Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ của khu nghỉ dưỡng, chiếu sáng hành lang rộng lớn. Khải Minh và viên cảnh sát bước đến căn phòng của Lê Thị Bích, đối tác kinh doanh của gia đình cô dâu Ngọc Lan. Trái ngược với không khí nặng nề đêm hôm trước, buổi sáng nay trông dường như yên bình hơn, nhưng cả hai đều biết rằng sự yên bình này chỉ là một màn che tạm thời cho những rắc rối sâu xa bên dưới.
Cánh cửa mở ra, Lê Thị Bích xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng và cảnh giác. Bích không có vẻ ngạc nhiên khi thấy Khải Minh và viên cảnh sát, có vẻ như cô đã dự liệu được rằng mình sẽ bị thẩm vấn. Khải Minh tiến lên trước, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Bích, đôi mắt tinh tường như muốn soi thấu tâm tư của cô.
“Chào cô Bích, chúng tôi cần hỏi cô vài câu về mối quan hệ giữa cô và cô dâu Nguyễn Ngọc Lan,” Khải Minh nói, giọng anh trầm và lịch sự, nhưng không thiếu phần quyết liệt.
Lê Thị Bích nhíu mày, nhưng rồi khẽ gật đầu, bước lùi vào phòng để nhường lối cho họ bước vào. “Tôi đã biết sẽ có lúc phải trả lời những câu hỏi như thế này,” cô nói, giọng bình thản. “Mời các anh vào.”
Căn phòng của Lê Thị Bích có vẻ ấm cúng hơn so với căn phòng của Đặng Hữu Phong - có một chiếc bàn nhỏ với tài liệu kinh doanh được xếp ngay ngắn, một bình hoa tươi được đặt trên bàn, và vài quyển sách đặt gọn trên kệ. Khải Minh để ý thấy một xấp tài liệu đang được mở, như thể Bích vừa đọc chúng trước khi họ gõ cửa. Ánh mắt anh thoáng qua những dòng tiêu đề trong tài liệu, và anh nhận ra những con số và cái tên quen thuộc liên quan đến chuyện kinh doanh của gia đình Ngọc Lan.
“Chúng tôi được biết rằng cô và cô dâu đã có tranh cãi trong buổi tiệc tối hôm qua,” Khải Minh nói, đôi mắt anh không rời khỏi nét mặt của Bích khi anh nhắc đến điều này.
Lê Thị Bích thở dài, ngồi xuống ghế và khoanh tay trước ngực. “Đúng, chúng tôi có tranh cãi,” cô thừa nhận, giọng điềm tĩnh. “Nhưng đó chỉ là vấn đề kinh doanh mà thôi, những mâu thuẫn về phân chia lợi nhuận. Không phải chuyện gì lớn lao đến mức phải dẫn đến án mạng.”
Khải Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Bích. “Cô nói đó chỉ là chuyện kinh doanh, nhưng theo tôi hiểu, xung đột lợi ích đôi khi có thể trở thành một động cơ mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì khác,” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
.
.
.
Lúc này, Khải Minh quyết định tiến xa hơn. Anh đứng dậy, bước về phía bàn làm việc của Bích với dáng vẻ tự tin, như thể đã biết chắc mình sẽ tìm thấy điều gì. Nét mặt Bích thoáng lưỡng lự, đôi mắt cô như muốn ngăn lại, nhưng rồi không nói gì, chỉ lùi lại một chút, cho phép anh làm điều mình muốn. Khải Minh cầm xấp tài liệu trên bàn, đôi mắt sắc bén của anh lướt qua từng dòng chữ, từng con số, không bỏ sót một chi tiết nào.
Từng trang một, Khải Minh thấy rõ các thông tin về hợp đồng kinh doanh giữa Bích và gia đình Ngọc Lan. Các điều khoản phân chia lợi nhuận được ghi rất chi tiết, nhưng có một điều dễ dàng nhận ra - sự bất cân xứng giữa các bên, và bên chịu thiệt không ai khác ngoài Bích. Những con số không nói dối, chúng tiết lộ sự bất công mà Bích đã phải chịu đựng, và những cảm xúc uất ức ẩn sau gương mặt lạnh lùng của cô bây giờ dường như đã có lời giải thích.
“Có vẻ như cô đã gặp khá nhiều khó khăn với hợp đồng này,” Khải Minh nói, giọng anh đều đều, ánh mắt vẫn không rời khỏi những trang tài liệu. “Và điều này chắc hẳn đã tạo ra không ít căng thẳng giữa cô và Ngọc Lan, phải không?”
Lê Thị Bích cắn môi, không trả lời ngay. Khải Minh để ý thấy ánh mắt cô dao động, lướt qua những trang giấy như thể cố tìm một lời bào chữa hợp lý. “Đúng là tôi có cảm thấy bất công, anh thám tử” cô thừa nhận sau một lúc im lặng, giọng nói thấp thoáng sự căng thẳng. “Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ g·iết cô ấy. Tôi là một doanh nhân, không phải một kẻ g·iết người.”
Khải Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bích, như thể muốn bóc tách từng lớp suy nghĩ trong đầu cô. “Chúng tôi sẽ xác minh tất cả những gì cô nói, cô Bích. Nhưng còn một việc nữa,” anh nói, giọng anh trở nên nghiêm nghị hơn. “Chúng tôi muốn kiểm tra máy tính của cô. Đây là một phần của cuộc điều tra.”
Bích thoáng sững người, đôi môi mím chặt lại trong giây lát, nhưng rồi cô gật đầu đồng ý, mặc dù rõ ràng là không vui. Khải Minh và viên cảnh sát nhanh chóng tiến tới chiếc laptop đặt trên bàn làm việc. Khải Minh bật máy tính lên, đôi mắt anh không rời khỏi màn hình, từng cú nhấp chuột của anh dường như đều có mục đích rõ ràng.
Sau nửa tiếng tìm kiếm, những gì anh cần cuối cùng cũng hiện ra - các email mà Lê Thị Bích đã gửi cho Ngọc Lan. Những email không mang giọng điệu của một đối tác thân thiện. Trong đó, Bích đã nhiều lần yêu cầu thay đổi thỏa thuận, thậm chí có những lời lẽ đe dọa k·iện t·ụng, và thậm chí là trả thù nếu không được bồi thường thỏa đáng. Mỗi dòng chữ như thể đang la lên sự căng thẳng, sự tức giận và cảm giác bị phản bội.
Khải Minh đọc lướt qua các email, rồi quay sang nhìn Lê Thị Bích. “Cô đã nhiều lần đe dọa kiện Ngọc Lan, và đe dọa trả thù cô ấy nữa. Những lời lẽ này không giống với một mối quan hệ kinh doanh bình thường, thưa cô Bích.”
Lê Thị Bích im lặng, đôi mắt lộ rõ vẻ căng thẳng, đôi tay cô bỗng chốc siết chặt vào nhau. “Đúng, tôi đã gửi những email đó,” cô nói, giọng cô giờ đã mất đi sự bình tĩnh ban đầu, có phần vỡ vụn. “Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định làm hại cô ấy. Đó chỉ là những lời nói lúc tức giận.”
.
.
.
Khải Minh đóng laptop lại, anh quay lưng, đưa ánh mắt nhìn Bích thêm một lần nữa, cô cũng nhìn lại, không hề tránh ánh mắt của anh. Anh biết rằng những gì họ tìm thấy, có thể khẳng định Bích có động cơ gây án, nhưng vẫn chưa đủ để kết luận cô ta có liên quan trực tiếp đến c·ái c·hết của Ngọc Lan. Điều duy nhất anh có thể chắc chắn lúc này là sự mờ ám trong mối quan hệ kinh doanh giữa Bích và Ngọc Lan.
Khải Minh rời khỏi phòng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Ngọc Lan, người phụ nữ giàu có với nụ cười dịu dàng, phong thái tự tin, sáng sủa nhưng ẩn sau đó là biết bao nhiêu mối quan hệ phức tạp. Cô không chỉ có những người bạn thân thiết, mà còn có những đối tác làm ăn đầy xung đột và những mối quan hệ khó đoán. Những lá thư và email đe dọa này chỉ là một phần nhỏ của bức tranh lớn mà Khải Minh đang cố gắng ghép lại.
Viên cảnh sát nhìn Khải Minh, sau đó lại lật mở cuốn sổ tay. "Người tiếp theo là bạn và luật sư của n·ạn n·hân, Phạm Văn Dũng. Nhân chứng cho biết Dũng rời đi giữa bữa tiệc vì lý do không khỏe. Phòng anh ta ở cũng không quá xa nơi này”
Khải Minh gật đầu, nét mặt đăm chiêu như đang cố ghép nối các mảnh ghép của bức tranh. "Đi thôi. Chúng ta cần làm sáng tỏ từng người một để tìm ra sự thật.”
Ánh nắng bên ngoài vẫn tiếp tục len lỏi qua cửa sổ, nhưng trong căn phòng này, sự căng thẳng vẫn chưa hề giảm bớt. Những bí mật vẫn còn nằm đâu đó, và Khải Minh biết rằng họ phải tiếp tục đào sâu hơn để đưa chúng ra ánh sáng.