Khải Minh ngồi trên chiếc ghế da lớn giữa phòng khách biệt thự, ánh đèn chùm phía trên rọi xuống, tạo thành những vệt sáng lập lòe như đốm lửa cuối cùng của một đêm tàn. Nguyễn Văn Toàn ngồi đối diện, trông như một con mèo bị dồn vào góc tường, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, đôi tay không yên, như thể muốn tìm một lối thoát.
Khải Minh quan sát Toàn một lúc lâu trước khi lên tiếng, giọng anh trầm và sắc như lưỡi dao gọt gọt lớp phòng vệ của đối phương. "Cậu nói cậu ở nhà lúc vụ án xảy ra. Thế cậu đã làm gì vào lúc đó?"
Toàn nuốt khan, ánh mắt trượt khỏi khuôn mặt của Khải Minh. "Tôi... tôi ở trong phòng riêng. Tôi không biết gì hết. Không nghe thấy gì cả."
Khải Minh cười nhạt, ánh mắt không lộ chút cảm xúc. "Cậu không nghe thấy gì cả? Không có tiếng động, không có tiếng hét, hay bất kỳ điều gì sao? Một người sống chung một mái nhà mà không nghe thấy gì sao?"
Toàn cúi đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, từng giọt mồ hôi như những lời thú tội thầm lặng. "Tôi... tôi thực sự không nghe thấy gì hết. Chỉ đến khi mọi người chạy lên tầng..."
Khải Minh im lặng, ánh mắt sắc bén như muốn đào sâu vào tâm can của Toàn. Cậu ta đang sợ hãi, điều đó rõ ràng. Nhưng câu hỏi là, sợ hãi vì sự thật, hay sợ hãi vì điều gì khác?
...
Im lặng một hồi, Khải Minh thay đổi thái độ, giọng nói mềm mỏng hơn, như đang thuyết phục một đứa trẻ nhút nhát. "Nghe này, Toàn, nếu có điều gì đó mà cậu chưa nói ra, thì càng sớm nói ra, mọi chuyện sẽ càng tốt hơn cho cậu. Tôi không phải là người ở đây để buộc tội cậu. Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật. Và tôi nghĩ, cậu cũng muốn điều đó, đúng không?"
Toàn nhìn lên, đôi mắt như muốn tìm kiếm một chút sự cứu rỗi. "Tôi... tôi không muốn rắc rối. Tôi đã có quá đủ vấn đề rồi. Tôi... tôi và anh Nam có cãi nhau, nhưng tôi không làm gì cả. Tôi thề đấy!"
Khải Minh gật đầu nhẹ, không để lộ sự phán xét nào. "Cậu nói hai người cãi nhau. Cãi về chuyện gì?"
"Chỉ là... tiền bạc thôi. Đợt này tôi có chút túng thiếu. Anh ấy không muốn giúp tôi. Tôi đã tức giận và nói những điều không nên nói" Toàn nói, giọng nói vỡ ra như một ly thủy tinh bị rạn nứt.
“Và rồi trong lúc tức giận, cậu đã g·iết anh ấy?” - Khải Minh hỏi, giọng chắc nịch.
“Không…không thể nào. Đó là anh trai tôi đó anh thám tử, tôi không bao giờ muốn hại anh ấy. Chúng tôi có chút xô xát nhỏ, nhưng sau đó tôi bỏ về phòng mình”
Khải Minh lặng lẽ quan sát Toàn, từng cử chỉ, từng biểu cảm. Hoảng sợ, hối hận, và cả một chút giấu giếm. Điều này đủ để làm anh tin rằng Toàn biết nhiều hơn những gì cậu ta đang nói, nhưng có đủ để khiến cậu ta thành kẻ g·iết người không?
...
Biết đã đủ, Khải Minh đứng dậy, đôi mắt không rời khỏi Toàn. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, cậu Toàn. Hãy nhớ rằng, sự thật là điều duy nhất giúp cậu bây giờ."
Toàn không nói gì, chỉ cúi đầu, đôi vai xụ xuống như thể sức nặng của cả thế giới đang đè lên người cậu ta. Khải Minh quay lưng bước ra khỏi phòng khách, đôi mắt anh vẫn nặng trĩu những suy nghĩ.
Khi anh vừa bước vào hành lang, anh thấy bà Lan đứng đó, bóng người bà đổ dài dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn hành lang. Bà ta trông như một bóng ma, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
"Thám tử Khải Minh..." bà Lan lên tiếng, giọng bà run rẩy, như thể đang cân nhắc từng từ một. "Tôi có thể nói chuyện với cậu không? Chỉ là vài điều nhỏ nhặt... để tránh hiểu lầm..."
Khải Minh nhìn thẳng vào bà Lan, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi. "Tất nhiên, bà Lan. Tôi luôn sẵn lòng lắng nghe."
Bà Lan hít một hơi dài, như thể đang cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Cậu phải hiểu... gia đình này có nhiều vấn đề phức tạp. Hoàng Nam... nó không phải là người dễ sống chung. Đôi khi, tôi cũng không biết làm sao để đối xử với nó."
Khải Minh hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Bà Lan tiếp tục, giọng đầy vẻ phân bua, "Nó và Toàn cãi nhau không phải chuyện hiếm. Nhưng tôi biết Toàn không bao giờ có ý hại anh mình. Nó chỉ là một đứa trẻ bồng bột, cậu thám tử à. Cậu nên hiểu điều đó."
Khải Minh nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú quan sát từng thay đổi trên khuôn mặt bà Lan. "Bà Lan, điều tôi quan tâm không phải là mối quan hệ của họ như thế nào. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Và tôi tin rằng bà cũng muốn điều đó, đúng không?"
Bà Lan cắn môi, ánh mắt tránh đi. "Tất nhiên... tất nhiên là vậy. Tôi chỉ muốn... làm rõ để tránh những hiểu lầm không đáng có."
Khải Minh khẽ cười, một nụ cười mà ngay chính anh cũng không chắc là có chút đồng cảm hay không. "Tôi hiểu rồi, bà Lan. Nhưng đôi khi sự thật không phải là thứ mà ta có thể tránh né mãi mãi."
Nói rồi Khải Minh quay lưng bước ra khỏi phòng khách. Anh biết rằng trò chơi này chỉ mới vừa bắt đầu. Những lời nói dối, những toan tính, tất cả sẽ phải lộ ra dưới ánh sáng. Anh sẽ đảm bảo điều đó.
...
Mưa rơi lách tách trên mái hiên nhà, nhấn chìm khu dân cư trong một thứ không khí ẩm ướt, buồn bã. Khải Minh đứng trước cánh cổng sắt của căn nhà hai tầng, lặng lẽ quan sát. Cánh cổng sơn xanh đã cũ, và một khoảng sân nhỏ với cây cảnh cắt tỉa gọn gàng. Nhưng chẳng có gì bình thường ở đây cả. Những thứ bình thường luôn là nơi giấu đi những bí mật đen tối nhất.
Anh nhấn chuông. Tiếng chuông vang lên trong đêm tĩnh mịch, khô khốc như một lời thách thức. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, và ông Bình xuất hiện - người hàng xóm lâu năm của nhà họ Nguyễn. Nụ cười của ông ta mỏng như một tờ giấy, và đôi mắt không che giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Chào cậu," ông Bình nói, giọng khàn và nghèn nghẹn, đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. "Cậu là...?"
"Tôi là Hoàng Khải Minh, thám tử tư," Khải Minh giới thiệu, rút chiếc danh th·iếp nhỏ từ trong túi áo khoác, đưa ra trước mặt ông Bình. "Tôi đang điều tra vụ việc liên quan đến nhà họ Nguyễn. Tôi muốn hỏi ông vài câu nếu ông không phiền."
Ông Bình thoáng ngập ngừng, rồi mỉm cười mỏng. "Ồ, thám tử tư à? Thật là bất ngờ, tôi cứ nghĩ là cảnh sát đấy. Mời cậu vào, tôi biết rằng sớm muộn gì cũng có người đến đây."
Khải Minh bước vào, ánh mắt anh lướt qua căn phòng khách đơn sơ. Những đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, một cách quá ngăn nắp.
Ông Bình dẫn anh đến chiếc ghế sô pha, ngồi đối diện và bắt đầu rót trà. Những ngón tay ông ta khẽ run, dù ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh.
"Tôi muốn hỏi ông một chút về mối quan hệ với nhà họ Nguyễn, đặc biệt là với Hoàng Nam," Khải Minh lên tiếng, giọng anh nhẹ như không nhưng chứa đựng một sức ép nặng nề, giống như một cái lồng thép bọc nhung.
Ông Bình thoáng ngập ngừng, rồi cố nở một nụ cười nhạt. "Hoàng Nam à? Ừm, chúng tôi không thân thiết lắm. Chỉ là hàng xóm thôi. Đôi khi gặp nhau, nói vài câu, không có gì đặc biệt cả."
Khải Minh gật đầu, ánh mắt anh vẫn như đang dò xét từng biểu cảm trên khuôn mặt ông Bình. "Tôi nghe nói gần đây ông có mâu thuẫn với Hoàng Nam. Có đúng không?"
Ông Bình khẽ giật mình, ánh mắt lảng đi nơi khác. "À... chắc là... khoảng hai tuần trước. Tôi đến nhà họ để bàn về cái hàng rào chung. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Khải Minh im lặng, đôi mắt anh vẫn chăm chú như con diều hâu tìm mồi. Sự lúng túng và ánh mắt né tránh của ông Bình là tất cả những gì anh cần để biết rằng ông ta đang giấu điều gì đó.
Một lúc sau, Khải Minh nhấp một ngụm trà, nhấm nháp vị đắng chát. "Còn đêm xảy ra vụ án thì sao? Ông có nghe thấy gì không?" Giọng anh vô tình, nhưng từng câu từng chữ như dao cắt vào tâm can.
Ông Bình ngừng lại, gương mặt thoáng chốc mất đi sự điềm tĩnh. "À... không, tôi không nghe thấy gì. Thật sự là vậy. Tôi chỉ biết chuyện khi nghe tin sáng hôm sau." Ông ta cố giữ giọng đều, nhưng đôi tay phản bội, run rẩy khi đặt tách trà xuống.
Khải Minh cười nhạt, một nụ cười như không có chút hơi ấm. "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ông đã dành thời gian. Có thể tôi sẽ quay lại hỏi thêm vài điều."
Ông Bình cũng cố cười, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự lo sợ. "Không có gì, cậu thám tử. Tôi sẽ hợp tác hết sức."
Khi tiễn Khải Minh ra cửa, ông Bình cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại quá lâu trên tấm ảnh gia đình treo gần cửa.
Khải Minh liếc nhìn - trong bức ảnh, ông Bình đứng cạnh một nhóm người, và phía sau là một chiếc kệ với một vật tròn bằng gỗ. Anh nhớ rất rõ cái vật ấy. Anh đã thấy nó ở đâu đó, và anh biết rằng không có gì là trùng hợp.
Trở lại biệt thự nhà họ Nguyễn, Khải Minh bước vào phòng khách. Sự im lặng ở đây nặng nề đến mức như muốn đè bẹp cả không khí.
Anh bật chiếc đèn pin nhỏ, rọi vào những góc tối của căn phòng, những nơi mà người khác có thể đã bỏ qua.
Bàn tay đeo găng của anh chạm vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường ngủ của Hoàng Nam. Ánh sáng từ đèn pin lướt qua, và anh nhận thấy một chiếc hộp gỗ cũ đựng trầu nằm lặng lẽ trong ngăn tủ.
Đó chính là chiếc hộp mà anh đã thấy trong bức ảnh ở nhà ông Bình. Trên tay nắm, một vết dấu vân tay mờ hiện lên. Khải Minh khẽ nhíu mày.
Anh lấy bộ dụng cụ, cẩn thận thu thập mẫu dấu vân tay.
Kết quả sẽ phải chờ xác nhận từ phòng xét nghiệm, nhưng trực giác của anh không sai - ông Bình đã có mặt ở đây. Chiếc hộp gỗ này là một vật quan trọng với ông ta, nó xuất hiện ở đây không thể là sự trùng hợp.
Cảm giác như một chiếc chìa khóa vừa tra vào ổ, tiếng lách cách vang lên trong đầu.
Ông Bình đã nói dối, và ông ta đã ở đây, tại hiện trường.
Khải Minh biết mình phải đi xa hơn, tìm hiểu mối quan hệ thực sự giữa ông Bình và nhà họ Nguyễn.
Đây không phải là một cuộc cãi vã tầm thường về cái hàng rào.
Đây là tấm màn che phủ những bí mật đen tối, và anh sẽ không ngừng cho đến khi kéo nó xuống, để ánh sáng của sự thật chiếu rọi tất cả.