Ở bệnh viện, tại hành lang phòng chờ khám Vân Tịch len lén đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Bàn tay cả hai đang đan chặt vào nhau, thế mà cô lại muốn rút tay ra. Như nhìn thấu được ý đồ của cô, Phùng Thiệu Sơn dùng thêm chút lực trên tay để cô không rút ra được nhưng vẫn khống chế lực đạo tốt không làm đau cô.
“Em đừng có lộn xộn!”
“H-hay là anh đừng có vào, ở lại đây đợi em cũng được mà.”
Vân Tịch dùng giọng mũi còn pha chút lấy lòng thế mà người đàn ông trước mắt lại mang trái tim sắt đá, vẫn nhất quyết không chiều theo ý cô. Mắt thấy cô y tá đang tiến lại phía này, anh nhìn cô gái kế bên, trầm giọng nói: “Có như em không? Lịch khám bệnh mà cũng quên được, hôm nay anh đi theo kêu họ lần sau lịch khám của em sẽ giao hết cho anh phụ trách. Những lần tái khám sau, anh cũng sẽ đi theo.”
Hôm qua ăn trưa xong, Vân Tịch đi giặt khăn lau, điện thoại đặt trên bàn. Chuông điện cô reo liên tục, anh ngồi gần đó thuận tay nghe giúp cô. Đầu dây bên kia nói mình là bác sĩ Jake, dặn cô ngày mai phải đến khám đúng giờ. Anh thầm ghi nhớ giúp cô, lát sau cô ra, anh thuận miệng hỏi: “Mai em đi khám lúc mấy giờ?”
Nghe Phùng Thiệu Sơn hỏi thế, cô ngơ ngác, hỏi ngược lại anh: “Khám gì vậy ạ?”
Thấy bộ dáng này là anh biết ngay cô nhóc này đã quên mất ngày khám bệnh của mình. Vì thế, mặc cho cô có năn nỉ hay giở trò gì đi nữa, hôm nay anh vẫn nhất quyết đi cùng cô.
Thứ nhất, anh cũng muốn xem tình huống hiện tại về bệnh lý của cô, hỏi thăm xem những anh điều cần phải lưu ý. Thứ hai, là giúp cô nhóc này ghi nhớ lịch khám bệnh. Quan trọng nhất là, Vân Tịch là bạn gái của anh, ai lại để cô đi khám bệnh với chú Nghiêm hay Vân Bách bao giờ, như vậy thì bạn trai là anh bỏ đi cho xong!
“Vâng ạ…” giọng cô như muỗi kêu, càng về sau giọng nói càng nhỏ. Cô có cảm giác từ khi anh và cô xác định quan hệ thì anh giống như được thượng vị, suốt ngày bắt nạt cô.
Cô y tá đi đến chỗ hai người, cười nói: “Cô Vân! Bác sĩ Jake mời cô vào ạ.”
“Cảm ơn cô.” Nói xong câu cảm ơn với cô y tá, anh quay sang nhìn Vân Tịch. Đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói tuy vẫn còn trầm nhưng đã đỡ hơn lúc nãy: “Mau vào đi thôi, lát nữa em còn đi gặp anh trai nữa mà.”
Jake đang xem bệnh án của Vân Tịch, nghe tiếng đẩy cửa, tưởng là cô nên đầu anh cũng không thèm ngẩng đã thấp giọng quở trách: “Tôi nói cô đi đâu mất ba tháng, không tới khám, chỉ dùng thuốc duy trì đã là quá đáng lắm rồi. Vậy mà khi về cũng không tới khám ngay, phải đợi rồi nhắc nhở mới đến là sao? Hay là cô yêu đương quên lối về với người hôm qua nghe điện thoại nên không thèm nhớ đến tôi?”
Anh ta càng nói càng hăng, đến lúc ngước đầu lên thì thấy Vân Tịch đang cúi thấp đầu, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt. Bác sĩ tâm lý giỏi nhất là chuyện nhìn mặt đoán ý, Jake liền nhận ra đây rất có thể là người hôm qua nghe điện thoại. Y tá tiến lên phá giải khoảng không ngược ngùng này.
“Bác sĩ Jake! Tôi đưa cô Vân đi đo điện não trước.”
“Ừm, đi đi.”
Phòng khám bệnh rất nhanh chỉ còn lại hai người đàn ông. Đánh giá người đàn ông trước mặt này, cộng thêm việc theo Vân Tịch đến đây hôm nay. Jake đưa ra kết luận đây có thể là Phùng Thiệu Sơn, cái tên mà cô đã nhắc đến không dưới một lần từ khi về nước. Anh ta đưa tay, thân thiện giới thiệu với anh.
“Chào anh Phùng! Tôi là Jake, bác sĩ điều trị của Vân Tịch!”
Phùng Thiệu Sơn có chút bất ngờ vì bác sĩ của Vân Tịch lại biết tên của anh: “Chào anh! Tôi là Phùng Thiệu Sơn, bạn trai Vân Tịch. Tôi không ngờ là anh biết tên tôi.”
“Vân Tịch khi nói chuyện với tôi nhắc đến tên anh không dưới ba lần, cộng thêm việc anh theo cô ấy đến đây. Nếu tôi mà còn không nhận ra thì tấm bằng này của tôi có chút mỉa mai rồi.”
“Cô ấy hay nhắc đến tôi sao?”
Jake gật đầu, cười nói: “Nói là khám bệnh thế thôi, chứ thật ra là tôi hỏi và cô ấy trả lời. Đều quan trọng là cô ấy phải trả lời thật lòng thì việc điều trị mới diễn ra tốt đẹp được.”
“Thế nên nếu cậu muốn thăm dò suy nghĩ của cô ấy về cậu, thì tranh thủ hối lộ tôi đi.”
Nghe anh ta nói thế, Phùng Thiệu Sơn ngồi trên ghế khoanh hai tay, cười nhếch mép nhìn anh ta: “Anh là bác sĩ mà cũng nói thế được sao?”
“Tôi thấy cậu từ khi bước vào đây thì lông mày luôn căng chặt, lâu lâu lại nhìn ra phía cửa. Trông là biết cậu đang lo lắng cho Vân Tịch rồi, nên giúp cậu thả lỏng chút.”
Không ngại vì Jake nhìn thấu mình, dù sao anh ta cũng là bác sĩ tâm lý. Hơn nữa anh thật sự có chút lo, không lòng vòng, hỏi thẳng: “Tình trạng cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Không biết! Tôi còn chưa khám mà, lát nữa sẽ biết được thôi.”
Cạch! Cửa phòng làm việc mở ra, y tá đưa Vân Tịch tiến vào. Cô ấy đưa kết quả cho Jake, anh ta quan sát hồi lâu, cuối cùng đặt tờ giấy xuống, chuẩn bị tiến hành thăm khám thông qua trò chuyện.
Jake hỏi Vân Tịch một loạt câu hỏi, không khác là gì đang thăm bình thường. Từ công việc, gia đình, rồi tâm trạng gần đây của cô thế nào. Phùng Thiệu Sơn ngồi kế bên tâm trung lắng nghe, tâm trạng đang lo lắng cũng dần được sự thoải mái gần gũi của anh ta làm thả lỏng.
“Ai gần đây làm cho cô vui vẻ?”
“Phùng Thiệu Sơn, anh trai, Sở Tích, Dương Mẫn,….”
“Có chuyện gì làm cô lo lắng gần đây không?”
“Phùng Thiệu Sơn suýt nữa là bị thương..”
“Hiện tại cô cảm thấy thế nào?”
Vân Tịch hơi dừng lại, ngó sang người đang ngồi bên cạnh mình, phát hiện anh vậy mà cũng đang nhìn cô. Cứ như là giữa hai người có sự ăn ý vô hình nào đó vậy, cô cười nói với Jake: “Rất hài lòng, cũng rất hạnh phúc.”
Từng câu hỏi của Jake không biết là vô ý hay cố tình mà luôn hướng đến anh. Cô gái nhỏ kế bên lại nghiêm túc trả lời từng câu. Mỗi lần tên của anh phát ra từ môi cô làm lòng anh giống như là ngậm một cây kem dâu vậy, vừa lạnh vừa ngọt. Nói chung là rất phê!
Jake nhanh chóng đưa ra kết luận: “Kết quả đo điện não rất tốt, không có nhiều điểm rối loạn. Có khá nhiều cái tên mới gần đây đã xuất hiện xung quanh cô nhỉ?”
Vân Tịch gật gật đầu: “Đúng thế.”
“Đó là một dấu hiệu tốt cho việc điều trị của cô, chứng tỏ cô đang dần mở lòng hơn. Mọi thứ xung quanh cũng rất phù hợp cho sức khoẻ tinh thần của cô hồi phục. Đây là thuốc của cô.”
Cô nhìn thuốc, có chút thắc mắc: “Ít vậy sao?”
Jake gật đầu. Anh ta nhìn Phùng Thiệu Sơn có chút ý vị, nói: “Lúc trước cô dùng thuốc để điều tiết tâm trạng, nhưng bây giờ có người có thể giúp cô làm việc ấy rồi. Nếu ba tháng sau, tâm lý vẫn ổn định thế này tôi sẽ cân nhắc đến việc cắt thuốc từ từ cho cô.”
Sau khi ra khỏi phòng khám của, những lịch hẹn hay thuốc dùng liều lượng thế nào đều là Phùng Thiệu Sơn thay Vân Tịch nhớ. Bởi vì, cô vẫn chưa thoát khỏi lời nói của Jake. Cô không sao tin được vào tai mình, cắt thuốc là điều có thể đến với cô sao?
Bây giờ nhìn túi thuốc trên tay Phùng Thiệu Sơn cô cuối cùng cũng có thể tin được rồi. Cô phấn khích bắt lấy tay anh, kéo anh chạy ra khỏi hành lang. Những người xung quanh đều chỉ nghe được giọng cười như chuông bạc của người con gái và giọng nói dịu dàng luôn nhắc cô chạy chậm thôi, cẩn thận dưới chân của người đàn ông. Hai người dừng trước một gốc cây cổ thụ lớn, Vân Tịch phấn khích ngửa mặt lên trời cười to.
“Cuối cùng lới hứa với anh trai cũng đã thực hiện được rồi! Phùng Thiệu Sơn, em vui lắm.”
Không khí vui vẻ hoàn toàn có thể lây nhiễm rất nhanh, nụ cười trên môi Phùng Thiệu Sơn cũng ngày một sâu. Anh đưa bàn tay to rộng của mình lên che nắng giúp cô. “Tình yêu của anh giỏi lắm! Ba sắp tới và cả sau này, không được buồn bực một mình, có chuyện gì phải nói với anh biết chưa. Có anh ở đây, em không cần một mình chống chọi với nó nữa.”
“Phùng Thiệu Sơn, anh sến thật đấy!”
“Biết sao được, anh chỉ sến với em được thôi.” Anh ôm chặt cô vào lòng, cằm để trên vai cô. “Anh vẫn chưa nói với em câu này nhỉ? Anh cũng rất hạnh phúc, thời gian gần đây anh hạnh phúc hơn bao giờ hết.”
“Anh đợi em một chút nhé.”
Anh đưa mắt nhìn cô chạy đi đâu đó, trên tay cầm một bông hoa màu vàng không rõ tên. Vân Tịch tặng nó cho anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là bông hoa của lòng can đảm, em tặng cho anh đấy. Anh giao cả lòng can đảm của em cho anh rồi, sau này anh không được bỏ rơi em biết chưa hả.”
“Ông đây toàn bị em bỏ rơi, chứ anh đâu có ngốc mà bỏ rơi em.”
Bàn tay của Phùng Thiệu Sơn cầm bông hoa không dám dùng sức một chút nào, nâng niu hết mực. Anh còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh bông hoa lại. Vân Tịch thấy anh thế cũng không nói gì, quay mặt đi khuôn mặt nín cười có chút khó khăn.
—
Xe của Phùng Thiệu Sơn dừng ở trước cửa Thiên Hạ cư. Ở đây không tiện dừng xe quá lâu, anh vừa tháo mũ cho cô vừa dặn dò.
“Lát nữa nếu em về trễ, anh sẽ đem bó hoa kia đi giao giúp em. Không cần lo, biết chưa?”
“Đúng là bạn trai có năng lực, em rất thích. Anh đi trước đi, chiều gặp lại.” Anh giữ tay cô, nhướng mày nói: “Thế có phải nên khen thưởng gì không hả, bạn gái.”
Vân Tịch biết tên này đang ám chỉ điều gì, nếu cô không hôn anh chắc chắn anh sẽ không buông ra, nhất quyết dây dưa đến cùng. Từ khi quen anh da mặt cô bắt buộc phải phấn đấu dày lên theo từng ngày, nếu không sao địch nổi sự cường thế của anh. Cô cúi xuống hôn lên má anh một cái, son môi cũng dính lên trên má anh, cô xấu tính không nói với anh. Phùng Thiệu Sơn cũng thuận thế hôn lên môi cô một cái, bao nhiêu son môi còn sót lại cũng được anh ăn hết vào bụng, lúc này anh mới thoả mãn rời đi.
Vào trong sảnh nhà hàng, Vân Tịch gặp phải người quen. Người ấy cũng nhận ra cô, vui vẻ tiến lại chào hỏi.
“Là em sao? Lúc nãy chị thấy đôi nào mà khăng khít tình cảm không rời ở phía trước, hoá ra lại là người quen.”
Vân Tịch nghe Kim Anh Lê ghẹo thế, hai má nhanh chóng đỏ bừng. Trong lòng thầm mắng Phùng Thiệu Sơn là đồ đầu heo, hại cô phải đối mặt với chị Lê ngượng ngùng thế này.
“Chị Lê lại chọc em rồi.”
Thấy cô mày mặt đỏ ửng, khoé mắt cong cong. Kim Anh Lê không kiềm lòng được lại muốn ghẹo chọc thêm vài câu: “Người đẹp trai lúc nãy là bạn trai phải không? Cô nhóc này mới lúc nào còn bé bỏng thế kia mà giờ đây cũng đã có bạn trai rồi.”
“Chị cũng nhanh nhanh có bạn trai đi, ghẹo cho anh trai em tức điên mắt lên luôn.”
Biểu cảm trên mặt Kim Anh Lê thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở về như cũ. “Em lại nói bậy bạ gì đó?”
“Ha ha, thì em chỉ nói thế thôi. Em đi trước nha, bai chị.”
Vân Tịch rời đi nhanh nên không thể nhìn thấy khuôn mặt buồn ủ rũ của Kim Anh Lê sau khi cô rời đi.
Thang máy rất nhanh đã dừng ở lầu ba, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy ngay bóng dáng của Vân Bách đang đứng đợi trước cửa. Anh thấy Vân Tịch, liền nhíu mày, nói với cô: “Anh còn tưởng em đi lạc, đang tính xuống dưới tìm em đây.”
“Anh nghĩ sao mà em có thể lạc ở đây cơ chứ.”
Như nhớ tới gì đó, cô quay đầu cười với anh trai. Vân Bách thấy nụ cười không mấy tốt đẹp này của cô liền biết lời tiếp theo sẽ không tốt lành gì rồi.
“Cậu ta mà nhìn thấy khuôn mặt này của em nhất định sẽ bỏ chạy.”
“Anh khỏi lo, bạn trai em là người có năng lực.”
Anh khinh bỉ liếc em gái một cái. Vân Tịch khoác vai anh, cười nói: “Không cần thái độ với em, anh cũng sắp được tình yêu ghé thăm rồi đó.”
Vân Bách định đưa tay mở cửa đã bị câu tiếp theo của em gái làm cho khựng lại: “Lúc nãy em vừa gặp chị Lê ở dưới sảnh, anh đến trước có gặp chị ấy không?”
Anh thản nhiên như không, làm như người được hỏi không phải là anh vậy. Bình thản đáp lời cô: “Không gặp. Vào đi, chú Quan đã đến rồi.”
Cửa phòng bao rộng mở, làm cho Vân Tịch dễ dàng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh chú Nghiêm. Khuôn mặt ông ấy sắc bén khó gần, ngũ quan rõ ràng. Sóng mũi cao thẳng, khoé môi hơi nhếch, nhân trung sâu. Đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đáy của ông, dễ dàng làm người khác bị cuốn vào trong. Vết sẹo mờ ở đuôi chân mày chứng tỏ ông ấy là người không dễ chọc.
Quan Thành Chủ nhìn thấy cô, ngũ quan trên mặt giãn ra, cười nói: “Đây là Tiểu Tịch sao? Đã lớn thành thiếu nữ xinh đẹp thế này rồi.”
Vân Tịch cúi đầu, vui vẻ chào ông: “Con chào chú Quan! Chú vẫn không khác gì lần cuối con gặp chú, vẫn phong độ lắm.”
“Đúng là con gái nhỏ mới là tri kỷ. Chứ ai như mấy thằng nhóc con, thô kệch không ngọt bằng cháu.”
Vân Bách cười, bồi thêm một câu: “May là chú không có con. Nếu chú mà có con trai, nghe được câu này chắc cậu ta buồn lắm.”
“Chú Quan phong độ thế này phải có nhiều cô theo mới đúng chứ. Sao chú không lập gia đình vậy ạ?”
Quan Thành Chủ có chút bất ngờ khi nghe cô nói thế. Bình thường có rất ít người dám hỏi chuyện linh tinh trước mặt ông ta thế này nhưng chắc là do ông đã lớn tuổi cũng thích được nói chuyện với con cháu.
“Chú nào có phước giống ba con, con một trai một gái thế này. Số chú chắc là phải độc thân đến già rồi.”
Chú Nghiêm ngồi bên cạnh, thuận miệng đâm chọc một câu: “Biết đâu nay mai có người dắt đến một thằng nhóc, nói là con của ông thì sao?”
“Chú đừng có quá đáng! Tôi có đụng đến đàn bà bao giờ đâu chứ!”
Nói xong câu này, Quan Thành Chủ bỗng nhớ lại hình như ông cũng từng lên giường với một người. Lúc ấy, ông uống nhiều, say rượu liền làm loạn một trận. Khi tỉnh dậy cũng không thấy người đâu, nghĩ chắc là “gà” của bar nên cũng không nghĩ nhiều, giao cho đàn em xử lý. Sau này cũng không hỏi tới, ông ta cũng sắp quên rồi thì Nghiêm Từ lại nhắc đến.
Nếu một phát trúng đích thật thì chắc chắn con ông ta cũng lớn bằng thằng nhóc Bách rồi!
“Cái đó thì mình ông biết, chứ sao tôi biết được.”
“Nghiêm Từ! Chú hơn được tôi chắc!”
Hai anh em nhà Vân Bách bất lực nhìn hai người đã từng quấy đảo giang hồ, giờ đây lại ngồi tranh cãi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Thật ra nếu có Vân Trạch Huy ở đây, ông ấy nhất định có cách khiến cho hai người này ngậm miệng. Chỉ đến lúc phục vụ đưa thức ăn vào, cuộc hỗn chiến mới được tạm dừng.
Trên bàn ăn, Vân Tịch ân cần chu đáo gắp thức ăn cho từng người. Quan Thành Chủ lại không kiềm được lòng, tiếp tục than ngắn thở dài: “Biết thế khi xưa nhận nuôi một đứa con gái, thì giờ cũng có người ân cần chu đáo gắp thức ăn cho rồi.”
“Bây giờ trẻ em cần giúp đỡ và bị bỏ rơi khá nhiều. Chú cũng có thể nhận nuôi một bé ạ.”
“Chú cũng lớn tuổi rồi, nhận nuôi đứa nhỏ quá thì cũng không đủ sức khoẻ chăm sóc. Còn nếu nhận nuôi mấy đứa một tí thì người ta nói chú trâu già gặm cỏ non.”
Chú Nghiêm không từ bất kì cơ hội nào, mở miệng ghẹo chọc: “Nhìn ông cũng không khác con trâu lắm đâu.”
Nói thôi chưa đủ, ông còn gắp một đũa xà lách - món Quan Thành Chủ ghét nhất, cho vào bát ông ấy: “Mau ăn rau đi.”
Khỏi phải nói, ông ấy tức thế nào, Vân Tịch vội vàng ngăn cản. “Hai người lớn tuổi rồi, cứ ghẹo qua chọc lại thế này thì sao được.”
Vân Bách cũng gật đầu, nói giúp em gái: “Đồ ăn nguội hết thì không ngon nữa, hai người mau ăn đi.”
Sợ cả hai lại có chuyện, Vân Tịch liền hỏi một câu nãy giờ cô cứ thắc mắc trong đầu, nhằm để phân tán sự chú ý của cả hai.
“Chú Quan, con nhìn chú cứ thấy quen quen kiểu gì ấy..”
Vân Bách đưa mắt nhìn cô, từ chối cho ý kiến. Chú Nghiêm gắp miếng cá cho vào chén, không nhanh không chậm thả một câu: “Thằng nhóc Sơn có vài phần giống ông ta.”
Lời nói của chú Nghiêm thành công giúp Vân Tịch nhận ra. Từ lúc gặp chú Quan, cô đã cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc. Cứ ngỡ là do lúc nhỏ có ấn tượng nhưng càng nói chuyện thì từng nụ cười, cái nhíu mày và điệu bộ khi cãi vã với chú Nghiêm đều rất giống một người. Giờ nhìn kĩ lại, ngoại trừ đôi mắt giống mẹ anh ra, tất cả những nét còn lại Phùng Thiệu Sơn như được sao chép từ ông ra vậy.
“Đúng nhỉ! Bạn trai con có vài điểm rất giống chú đấy ạ!”
Vân Bách suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Giống bảy đến tám phần gì đó!”
Quan Thành Chủ cũng không để tâm, cười nói với Vân Tịch: “Cô nhóc này cũng đã có bạn trai rồi sao?”
Cô vui vẻ nhìn ông, gật gật đầu, tự hào nói: “Con có bạn trai rồi ạ!”
“Vậy thì tốt đừng như anh trai con, lớn vậy rồi mà không thèm có bạn gái. Nếu chú mà có con trai nhất định cũng sẽ bắt nó lấy con.”
“Khi đó con sẽ không được nấu món xà lách cho chú ăn để cảm tạ ạ?”
Câu này của cô làm mấy người đàn ông trên bàn bật cười, không khí trên bàn náo nhiệt hẳn lên. Vân Bách rót rượu kính hai người lớn, không biết uống rượu như Vân Tịch thì dùng nước ngọt góp vui.
Như phát hiện được kỉ nguyên mới, cô lén lút ở dưới gầm bàn lén nhắn tin cho anh. Lúc vừa mở điện thoại lên cô đã thấy blog của mình có rất nhiều người theo dõi mới, bình luận trên bài đăng gần đây cũng tăng nhanh chóng mặt. Chưa kịp vào xem, đã thấy Phùng Thiệu Sơn vừa đăng một bài viết cùng với ảnh mới.
Bức ảnh là bông hoa lúc trưa cô hái tặng anh, dưới nền đất là bóng của hai người đang đứng cạnh nhau một cao một thấp. Kèm với dòng trạng thái ngốc nghếch, chỉ có mình anh mới nghĩ ra được.
[Cô ấy nói đây là bông hoa tượng trưng cho lòng dũng cảm. Còn nói tôi đã nhận thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng tôi vẫn không ngăn được nó héo rũ. Lát bạn gái về, làm sao ăn nói với cô ấy đây?]
Dưới tấm hình đã có lác đác vài bình luận kêu anh đi hái bông mới là được, nhưng chắc do bận nên anh vẫn trả lời. Vân Tịch nhanh chóng thả lại một cái bình luận.
[Mây chiều là tôi]: Trưa nay thấy bông hoa đẹp vẫn không kiềm lòng được mà hái trộm một bông. Lòng dũng cảm mà tôi nói đến chính là chú bảo vệ vườn hoa đã bắt gặp được hành động này của tôi, tôi sợ chú ấy mắng, liền đưa cho anh ấy. Ai mà có dè tên này lại đăng lên mạng thế này!!!!
[leo núi không mệt]: Haha, có ai biết tài khoản của chú bảo vệ không? Mau tag vào đi!
[Mê làm vườn]: Không nên hái trộm hoa giống bạn này nhé mọi người!