lưng ghế giữ lại được. Đầu óc cô ta rối bời khi nghe những lời này từ chính miệng anh.
Năm xưa lúc tìm được tấm thẻ đó, cô ta chỉ nghĩ là anh có tiền nhưng không muốn lấy ra chỉ muốn kéo theo cô ta chịu khổ. Trong lúc tức giận cô ta bỏ ra ngoài thì gặp được tên nhà giàu kia, hắn ta nói chỉ cần lên giường một lần thôi là sẽ cho cô ta tiền.
Tần Vy đồng ý!
Xong chuyện, hắn ta có vẻ hứng thú với nên muốn ‘bao’ cô lâu dài, nhất thời xúc động cô liền quay về dọn hết đồ đạc, còn cầm luôn tấm thẻ ấy.
“Phùng Thiệu Sơn, coi như anh đền bù cho thanh xuân của tôi.”
Phùng Thiệu Sơn đang làm ở công trình hay tin chạy về, thấy bạn gái đang tính bỏ đi, anh liền giữ chặt tay cô.
“Vy Vy, có gì mình vào nhà từ từ nói được không?”
Tần Vy nhìn bộ dạng lấm lem của anh, cùng với căn phòng trọ rách nát này chỉ cảm thấy chán ghét, hất mạnh tay anh ra: “Phùng Thiệu Sơn, tôi với anh đường ai nấy đi.”
“Vy Vy, em nghe anh nói—“
Tần Vy bước chân không dừng lại, cũng không quay đầu lấy một lần.
Trong đầu cô ta giờ đây nghĩ chỉ cần rời khỏi đây tương lai cô ta sẽ tốt đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, hơn nữa anh ta cũng đâu yêu thương gì cô.
Phùng Thiệu Sơn cố hết sức đuổi theo, nhưng mấy hôm nay anh không ăn uống đầy đủ, ban đêm phải ở viện chăm sóc mẹ sức lực cạn kiệt làm anh ngã xuống. Mọi người xung quanh nhanh chóng chạy ra đỡ anh, anh vừa đứng dậy được đã cố gắng vịn tường tiến từng ra phía trước.
“Vy Vy, đợi anh…”
Nhưng lúc này đây, đầu ngõ vắng tanh, chỉ lại mình anh cô đơn lặng lẽ….
Năm ấy chúng ta tuổi trẻ ngông cuồng, luôn tự cho mình là đúng nên chưa hỏi nguyên do đã vội trách cứ đối phương, đến khi lắng đọng nhìn lại mọi thứ đều đã qua rồi, quay đầu cũng không còn kịp nữa….
—-
Tác giả: Anh Sơn đúng là gu bạn trai lý tưởng của mọi nhà có đúng không??