Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1070: Trên đời vẫn còn nam nhân trung thành 4



Nolan thiếu tá uống mấy ngụm nước, ngồi ở trên lan can, phía trước là một cây cầu và đây cũng không phải là nơi dừng xe, nhưng là buổi tối cũng không người quản, dòng xe cộ rất ít, không có nhiều người, xe Lục Trăn cho dù có bị cảnh sát kéo đi cũng không sợ vì bản số xe của anh toàn bộ đều là giả.

"Tôi rất ít uống rượu." Nolan thiếu tá nói, giọng điệu rất đạm.

Với tôi uống rượu cùng uống nước cũng như nhau, xem ra anh rất hạn chế uống rượu." Lục Trăn nói, kỳ thực, anh ta cũng không phải là người thích uống rượu,xã giao nhiều, thỉnh thoảng sẽ uống quá chén, bình thường cũng là uống rất ít, sẽ không vượt qua hai chén.

"Cùng người của Âu Mĩ uống sao?’’

"Tôi uống với ai cùng anh không quan hệ." Nolan thiếu tá nói, hơi ngửa đầu, đêm nay sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng cực đẹp, chiếu xuống mặt nước sông, càng có một loại tươi mát và mĩ lệ, Nolan thiếu tá nói, "Tôi ghét uống rượu."

"Vì sao?"

Vì uống rượu đều ở quán bar và nơi đây cũng một nơi giao lưu văn hóa, xã giao, còn có các loại tiệc rượu, party, ở đây chủ yếu là người của Âu Mỹ và đại đa số tửu lượng của họ đều rất tốt nên uống rất dễ say.

Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn liếc mắt một cái, hỏi lại, "Anh rất thích uống rượu sao?"

Lục Trăn than nhẹ một tiếng rồi cũng buông tay đang chống trên lan can xuống,sau đó cũng học mĩ nhân thiếu tá ngồi ở trên lan can nói: "Thích."

Nolan thiếu tá hừ lạnh, mắt nhìn lên trời, dường như rơi vào hồi ức, "Tôi hồi bé, gặp phải một người, anh ta mỗi ngày đều uống rất nhiều rượu, tôi nhìn thấy anh ta, uống lại phun ra, phun ra rồi lại uống tiếp, mỗi ngày đều say khướt, nhìn mà cảm thấy anh ta rất đáng thương."

"Anh ta khóc nói rằng, uống rượu rất khó chịu, anh ta căm hận nhất là uống rượu, tôi khi đó vì bồi anh ta, tôi cũng lỗ mãng cầm lấy một bình uống vào, thực sự rất khó uống, tôi không rõ vì sao lại có nhiều người thích nó đến như thế."

...

Sắc mặt Lục Trăn lập tức trở nên khó coi, kinh ngạc nhìn một bên mặt của Nolan thiếu tá, đầu ngón tay khẽ run lên, Nolan thiếu tá dường như rơi vào trong ký ức của mình, nên không nhận thấy được tầm mắt của Lục Trăn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lục Trăn gần như sợ hãi hỏi, "Thời gian đó anh ở Israel phải không?"

Nolan thiếu tá phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, "Ở California, là một người hàng xóm cạnh nhà tôi."

"Là dạng hàng xóm gì?" Lục Trăn hỏi sâu vào vấn đề.

Nolan thiếu tá nói, "Là con trai của một người bạn thân của cha tôi, mẹ anh ta là một người pha rượu, biết pha đủ các loại rượu, nhưng lại coi con trai mình thành vật thí nghiệm rượu, anh ta mỗi ngày đều phải uống rượu uống đến nổi bất tỉnh nhân sự."

Lục Trăn cúi đầu, nắm chặt nắm tay, nhưng rất nhanh đã hơi buông ra.

Trong lúc đó con ngươi của anh xẹt qua một tia đau xót, nhưng rất nhanh biến mất.

Nolan thiếu tá nói, "Lục Trăn, tôi ghét anh nói dối tôi."

Ngữ khí của anh ta quá đạm, khiến ta không phát hiện không được tia lửa giận, nhưng Lục Trăn lại cảm giác được một tia băng lãnh xẹt qua gáy.

Thậm chí, tim của anh ta cũng phát lạnh.

"Tôi không có nói láo."

Nolan thiếu tá hừ lạnh, nhìn nước sông cuồn cuộn không biết có phải là che giấu điều chột dạ gì không.

Nhất thời, không ai nói chuyện.

Chỉ có tiếng của gió sông thổi tới thôi.

Một lúc lâu, Lục Trăn mới lên tiếng, "Sắc trời đã tối, trở về đi."

Nolan thiếu tá gật đầu, lên xe, trước khi xe khởi động Lục Trăn nói, "Lần sau chúng ta cùng nhau uống trà, không uống rượu nữa."

"Tốt."

Chỉ là, giữa hai chúng tôi có bao nhiêu cái lần sau như thế thì bản thân anh cũng không biết được.

Ngồi ở trên xe, Nolan thiếu tá có chút mê mang do say rượu, Lục Trăn đưa anh ta tới cửa biệt thự, đèn sáng chiếu trên người Hạ Thanh đang ôm ngực tựa vào cửa ra vào và hình như trên môi cô ấy còn hiện lên chút ý cười, ở trong bóng đêm, như một con hồ ly giảo hoạt, diễm lệ, lại khí phách.

Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, một tay chống ở trên thân xe, "Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt."

Hạ Thanh đi tới, vỗ mạnh vào trên thân xe, "Anh đã mang thiếu tá đi chỗ nào?"

"Chỉ đi uống một ly rượu mà thôi, cho tâm trạng thoải mái một chút." Lục Trăn cà lơ phất phơ nói, "Người trả lại cho cô, tôi bây giờ phải đi rồi."

Lục Trăn vừa muốn chui vào trong xe, Hạ Thanh một bên liền kéo lấy vạt áo của anh ta lôi kéo về phía mình, giảm thanh âm của cô đến mức thấp nhất nói vào tai Lục Trăn.