Trời đã về khuya, nhưng sự căng thẳng trong khu nghỉ dưỡng không hề giảm bớt. Khải Minh và viên cảnh sát tiến về phía phòng của Đặng Hữu Phong. Căn phòng nằm ở cuối hành lang, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cánh cửa gỗ, tạo ra một không gian vừa bí ẩn vừa nặng nề. Khải Minh đứng trước cửa, tay gõ nhẹ lên tấm gỗ, đôi mắt nhìn viên cảnh sát đứng bên cạnh, như để ngầm xác nhận sự sẵn sàng của cả hai.
Cánh cửa mở ra, Đặng Hữu Phong xuất hiện, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và có phần khó chịu. Ánh mắt anh ta lướt nhanh qua Khải Minh và viên cảnh sát, như thể muốn đoán xem họ muốn gì. Đôi mắt Phong, tuy cố tỏ ra bình thản, lại có chút căng thẳng không che giấu nổi. Anh nhướn mày hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi cần nói chuyện với anh, Đặng Hữu Phong,” Khải Minh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần cứng rắn. “Có một số câu hỏi về buổi tối hôm qua mà chúng tôi cần anh giải thích.”
Phong lưỡng lự trong giây lát, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ bối rối, rồi chợt cụp xuống. “Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì cả. Tôi chỉ là một khách mời, và tôi chẳng có lý do gì liên quan đến c·ái c·hết của Ngọc Lan.”
Khải Minh không bỏ qua sự lưỡng lự ấy. Anh nhìn Phong như muốn lột trần những gì đang giấu kín phía sau lời nói đó. Trước khi anh kịp đáp lại, viên cảnh sát đứng cạnh chen vào, giọng đầy cứng rắn. “Chúng tôi cần anh hợp tác. Anh đã rời khỏi buổi tiệc giữa chừng. Anh cần phải giải thích lý do.”
Đặng Hữu Phong nhăn mặt, rõ ràng không muốn bị làm phiền thêm. Anh ta liếc mắt nhìn ra hành lang, rồi trả lời với vẻ miễn cưỡng. “Tôi cảm thấy không khỏe, nên tôi quay về phòng nghỉ. Có vấn đề gì với điều đó sao?” Anh ta cố gắng lẩn tránh, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự căng thẳng - thứ mà Khải Minh nhanh chóng nhận ra.
Khải Minh nhìn thẳng vào mắt Phong, đôi mắt sắc bén như đang thâm nhập vào từng lớp suy nghĩ của đối phương. Sự sắc sảo ấy khiến Phong phải dừng lại, không thể nhìn đi nơi khác. “Anh nói rằng mình cảm thấy không khỏe, nhưng có vẻ như anh đang che giấu điều gì đó. Chúng tôi muốn kiểm tra phòng của anh, anh Phong. Nếu anh không có gì để giấu, thì không cần phải lo lắng.”
Đặng Hữu Phong im lặng một lúc, đôi mắt nhìn xuống như đang cố che đậy một bí mật. Cuối cùng, anh ta lùi lại một bước, mở rộng cửa phòng. “Được thôi, nếu các anh muốn kiểm tra, cứ tự nhiên.” Giọng anh ta lộ rõ vẻ miễn cưỡng, nhưng không thể làm gì khác.
.
.
.
Khải Minh và viên cảnh sát bước vào trong phòng, bắt đầu kiểm tra xung quanh. Căn phòng gọn gàng đến mức bất thường, như thể không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy đây là nơi ai đó đang ở. Mọi thứ đều được sắp xếp quá hoàn hảo, quá tươm tất, như thể chỉ để làm mẫu. Khải Minh để ý đến chiếc vali cá nhân được đặt gọn gàng ở góc phòng. Ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết - một chút bụi còn sót lại trên mặt bàn, những dấu chân mờ nhạt trên thảm, và chiếc vali như thể đã được đặt ở đó từ rất lâu mà không ai động đến. Anh bước đến gần, mở chiếc vali ra và bắt đầu kiểm tra.
Bên trong vali là quần áo và một vài vật dụng cá nhân, không mấy quan trọng, nhưng có một thứ thu hút sự chú ý của Khải Minh. Đó là một xấp giấy được bọc cẩn thận trong túi nhựa trong suốt. Ánh mắt sắc bén của anh dừng lại trên những dòng chữ mềm mại, tinh tế. Anh lấy chúng ra và nhận ra đó là những lá thư tay. Những dòng chữ nghiêng nghiêng với nét mực nhạt cho thấy đây là thư từ Ngọc Lan gửi cho Phong. Khải Minh liếc nhìn Phong - anh ta đứng căng thẳng, đôi mắt đảo đi nơi khác, cố tình tránh né ánh nhìn của anh.
“Những lá thư này là của Ngọc Lan?” Khải Minh hỏi, giọng anh không hề thay đổi, vẫn trầm và đều đặn, như thể đang đọc một trang sách đã biết trước nội dung.
Phong mím môi, không trả lời ngay. Viên cảnh sát đứng cạnh Khải Minh, ánh mắt săm soi không rời khỏi Phong, rõ ràng không tin tưởng. Phong thở dài, nhắm mắt lại như đang cố gắng tìm từ ngữ, rồi mở mắt ra, giọng anh đượm vẻ thất vọng. “Đúng vậy, chúng là thư của Ngọc Lan. Chúng tôi đã từng là một đôi. Nhưng đó là chuyện cũ rồi, giữa tôi và cô ấy đã kết thúc từ lâu.”
Khải Minh im lặng trong giây lát, đôi mắt anh đọc lướt qua vài đoạn trong thư. Ngọc Lan viết với giọng điệu đầy đau khổ, những dòng chữ chất chứa sự thất vọng và nỗi buồn. Có một lá thư đặc biệt, trong đó Ngọc Lan trách móc Phong vì những lời đe dọa của anh khi cô từ chối quay lại. Khải Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh lạnh lùng, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu tâm can đối phương.
“Anh đã đe dọa Ngọc Lan?” Khải Minh hỏi, giọng anh giờ đã trở nên cứng rắn hơn, như một thanh kiếm đang được rút ra khỏi vỏ.
Phong bối rối, rồi nhanh chóng lắc đầu. “Không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi quá tức giận khi cô ấy từ chối."
Khải Minh tiến lại gần, anh hỏi, vẻ dò xét "Và rồi trong lúc tức giận, anh lên kế hoạch g·iết cô ấy, ngay trong lễ cưới này?"
Phong hoảng hốt trả lời "Không, tôi... tôi đã nói những điều không nên nói.Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định làm hại cô ấy.”
Khải Minh tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Phong, ánh nhìn như muốn bóc trần mọi lời nói dối. “Chúng tôi sẽ xác minh tất cả những gì anh nói, anh Phong. Nếu anh không liên quan đến c·ái c·hết của Ngọc Lan, hãy chứng minh điều đó bằng cách hợp tác với chúng tôi.”
Phong ngồi xuống giường, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi và buông xuôi. Không còn sự thách thức hay cứng cỏi, thay vào đó là sự bất lực, như một người đã hết cách. “Được rồi, tôi sẽ hợp tác. Nhưng tôi thề với các anh, tôi không làm gì hại đến Ngọc Lan cả.”
.
.
.
Khải Minh gấp những lá thư lại, đặt chúng vào túi nhựa rồi đưa cho viên cảnh sát. Anh biết rằng những lá thư này có thể là một manh mối quan trọng, nhưng vẫn chưa đủ để kết luận Đặng Hữu Phong có phải là h·ung t·hủ hay không.
Khải Minh bước ra khỏi phòng của Phong, đóng cánh cửa lại sau lưng. Anh rút một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa và hít một hơi sâu. Khói thuốc bay lên, uốn lượn trong không khí, giống như những dòng suy nghĩ trong tâm trí anh. Đôi mắt Khải Minh ánh lên vẻ trầm tư, nét mặt anh đăm chiêu về những gì vừa diễn ra. Mối quan hệ giữa Phong và Ngọc Lan đầy những nút thắt chưa được tháo gỡ, và anh biết rằng còn nhiều bí mật đang ẩn giấu phía sau những lời khai hời hợt.
Viên cảnh sát nhìn Khải Minh, giọng đầy suy nghĩ. “Có lẽ chúng ta nên chuyển hướng điều tra sang khách mời tiếp theo, Lê Thị Bích. Có thể cô ta biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Khải Minh gật đầu, ánh mắt anh xa xăm như đang cố xâu chuỗi lại mọi sự kiện. “Phải, chúng ta sẽ điều tra tiếp. Tôi muốn hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa tất cả những người này với Ngọc Lan. Chúng ta không thể bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”
Ánh đèn trong phòng vẫn hắt lên những bóng người mờ nhạt, và Khải Minh biết rằng sự thật đang nằm đâu đó giữa những mối quan hệ rối rắm và những bí mật bị che giấu. Điều cần làm bây giờ là tiếp tục điều tra, từng bước một, để đưa tất cả ra ánh sáng.