Mây Bay Ngang Núi

Chương 36



Lại là một buổi sáng nắng ấm chan hoà và yên bình khắp lối trong khu hẻm nhỏ. Vân Tịch kéo ghế chuẩn bị tưới hoa, thì ngó thấy hai tên cà chớn có vẻ quen quen đang lắc lư đi đến. Một đầu hói và một tên ốm. Vận dụng trí nhớ một chút cô đã nhận ra. Đây chả phải hai tên đòi phí bảo kê, rồi bị cô đánh cho bờm đầu sao?

Hai tên kia cũng đã nhìn thấy Vân Tịch, vội vàng tránh né. Đến tận bây giờ cú đá vào hạ thân của cô vẫn làm cho họ bị giật mình lúc nửa đêm khi nhớ lại. Nhanh chóng đẩy cửa vào tiệm cafe của Dương Mẫn.

“Xin chào quý khách! Hai người muốn dùng gì ạ?”

Dương Mẫn đang dọn quầy thì thấy hai người bước vào. Trên môi treo nụ cười “thương mại” tiếp đón. Nhưng thật xui xẻo cho cô ta, hai người này nào phải là khách uống cafe gì.

Quán cafe này đã được Hạ Vũ ngấp nghé từ lâu. Đáng lẽ việc này đã diễn ra từ sớm nhưng bọn họ thấy cô hay dây dưa với Phùng Thiệu Sơn. Lúc nghe được tin này từ miệng đàn em, Hạ Vũ đang chơi mạt chược tức giận đến muốn mức ngược cả bàn lên.

“Má nó! Đàn bà trong khu hẻm ai cũng dây dưa với thằng chó đó là sao?”

Hạ Vũ tuy là tức giận như thế nhưng cũng không dám manh động. Một phần là cái mũi của hắn vẫn nhoi nhói, thêm nữa là lần trước bàn tay ma quỷ của Phùng Thiệu Sơn đã đặt lên chỗ “ấy” của hắn để cảnh cáo. Rồi ông trời cũng không phụ lòng hắn ta, Vân Tịch trở về. Dương Mẫn cũng không còn dây dưa với Phùng Thiệu Sơn nữa. Ông ta nắm lấy cơ hội, sáng nay liền cho đàn em đến.

“Bọn anh cũng không muốn nhiều lời với cô em. Đây là địa bàn của anh Vũ, cô em làm ăn ở đây thì phải biết điều một tí!”

Tên ốm đưa cho cô một tờ giấy, nhìn số tiền bạc triệu trên ấy Dương Mẫn khịt mũi xem thường. Đây là xã hội gì rồi mà còn thu tiền bảo kê, cái trò cũ rích này không đáng để cô ta quan tâm.

“Hai anh đến uống cafe thì tôi rất vui. Nhưng nếu là vì chuyện khác thì xin mới đi dùm cho, không tiễn.”

Tên hói nghe thế thì bật cười. Tay hắn gạt mạnh hết những thứ có trên quầy xuống đất, nhướng mày nói: “Mày có nghe lời không thì bảo?”

Dương Mẫn là tiểu thư nhà giàu nào có trải qua huống thế nào bao giờ. Cô ta sợ hãi ngồi thụp xuống đất, đưa tay mò lấy điện thoại trên túi. Tên hói luôn chú ý hành động của cô, hắn ta nhanh chóng tiến đến. Bắt lấy tay cô, kéo ra khỏi quầy.

“Con nhỏ này định báo cảnh sát!”

Nghe thế tên ốm liền đưa bàn tay lông lá của hắn bóp chặt mặt cô ta: “Nói lời nhẹ nhàng mày không thích nghe, muốn ông đây đánh cho một trận không?”

Đến lúc này Dương Mẫn mới ý thức được hai tên này không phải nói đùa và bản thân đang trong tình huống nguy hiểm biết bao. Tuy sợ hãi xanh cả mặt nhưng vẫn ép bản thân phải tỉnh táo. Cô ta cắn mạnh vào tay tên ốm, chạy lại, đẩy cửa ra ngoài. Mắt thấy bọn chúng sắp đuổi đến, cô dùng hết sức hét thật to.

“Cứu với! Cứu tôi với!!”

Đang tưới cây thì Vân Tịch bị tiếng hét này làm cho giật mình, xém té khỏi ghế. Ở trên lầu đối diện, Phùng Thiệu Sơn nhìn thấy bạn gái sắp té cũng vội vàng chạy xuống. Triệu Kiến Toàn đang tập trung viết H+ cũng bị giật mình, tiếng hét như tiếng chuông chùa thức tỉnh anh ta. Bọn Lưu Vũ đang sửa xe ở bên dưới là phản ứng nhanh nhất, bước vội ra xem.

“L-Lưu Vũ..Lưu Vũ”

Lưu Vũ giờ phút này chả khác gì cọng rơm cứu mạng của Dương Mẫn. Cô ta núp sau lưng anh, cả người run lẩy bẩy vì sợ hãi. Hai tên kia đuổi ra đến nơi thì thấy cảnh này. Rút kinh nghiệm từ lần trước, một tên ở lại đối phó, tên còn lại thì gọi điện cho ai đó.

Tên hói biết mình có đánh thì cũng không lại, một mình Vân Tịch thôi cũng có thể dễ dàng xử lý bọn chúng. Hắn quyết định hù doạ để câu thời gian cho đồng bọn: “Bọn mày biết điều thì cút đi! Đừng xen vào chuyện của bọn tao!”

Cái đầu nhỏ của Vân Tịch đang được Phùng Thiệu Sơn bảo vệ ở sau lưng, cũng không nhịn được lú ra. Góp vui một câu: “Ở đây thích lo chuyện bao đồng lắm, dù sao cũng rảnh rỗi lắm tiền mà.”

Bọn A Sướng dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ để nhìn cô. Chị gái gì đó ơi! Ở đây còn có bọn làm công ăn lương, cống hiến hết mình vì đồng tiền là bọn em nữa. Chị quên mất bọn em rồi sao?

“Hạ Vũ hay để bọn mày kiếm chuyện với phụ nữ nhỉ?”

Tên hói và tên ốm vừa nói điện thoại xong đều bị giọng nói này làm cho da gà da vịt thi nhau nổi hết cả lên. Đúng là chủ nào tớ nấy. Chỉ cần nghe thấy tiếng của Phùng Thiệu Sơn thôi là cái mũi sẽ thấy ê ê và da gà toàn thân nổi lên hết cả.

“Chuyện này không liên quan đến mày! Mày cút chổ khác đi!”

Tên ốm cứng miệng như thế nhưng chỉ có tên hói đứng kế bên mới biết hắn đang sợ đến mức “són” cả ra quần rồi.

Với bản tính máu chiến từ đầu truyện đến giờ, Vân Tịch vừa nghe bọn chúng đụng chạm đến Phùng Thiệu Sơn, nhanh chóng lách người ra khỏi đám đông. Phùng Thiệu Sơn không ngăn được cô, anh đành theo sau hộ tống. Khuôn mặt cô đằng đằng sát khí, ngón trỏ xinh xắn của cô được đặt đối diện với mặt tên ốm kia.

“Hai người mới là người phải biến đấy!”

“Mắc gì bọn tao phải biến?”

Vân Tịch nở nụ cười với họ. Dương Mẫn đứng ngay gần đó nhìn thấy nụ cười này liền biết chắc hai tên này sắp nhận được trăm lời “tốt đẹp” của cô rồi.

“Các người biết cô ta có tiền nên mới đến đây thu phí bảo kê chứ gì?”

Bọn chúng gật gật đầu, không quên đưa mắt nhìn Vân Tịch. Đề phòng cô nổi hứng ra tay hỏi thăm “thằng em” của mình. Cô thấy vậy, không nhanh không chậm nói tiếp.

“Chắc chắn ở đây không thiếu camera quay lại cảnh hai người hành hung cô ta và phá hoại tài sản. Bây giờ tôi lại gọi luật sư đến, hai người có chuẩn bị đủ tiền chưa? Lần này e là phải ra toà thật đấy!”



Phùng Thiệu Sơn không sợ loạn, bồi thêm một câu: “Không có tiền thì..để lại mắt, mũi, lưỡi, ngón tay…thứ gì cũng được miễn sao trả được tiền mới thôi.”

Vân Tịch từng bước ép sát, bọn chúng bị khí thế của người phía sau cô làm cho sợ hãi. Cô tiến đến, còn bọn chúng lùi. Lùi đến lúc hai chân quàng cả vào nhau, té thụp xuống đất. Cả hai tưởng mình sẽ để mạng lại đây thì đã nghe được tiếng Hạ Vũ, chưa bao giờ giọng nói của đại ca lại thân thương đến thế.

Hạ Vũ đưa chân đá vào người hai tên đang ngồi dưới đất kia, mắng to: “Bọn mày đúng là đồ ăn hại! Có một con đàn bà cũng không xử lý được, nuôi tốn cơm ông đây!“

“Còn bọn bây hôm nay xen vào chuyện của ông đây phải trả giá đắt!”

Vẫn xuất hiện màu mè như trước, cọng dây chuyền trên cổ của Hạ Vũ làm Vân Tịch có cảm giác muốn gãy cổ đến nơi. Bài học lần trước đã dạy hắn không được khinh địch, nên hắn đã mang theo rất nhiều người đến, trông là không chấp nhận đám phán dưới mọi hình thức.

Phùng Thiệu Sơn không để mấy trò này vào mắt, anh quay đầu dặn dò Vân Tịch đã được kéo ra sau.

“Em ở yên đây, không được xông lên biết chưa?”

Vân Tịch hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu với anh, cô còn nghiêm túc nói: “Em không xông ra đâu.”

Nói dứt câu cô đã chạy biến, không quên kêu cả Dương Mẫn và A Nhiên chạy theo mình. Dù sao cũng toàn đàn ông như thế để mấy cô gái ở lại thì vừa nguy hiểm vừa vướng tay họ.

Nhưng mà em sẽ về méc chú Nghiêm!

Cô chạy ngay lên lầu, đánh thức người đàn ông đang ngồi thiền kia. Giọng điệu gấp gáp còn xen lẫn ranh mãnh nói: “Chú chú chú. Hôm nay chú không cần đến võ quán tìm người ra tay nữa, ở dưới nhà có rất nhiều người tự đến dâng mình cho chú kìa.”

Bình thường trông chú Nghiêm chả khác gì một người đang hưởng thụ cuộc sống cả. Ông hay đi câu cá, lâu lâu lại đi leo núi với bạn. Hằng ngày còn đến tiệm hoa giúp đỡ Vân Tịch chăm sóc cây cối. Nhưng cứ một tuần một lần, ông lại đến võ quán để tìm người.

Bạn không nghe nhầm đâu chính là tìm người - tìm người để đánh!!!

Dù sao lúc trước ông vẫn là đại ca giang hồ, làm sao có thể chấp nhận cái cảnh suốt ngày hưởng thụ cuộc sống thế được. Những lúc ngứa tay ông sẽ đến võ quán đến tìm những kẻ không tốt, rồi đánh họ một trận xem như là một công đôi việc.

Chú Nghiêm nhìn Vân Tịch, nghiêm túc nói: “Có bao nhiêu người?”

Cô kéo ông ra lan can, chỉ chỉ về phía bọn Hạ Vũ. Thêm dầu vào lửa, thêm mắm dặm muối nói với ông: “Bọn họ là mấy người lúc trước tới đây đòi tiền bảo kê đó chú. Lúc ấy con sợ lắm.”

Với người đã trải đời như ông làm sao không biết con nhóc này đang giở trò. Nhưng mà suất phát từ tấm lòng người trông trẻ bấc đắc dĩ, ông nghĩ vẫn nên trừng trị cái lũ này một trận mới được.

Đúng lúc ông đang ngứa tay!

Hạ Vũ thấy mấy người chạy cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn Phùng Thiệu Sơn, cười nhếch mép nói: “Tao cũng không thích nói nhiều với mày làm gì. Quỳ xuống xin lỗi ông đây một tiếng, rồi ông đây tha cho.”

Nếu là lúc trước chắc chắn anh sẽ lấy điếu thuốc trên môi quăng xuống đất. Dùng mũi giày vừa chà nói với hắn là: “Có tin ông đây sẽ nghiền nát anh như nghiền điếu thuốc này không?”

Nhưng đó là ngày trước, lúc anh vẫn chưa gặp Vân Tịch. Còn bây giờ, anh đã học được kill của cô rồi. Anh cười châm chọc, nhẹ nhàng thả một câu: “Có biết chữ “đéo” đánh vần như thế nào không hả Hạ Vũ?”

Câu nói này không ngoài dự đoán là một mồi lửa để quả bom tức giận trong lòng Hạ Vũ có cơ hội bốc phát. Hai bên lao vào nhau như sóng biển cuồng nhiệt lao vào bờ cát trắng. Bên phía của Phùng Thiệu Sơn có vẻ là lép vế hơn khi có Triệu Kiến Toàn là một con mọt sách chính hiệu và thêm cả hai thằng nhóc vẫn chưa trải sự đời.

Đó là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế. Đến khi cuộc hỗn chiến xảy ra, càn khôn xoay chuyển. Phùng Thiệu Sơn và Lưu Vũ không hổ là cặp bài trùng trong khoản đánh nhau này. Hai người họ phối hợp thuần thục cùng nhau ra đòn, bạn đấm thì tôi đá. Khiến từng tên phải la hét kêu đau ầm ĩ, có tên còn chạy trốn không thấy đâu.

Nhọc lòng Vân Tịch còn sợ anh thua thiệt, nhìn thử mà coi ai mới là người bị đánh cho tơi tả chứ!!!

Mắt thấy anh sắp hạ được tên đàn em cuối cùng, Hạ Vũ không can tâm. Hắn ta nhân lúc xung quanh hỗn loạn rút dao găm từ trong túi quần ra lao về phía anh. Người tính không bằng trời tính, chú Nghiêm đã sớm chú ý đến hành động này của hắn, ông bắt lấy cánh tay hắn, bẻ ngược ra sau.

Rắc!

Tiếng xương bị bẻ gãy vang đến mức bọn Vân Tịch đang đứng ở tiệm hoa cũng nghe được. Tiếp theo đó là tiếng hét như lợn bị chọc tiết của ông ta, khiến người nghe nổi hết da gà. Người dân xung quanh có người đã báo cảnh sát, nên cảnh sát cũng vừa lúc có mặt và giải tất cả về đồn. Dương Mẫn cũng đi theo.

Vân Tịch cũng đòi đi nhưng bị chú Nghiêm trừng mắt, bắt cô ở lại trông tiệm. Phùng Thiệu Sơn cho cô một ánh mắt trấn an, ý bảo anh không sao. Hết cách cô cùng với A Nhiên và bọn tiểu Phúc tử ở lại trông tiệm mà trong lòng lo lắng không thôi.

Nhớ tới cảnh tên khốn ấy rút dao ra, tiểu Phúc tử tức giận mắng: “Tên khốn đó vậy mà dám rút dao! Nếu không có chú Nghiêm không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa?”

“Hắn ta xem ra là hận anh Sơn đến thấu xương rồi. Cầu cho lần này hắn ta bị cảnh sát còng đầu, ít nhất cũng cho hắn ăn cơm tù vài năm đi!!”

Bọn họ nói nãy giờ nhưng không thấy Vân Tịch có phản ứng gì, cứ tưởng cô lo lắng nên vội vàng an ủi. Cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng như không có gì để chọc cười cô. Lấy lòng bà chủ là chuyện nên làm mà.

“Chị Vân Tịch đừng lo! Anh Sơn không có chuyện gì đâu.”

“Đúng đó chị. Đây là chuyện mặt mũi đàn ông nên có chút phức tạp thôi chứ không có gì nghiêm trọng đâu.”



Vẫn không có tiếng đáp lại, ngay cả tứ thế ngồi của cô cũng không đổi.

Cả người Vân Tịch lạnh toát, hình ảnh kinh khủng kia như vẫn còn ở trước mắt. Lúc Hạ Vũ cầm dao lao tới cuối cùng cô cũng biết được thế nào là tuyệt vọng. Giây phút ấy, cô như hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi thấy cô dùng nước sôi tự tổn thương mình năm xưa của Vân Bách. Nhìn người mình yêu bị hại nhưng bản thân lại không làm được gì, cảm giác đó thật kinh khủng biết bao.

Phùng Thiệu Sơn cùng mọi người về đến nơi thì thấy cô nhóc nhà anh đang ngồi trước tiệm sửa xe. Trong đầu không biết nghĩ đến cái gì mà chân mày cũng nhíu hết cả lại, đôi mắt thì tràn ngập vẻ lo lắng. Tiến đến, đưa tay nắm lấy bàn tay cô. Cảm giác lạnh lẽo từ tay cô truyền đến làm anh giật mình, nhẹ giọng lay tỉnh cô gái nhỏ.

“Vân Tịch.”

Tiếng kêu của anh như ngọn đèn le lói giúp kẻ đang lạc lối trong sương mù như Vân Tịch dễ dàng thoát ra khỏi ấy. Cô thấy anh đang ngồi trước mặt mình, tay cả hai vẫn đan chặt vào nhau. Nội tâm đang không yên cuối cùng cũng dần yên ả trở lại.

“Anh về rồi ạ? Có chuyện gì xảy ra không anh?”

“Không có gì. Chuyện còn lại được cảnh sát giải quyết, hắn ta cũng không thoát được tội. Em không vào trong ngồi cho ấm, ngồi ngoài đây làm gì? Đợi anh hả? Nhớ anh rồi sao?”

Đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt, Vân Tịch đưa tay lạnh cóng đã được anh ủ ấm lên chạm vào mặt anh.

“Ừm. Em đang đợi anh về.”

Hiếm khi bạn gái anh lại dịu ngoan thế này, Phùng Thiệu Sơn vui vẻ không kiềm lòng được hôn lên má cô một cái. Cô cũng không đẩy anh ra, mặc anh muốn làm gì thì làm. Chỉ cần anh đừng có chuyện gì, chỉ cần anh vẫn còn ở trước mặt cô thì anh muốn gì cũng được.

Mọi chuyện sau đó được giao lại cho cảnh sát. Camera ở trong quán cafe chứng minh được tội phá hoại tài sản và ép buộc tài sản của hai tên kia. Camera trước quán cafe, camera trước tiệm sửa xe và cả camera bên tiệm tạp hoá đều quay được tội cố ý gây thương tích của mấy người bên bọn Hạ Vũ. Nhưng lúc hắn ta cầm dao định hành hung người khác thì đã bị chú Nghiêm ngăn lại nên cũng không cấu thành tội danh được, chú Nghiêm bẻ gãy tay hắn cũng không bị kết tội.

Cuối cùng Hạ Vũ phải tốn một khoản tiền lớn để bồi thường cho Dương Mẫn, còn bị cảnh sát bắt kí vào bản cam kết không được đòi tiền tiền bảo kê của bất cứ ai nữa. Nhưng bọ chúng có thực sự chấp hành hay không thì cũng không ai biết được.

Sau chuyện hôm ấy, thái độ của Dương Mẫn với mọi người có chút khác. Cô ấy cũng không còn thái độ chảnh choẹ của đại tiểu thư nữa, thay vào đó là sự nhiệt tình và hoà đồng hơn rất nhiều.

Và còn điều đặc biệt hơn hẳn là không biết có đụng đầu vào đâu hay không mà cô ấy rất hay chạy qua tiệm hoa của Vân Tịch. Có lúc mua hoa, có lúc lựa cây. Mới ngày đầu thì Vân Tịch còn bất ngờ, sau đó ngày nào cô ấy cũng đến làm cô cũng không còn mấy ngạc nhiên nữa. Ai có mắt đều biết cô nàng này là muốn làm thân với Vân Tịch.

Phùng Thiệu Sơn biết chuyện, cũng hỏi thăm cô mấy lần: “Nếu em không đuổi được cô ta thì cứ để anh.”

Cô nghe anh nói thế liền bật cười, lắc lắc đầu nhìn anh: “Không sao, cô ấy chỉ là hơi nói nhiều chút thôi. Vẫn ổn.”

Anh cũng cười với cô, gật đầu: “Cô ta không phải nói nhiều bình thường đâu, chả khác cái loa phường là bao.”

Cùng lúc đó tiểu Phúc tử và A Sướng bị nhắc đến đều hắc xì một cái! A Nhiên sắp đi ngang qua cũng ghét bỏ, quyết định đi đường vòng!

“Nhưng cô ta cũng khá tốt, em chơi với cô ta anh cũng yên tâm.”

Vân Tịch lườm anh, đưa tay nhéo eo người nào đó, thấp giọng mắng người: “Anh hôm nay là ăn gan báo hay sao mà khen người khác trước mặt em?”

Cú nhéo này của cô không nể tình chút nào, trực tiếp xuống tay. Eo còn là bộ phận nhạy cảm của đàn ông, Phùng Thiệu Sơn nhanh chóng xin tha: “Tình yêu tha cho anh, anh xin lỗi mà. Tha-tha cho anh đi.”

Cô còn định trêu chọc anh thêm một lúc, anh đã cúi đầu thì thầm vào tai cô. Khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện hai rặng mây hồng đỏ ửng. Dứt khoát rút tay lại, đẩy người anh ra.

“Trong đầu anh toàn suy nghĩ đến thứ gì đâu không vậy hả?”

Phùng Thiệu Sơn thấy cô như thế liền cười ha ha không ngừng. Lúm đồng trên má càng tăng thêm vẻ lưu manh bất cần trên mặt anh. Vân Tịch ngượng ngùng quay mặt đi chổ khác, không thèm nhìn anh nữa. Đầu nhớ lại lời anh nói cả người như ngồi trên đống lửa, nóng bỏng không thôi.

Tên đàn ông này vậy mà..vậy mà dám nói với cô là: “Tình yêu nhéo eo sướng quá, thằng em anh cũng cương cả lên rồi.”

Khác gì hoàng đế giữa ban ngày mà lại tuyên *** không chứ!!

Thái độ của Vân Tịch với Dương Mẫn cũng không khác ngày thường là bao, không mặn không nhạt. Nhưng cũng không đuổi cô ấy về, thậm chí có nhiều lần nghe cô ấy than ngắn thở dài về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển cô còn chen vào vài câu.

Ngay từ đầu Vân Tịch đã sớm nhận ra Phùng Thiệu Sơn không có ý gì với cô ấy. Hơn nữa cô ấy cũng đâu thích anh, mọi chuyện bắt đầu từ cô mới đúng. Từ đó đến giờ cô cũng có nhiều bạn nhưng cũng chỉ dừng ở mức xã giao. Nói thân thì chỉ có mỗi Sở Tích. Cô cảm thấy Dương Mẫn có điểm rất giống với Sở Tích, có thể sẽ thân nhau được.

Ai mà từng thích Phùng Thiệu Sơn, kiểu gì sau này cũng thành bạn thân của cô. Không sớm thì muộn!!!

—-

Tác giả: Ai là bạn thân của chị Mây thì giơ tay lên nào các đồng chí ơi!!!!!

Khoe mọi người lọ hoa chiều nay tui vừa cắm.

Từ khi viết truyện, mấy tuần nay tuần nào tui cũng mua hoa về cắm hết. Giống như mình đang được sống với anh chị vậy đó mấy bà, he he ~