Buổi sáng ngày đầu tiên tháng sáu, trời hè nắng ấm chiếu xuống mọi góc ngách trong khu hẻm nhỏ, cây ngô đồng như được dát thêm một dải kim tuyến lấp lánh trông càng thơ mộng. Tiếng ve kêu râm ran ngày hè, tiếng lũ trẻ nô đùa gần đó làm tăng thêm không khí vui vẻ nhộn nhịp.
Không khí vui vẻ này còn lây nhiễm khắp nơi, cả tiệm hoa và cả tiệm sửa xe đều đang rất hưởng ứng không khí này. Nhất là Phùng Thiệu Sơn, chỉ mình anh mới biết sinh nhật lần này của Vân Tịch quan trọng với anh thế nào, người ngoài nhìn vào không biết cứ nghĩ hôm nay là sinh nhật anh cơ.
A Sướng và tiểu Phúc tử khoác vai nhau, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cuối cùng chúng ta cũng không phải giữ bí mật nữa rồi, suốt mấy hôm nay chúng ta bị “tư bản” chèn ép, quá là khổ rồi—’’
“Chưa bao giờ mà tôi mong sinh nhật ai đến nhanh như thế này ~”
Phùng Thiệu Sơn cách đây một tháng đã niêm phong hai cái loa phường này thành công bằng cách đơn giản mà thô bạo nhất, chính là: TRỪ LƯƠNG!
Lưu Vũ nhìn hai đứa nhóc đang nói nhảm này rồi đến Phùng Thiệu Sơn đang tất bật kiểm tra số đồ trang trí cho tối nay, dở khóc dở cười.
“Riết rồi cái tiệm này giống cái rạp xiếc hơn là tiệm sửa xe..”
Anh nhướng mày, đắc ý nói: “Đương nhiên, cậu cứ thong thả mà độc thân đi.”
“Ông đây là độc thân vui tính cho mấy em thèm chơi, chứ không muốn dính vào mấy thứ nhức đầu như yêu đương đâu. Mà chắc gì cậu tỏ tình thành công đâu mà lên mặt với tôi.”
Lưu Vũ vừa nói dứt câu, cái đồ bơm bóng cũng theo đó mà mà đến, xém tí là vào mũi anh ta.
“Mẹ kiếp! Cái tên này.”
“Cậu mà nói nhảm nữa thì cái bay tới tiếp theo sẽ là cái cờ lê đấy!”
Biết ngay là chọc vào họng sung rồi, Lưu Vũ cười làm lành: “Giỡn thôi, người gì mà tính nóng như kem ấy.”
A Nhiên đang gõ máy ở một bên cũng lắc đầu, không kiềm lòng được nói một câu: “Vũ ca cứ thích đùa với lửa..”
Cả hai người đàn ông kia bất ngờ quay lại nhìn chằm chằm cô bé, thay những đang xem truyện hỏi một câu: “Đây có phải là câu đầu tiên mà cô bé nói từ đầu truyện tới giờ không nhỉ?” (Tác giả: Yes sir, chắc chắc là như vậy rồi!)
Phía tiệm hoa, tiểu Linh đang nhìn Vân Tịch đang lựa từng bông mẫu đơn trắng, cầm lên rồi bỏ xuống phân vẫn mãi không thôi.
“Sao chị cứ lựa tới lựa lui vậy ạ?”
“Bó hoa dành cho người đặc biệt nhất, nên phải kĩ càng một chút chứ.” Vân Tịch cười nói với cô bé.
“Hôm nay đơn hàng nào có mẫu đơn trắng đều được từ chối hết mà chị?”
“Chị từ chối hết là để có thể yên tâm chọn lựa đây, em xem coi mấy bông này có đẹp chưa.”
Cuối cùng cũng lựa được hai mươi bông đẹp nhất, chèn thêm tí nhánh khuynh diệp nữa là xinh rồi. Lựa chọn xong giấy gói và ruy băng, Vân Tịch bắt đầu gói.
Từ khi cô mở tiệm hoa đến nay, lần này gói hoa cũng được khách khen cả, cứ như là sinh ra là để mở tiệm hoa vậy. Thế mà lần này có một bó hoa đơn giản mà cô gói mãi không xong.
Đến lần thứ ba, Vân Tịch chuẩn bị tháo giấy ra lần nữa thì tiểu Linh lên tiếng ngăn lại: “Chị mà tháo ra lần nữa, mấy bông mẫu đơn này sẽ tơi tả mất.”
“Không hiểu sao chị cứ thấy nó xấu kiểu gì ấy..”
Leng keng ~
Có người vào mua hoa mẫu đơn, Vân Tịch liền cười nói: “Hôm nay, mẫu đơn trắng về đẹp lắm, mọi người cứ việc lựa đi nhé.”
Buổi trưa, trước khi ra cửa, Vân Tịch dặn dò tiểu Linh:
“Lát nữa, cứ đúng giờ mà về, không đợi cần chị đâu.”
“Anh Sơn đã dặn mọi người từ mấy hôm trước rồi, tối qua còn nhắc lại đến mấy lần trên tin nhắn nhóm, làm sao mà em quên được.”
Từ lúc Vân Tịch ốm dậy, bọn A Sướng đã lập tin nhắn nhóm gồm tiệm hoa và cả tiệm sửa xe. Sau này, Vân Tịch tiện tay thêm Sở Tích và cả tiểu Linh vào. Mấy hôm nay tin nhắn nhóm cứ ting ting liên tục, mọi người đang bàn tán sôi nổi về sinh nhật của Vân Tịch.
“Em đã chuẩn bị món quà thật là ý nghĩa cho chị rồi, tối nay chị sẽ bất ngờ cho coi.”
Tiểu Linh ra vẻ thần thần bí bí làm Vân Tịch bật cười, nói với cô nhóc: “Vậy sao? Thế thì chiều gặp lại.”
Vân Tịch ôm hoa ra cửa, bắt gặp được cảnh Phùng Thiệu Sơn đã đứng đấy nhìn cô từ lúc nào. Sau lưng anh là những tia nắng ngày hè, làm cho người đàn ông này như được sưởi ấm, nhất là đôi mắt ấy, làm cô có cảm giác là anh đã đứng đấy, nhìn cô từ rất lâu rồi.
“Vân Tịch, chúc mừng sinh nhật em.” Giọng nói anh trầm ấm hơn cả ngày thường, nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ cuốn bay cả cái nóng mùa hè.
Vân Tịch nở nụ cười chân thành nhất đến từ đáy lòng: “Cảm ơn anh nhé.”
Cảm ơn anh những ngày qua đã ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương em, những lời này Vân Tịch chỉ có thể nói thầm trong lòng.
“Phùng Thiệu Sơn, hứa với tôi là tối nay dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn phải vui vẻ như thế này, có được không?”
“Sao thế, bình thường tôi hung dữ lắm sao?”
“Anh hứa đi đã.”
Vân Tịch nghiêm túc nhìn anh, chân mày đáng yêu của cô còn cau cả lại, cố chấp bắt anh hứa cho bằng được. Phùng Thiệu Sơn nhìn biểu cảm đáng yêu này của cô, hai má lúm đồng tiền trên má anh cũng hiện hết cả lên, cam kết nói: “Hứa với em được chưa.”
“Em đi đâu đấy?”
“Tôi đi gặp một người đặc biệt, chiều về sẽ kể cho anh nghe.”
Cùng lúc đó, taxi Vân Tịch kêu cũng đã tới, nhìn cô mở cửa lên xe, liền đưa tay giữa chặt tay cô.
“Hay là để tôi đưa em đi có được không?”
Không hiểu sao anh cứ có cảm giác nếu lần này để cô đi, thì có lẽ rất lâu sau mới có thể gặp lại cô. Suy nghĩ này làm tim anh nhói lên, kiên quyết phải đưa cô đi cho bằng được.
Vân Tịch bật cười, đưa tay xoa đầu anh: “Xe cũng đã đến rồi, tôi đi rồi về ngay mà.”
Cái xoa đầu này của Vân Tịch, cũng không làm giảm cảm giác bất an của Phùng Thiệu Sơn giảm bớt.
“Vân Tịch, tôi đợi em ở đây. Tối nay tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Được, tôi cũng muốn có chuyện muốn nói với anh.”
Chiếc xe taxi chạy đi, cuốn theo cả nụ cười trên môi Phùng Thiệu Sơn. Suốt cả chiều hôm ấy, Vân Tịch không trở lại…
Phùng Thiệu Sơn bị cảm giác bất an quấy rầy cả một buổi chiều, anh đã lặp đi lặp lại động tác lấy điện thoại ra rồi lại dẹp vào biết bao nhiêu lần. Anh tự khuyên chính mình là mọi thứ sẽ không sao đâu.
“Anh Sơn đưa cho em cây kéo với.”
“Anh Sơn, anh Sơn.”
Dòng suy nghĩ của anh bị tiếng gọi của A Sướng cắt ngang, nghe không rõ liền lấy cây búa đưa cho cậu ta.
A Sướng dùng một tay nhận búa, xém chút cầm không nổi là rơi vào chân cậu rồi.
“Anh Sơn, là cây kéo chứ không phải búa.”
“Cậu mau tập trung đi chứ, trang trí này là do cậu bày ra mà giờ cậu lại ngồi chơi xơi nước thế hả?”
Lưu Vũ vừa dán bóng vừa bận bịu sắp xếp dây đèn. Từ bao giờ mà mình lại chuyển sang làm tổ chức sự kiện thế này.
Lưu Vũ khổ trong lòng mà không dám nói~
“Sao nhìn anh Sơn cứ không tập trung kiểu gì ấy?”
“Cái này gọi là khủng hoảng trước tỏ tình.”
A Sướng và tiểu Phúc tử đang chụm đầu lại tâm sự chuyện con trai với nhau, thì bị A Nhiên tiến lại lỗ tai.
“Hai cậu là con trai mà lại để tiểu Linh sắp xếp hoa một mình thế hả?”
Cả hai cậu đều la oai oái, chọc cho tiểu Linh cười nghiêng ngả trời đất.
“Không sao đâu chị, ngày nào em cũng làm nên em quen rồi.”
Phùng Thiệu Sơn bắc thang chuẩn bị mắc đèn lên cây ngô đồng, Lưu Vũ thì trang trí dòng chữ “Happy Birthday” bằng hoa hồng đỏ rực lên chiếc bàn gỗ. Đám nhóc thì hết bơm bóng rồi lại thắt ruy băng đủ thứ hoạt động đang diễn ra ở khoảng sân nhỏ trước tiệm hoa.
Lúc Sở Tích đến, mọi thứ đã dần thành hình, nhìn Phùng Thiệu Sơn đang tỉ mỉ chỉnh lại từng đóa hồng trên bàn, cô trêu chọc nói: “Phùng Thiệu Sơn, nhớ là phải chăm sóc Vân Tịch thật tốt đấy nhé.”
“Đó là chuyện đương nhiên, cô mau lại nhìn giúp tôi xem nó có méo không?”
“Chị Sở Tích, chị đến lâu chưa ạ?”
“Mấy nay chị quay gameshow có mệt không ạ?”
Hai cậu nhóc kia thấy thần tượng là lại nhao nhao hết cả lên, đúng tiêu chí ở đâu có Sở Tích ở đây có chúng tôi luôn. Từng món mà Vân Tịch thích ở Thiên Hạ cư đều được Sở Tích mang đến, cô đi một vòng không thấy bánh kem đâu, liền hỏi Lưu Vũ
“Bánh kem đâu Lưu Vũ?”
“Phải để nhân vật chính đến mới đem ra chứ, mùa hè nóng nó chảy ra làm sao?”
“Ừ nhỉ.”
“Trông cô thế này mà không thông minh lắm nhỉ?”
“Hừ, anh biết vì sao ông chủ Phùng có bạn gái mà anh lại ế không?”
“Sao?”
“Không nói cho anh biết.”
Sở Tích nói xong câu đó liền hả hê nhìn anh, ngoe nguẩy bỏ đi. Lưu Vũ nhướng mày đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô minh tinh nào đó, bật cười.
Mặt trời dần xuống núi, trút bỏ không khí của ban ngày thay vào đó là từng cơn gió nhẹ nhàng man mát cuốn theo mùi hương hoa hồng như có như không.
Dưới gốc cây ngô đồng đèn hoa rực rỡ, từng dây đèn đom đóm trải dài lấp lánh cả một khoảng sân. Trên chiếc bàn gỗ hàng chữ “Happy Birthday” được xếp bằng hoa hồng trắng và đỏ đan xen, những ngọn đèn nhỏ lung linh giữa những bông hoa. Bong bóng trái tim trắng và những dải ruy băng đầy màu sắc rải rác khắp nơi.
Chiếc bánh kem đặc biệt được trang trí bằng rất nhiều loại hoa tươi khác nhau, đây đều là những loại hoa đã từng xuất hiện trên váy và áo Vân Tịch từng mặc. Ngày nào Phùng Thiệu Sơn cũng âm thầm trốn ở góc nào đó để chụp lén cô, giống như là để chuẩn bị cho ngày hôm nay vậy.
Sở Tích nhìn thành quả trước mắt này, luôn miệng khen: “Quá là đẹp rồi, Phùng Thiệu Sơn chuyển sang làm tổ chức sự kiện cũng kiếm được bộn tiền ấy.”
Lưu Vũ thấy thế liền mỉa mai nói: “Không phải ai cũng thực dụng giống cô vậy đâu.”
“Vân Tịch thích nhất là mấy thứ nữ tính lòe loẹt thế này, nhất định là rất thích.”
“Không biết chị Vân Tịch đi đến đâu rồi nữa.”
Bà ngoại Phùng dắt theo tiểu Mặc đến, trên tay cậu nhóc còn ôm theo quà lớn để tặng Vân Tịch.
“Anh trai làm chổ này lấp lánh đẹp quá đi.”
“Thằng nhóc này làm như là sắp lấy vợ không bằng.”
“E là sau này cầu hôn sẽ còn phô trương lòe loẹt hơn nhiều.” Lưu Vũ không bao giờ ngừng châm chọc nhanh chóng chen vào một câu.
Lời nói của bà ngoại Phùng và cả Lưu Vũ làm không khí nhanh chóng náo nhiệt lên hẳn. Còn Phùng Thiệu Sơn thì mặt dày cười nhếch mép—đúng là bạn thân của anh có khác.
Mọi thứ anh đã chuẩn bị xong, chỉ đợi em đến nữa thôi Vân Tịch!
Nhưng không khí vui vẻ này lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ…
Sở Tích nhận được điện thoại của Vân Bách, nhanh chóng bắt máy, cười nói: “Anh Bách mau đưa Vân Tịch đến đi nào, bọn em đợi cô ấy từ nãy giờ rồi.”
“Sở Tích, chiều nay Vân Tịch đã lên máy bay rồi, mọi người đừng đợi nữa.”
“Lên máy bay đi d-’’
Nhận ra điều khác lạ cô nhanh chóng hỏi lại: “Cái gì Vân Tịch lên máy bay hả?”
Phùng Thiệu Sơn nhanh chóng lấy điện thoại từ tay Sở Tích, gấp gáp nói: “Anh nói Vân Tịch lên máy bay là sao?”
“Chiều nay lúc năm giờ chiều, em ấy đã lên máy bay rồi, em ấy dặn tôi không nói cho cậu biết —’’
Trong điện thoại vẫn còn loáng thoáng giọng nói của Vân Bách nhưng anh đã không còn hơi sức nào để nghe nữa. Tai anh như ù đi, mọi âm thanh như biến mất…chỉ còn giọng nói của Vân Tịch lúc trưa ngập tràn bên tai anh.
“Phùng Thiệu Sơn, hứa với tôi là tối nay dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn phải vui vẻ như thế này, có được không?”
À—thì ra đây là chuyện em muốn nói với tôi sao…..
Phùng Thiệu Sơn bật cười, phải nói là cười không dừng được tay anh liên tục đấm vào thân cây ngô đồng trước mắt, máu từ tay anh nhanh chóng chảy ra. Lưu Vũ phản ứng nhanh nhất nhanh chóng ngăn lại.